Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện


“ Thiếu phu nhân, người xem như vậy đã ổn chưa ?” Vũ Gia thoa xong cánh môi hồng của Vân Di, vội lấy chiếc gương đồng đặt trước mặt cô.

Vẻ mặt lóng ngóng, chờ câu trả lời của cô.
“ Được rồi! Không cần chỉnh sửa gì nữa đâu.

Vũ Gia làm nên đương nhiên ta không lo ” Vân Di liếc gương mặt mình trong gương, mỉm cười nhẹ, gật đầu lấy một cái.

Cũng không tiếc lời mà tán dương.
Ừ! Đúng là tay nghề không tệ, không chê được.
“ Thiếu phu nhân, sắp đến giờ rồi, người chuẩn bị thôi ” Vũ Gia nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đỡ Vân Di đứng dậy.

“ Lão gia và Quý đại nhân đang đợi ”.
Vân Di xòe bàn tay ra, cho kim xà nhẹ nhàng trườn vào ống tay áo mình, sau đó liền được Vũ Gia giúp che tấm voan trùm đầu mình.

Chuẩn bị xong xuôi, cô mới quay đầu, chậm rãi đáp Vũ Gia.
“ Ta biết, đừng giục ta ” Vân Di cầm lấy tay Vũ Gia mà thong dong đứng dậy, từ tốn mà bước ra ngoài.
Khóe mắt Vân Di cong lên, ẩn ẩn là kế hoạch khó đoán…
“ Này! Không biết nay Phỉ gia tổ chức chuyện gì mà lại đi diễu hành long trọng vậy nhỉ ?” người qua đường Tuất tròn mắt nhìn đoàn người họ Phỉ đang đi, thì thầm người bên cạnh.
“ Ối dời! Chuyện lớn thế mà huynh đệ không biết à ?” người qua đường Sửu kinh ngạc thốt lên.
“ Nghe đâu thiên hạ đồn, nay là ngày chôn sống nàng dâu hờ của Phỉ gia.


Cái cô nương mà đáng thương minh hôn với trưởng nam nhà họ Phỉ đấy ” nam nhân Tý tốt bụng giải thích cho người qua đường Tuất, còn không quên tặc lưỡi thương cảm cho nhân vật mình vừa nhắc tới.
“ Thật là cái lão này !” người qua đường Sửu vội vàng đánh nhẹ lên bả vai nam nhân Tý, giọng cảnh cáo “ Lão bé bé cái tiếng lại chứ.

Để mấy người Phi gia nghe thấy là không hay đâu ”.
Nam nhân Tý bị lời cảnh cáo của Sửu nên thức thời, liền ngậm chặt miệng lại, cũng không dám ho he nữa.
Ai mà chả biết hễ nói đến Phỉ gia, chắc chắn sẽ bị đám người gây khó dễ.

Hơn nữa ít nhiều cũng bị dính dáng đến chút xui xẻo của lời nguyền đáng sợ của gia tộc Phỉ.

Thế nên ai mà lại muốn dây dưa đến Phỉ gia.
Một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc đám đông đến xem náo nhiệt chỉ chỏ một hồi vì tin đồn về lời nguyền kia đã rời đi bớt.
Mọi người đều không muốn mình mang vận xui vào người, thế mới nói chuyện tâm tâm linh tốt nhất đừng phạm thượng đến.
Tuy nhiên vẫn có kẻ tò mò không sợ, quyết đến cùng vẫn đi đoàn người nhà họ Phỉ để xem trò vui, muốn thấy được rốt cuộc Phỉ gia bày trò gì để sau này mà rêu rao khắp chốn…
Vân Di ở trong kiệu thả chiếc màn cửa xuống, nhắm mắt an tĩnh, mấy lời xì xào bên ngoài cô sớm đã nghe thấy.

Chứng tỏ vụ việc lần này đã sớm lan rộng khắp thành rồi.
Nhớ lại cách đây vài tháng trước, khi cô mới bắt đầu về đến Phỉ Gia, vừa hay bắt gặp được màn tâm linh của Quý Phú.
Vậy nên Vân Di đã quyết định đứng ngoài quan sát hết nhất cử nhất động của người tên Quý Phú kia.
Cô vừa nghĩ tới, lại vừa gật gù, xoa cằm thán phục.
Lão nương công nhận một điều, nhân vật Quý Phú này phải gọi là biết kha khá nhiều tiểu xảo.
Cử chỉ lẫn lời nói rất tinh vi, hoàn toàn có thể làm cho người khác tin tưởng vào câu từ của mình mà không có một chút nghi ngờ hay thắc mắc nào.

Hình thức biểu diễn trước mặt Phỉ gia khi đó, gọi là qua mắt những người chưa từng chứng kiến vài việc làm phép, lừa họ một thành công mĩ mãn.
Tuy nhiên nếu đứng trên góc độ của một người đã tiếp thu được kha khá lượng kiến thức của Vân Thư cũng như kí ức của chủ thể thì việc này đối với Vân Di mà nói giống như múa rìu qua tay thợ vậy.
Chưa kể nếu nhìn góc độ kinh nghiệm từ kiến thức của cô thì đây chính là việc Quý Phú hoàn toàn có thể giải đáp được.
Lão ta sử dụng một vài chất xúc tác của phản ứng hóa học, cộng hưởng với nhau nên mới có màn biểu diễn hoành tráng khi đó.
Những chất liệu để thực hiện nên màn lừa người, thực sự không quá hiếm nhưng để có thể tạo ra và kết hợp chúng với nhau thì phải có hiểu biết sâu về phản ứng của chất đấy .
Thế mới nói, Vân Di thật sự cũng khá thán phục tài lừa người của lão ta.
Và tất nhiên rồi, Vân Di cũng chẳng rảnh rỗi mà đi vạch trần tiểu xảo của Quý Phú.

Cốt là cô muốn xem cách thức cũng như việc lừa lọc của lão già đó sẽ dẫn đến âm mưu nào đặt lên người cô
Nhờ con mắt âm dương của hệ thống, Vân Di đã nhìn thấy không biết bao nhiêu ác linh uất hận bám chặt lấy lão ta.

Đoán rằng đã không biết bao người phải gánh chịu nỗi khổ cũng như mất đi sinh mạng từ tên này.
Chà!
Xem ra, cũng chẳng cần cô ra tay, nghiệp nặng như thế, ắt sẽ có quả báo.
Sau lần đó, gia tộc Phỉ liền mở một phiên họp.
Vân Di còn được nghe sơ qua về vấn đề giúp Phỉ gia giảm bớt lại lời nguyền gia tộc từ Phỉ Quang trong cuộc họp gia tộc.
Mặc dù kế hoạch khiến cho ai đó nghe xong đều mặt mày tái mét, tuy nhiên đối với cô mà nói thì chính là một điều kiện không tồi để tiếp xúc với nam chính.
Kế hoạch cốt lõi lần này của gia tộc Phỉ là….
“Thiếu phu nhân, đã đến nơi rồi.

Mời người xuống kiệu” Vũ Giã nói vọng vào trong kiệu.

Tiếng của Vũ Gia bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Di, kéo cô về với thực tại.

Được sự đồng ý của cô, Vũ Gia liền vén tấm rèm lên, đỡ cô từ trên kiệu xuống...
Mặc dù hiện giờ là giữa trưa chớm mùa thu nhưng tại gần nơi nghĩa địa này lại xuất hiện đám sương mù bao phủ khắp nơi.

Bầu trời xám xịt như muốn đổ một cơn mưa thật lớn, không khí với thời tiết nơi đấy đều không tuân theo một quy luật tự nhiên nào cả.

Xa xa còn vang lên tiếng khóc oan âm ỉ không rõ, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta rùng mình.
Tiếng nhạc bi thương của gia tộc Phỉ lại càng khiến không gian nơi đây đều khiến ai đấy đều bị tâm lý đè nặng trong lòng, giống như ai đó đang bóp nghẹt hơi thở của họ vậy.
Dưới làn sương mù mờ mờ ảo ảo, hình ảnh nữ nhân vận trên người y phục giá y đỏ rực, trên gương mặt còn che kí bởi chiếc khăn voan đỏ, dáng người thướt tha chậm rãi bước xuống từ chiếc kiệu hoa khiến thu hút không biết bao ánh nhìn, cực kì nổi trội trong đám đông.
Người người ở đó đều không hẹn mà sợ hãi, không gian ở đó dường như lắng đọng lại, đến hít thở còn có thể nghe thấy rõ.
“Chuẩn bị làm lễ” tiếng Quý Phú vang lên, phá bỏ sự tĩnh lặng, kéo đám người đó định thần lại.
Ngay sau đó, đoàn người Phỉ gia miễn cưỡng gạt qua nỗi sợ bản thân, hối hả mà làm theo lời của Quý Phú.

Mong ngóng nghi lễ này sớm qua đi còn rời khỏi nơi dọa người này.
Vân Di đỡ lấy y phục đỏ của mình, chậm chậm bước đến dàn lễ đài mà Quý Phú và đám người Phỉ Gia chuẩn bị.
Sau tấm khăn voan, gương mặt diễm lệ Vân Di bỗng hiện lên niềm hoan hỉ, nụ cười trên môi liền càng trở nên đậm hơn.
Phỉ Thiên, ta đến rồi đây!
***Lời của tác giả***
Xin chào mọi người, lại là mình đây!
Hôm nay mình ngoi lên vì muốn thông báo với mọi người một tin, giải thích cho độc giả vì sao mình mất tích lâu vậy.

Đó là mình hiện giờ sẽ tạm ngừng không ra chương một thời gian.
Lý do là mình đang muốn tập trung vào một truyện mau xuyên mới ra mắt.


Dự tính là truyện mau xuyên mới sẽ rơi vào khoảng năm thế giới.

Mình sẽ cố gắng full nhanh nhất truyện đấy có thể.
Vậy nên, trong khoảng thời gian đó, mình có thể không đăng chương mới bên truyện này được.
Nếu các bạn thích có thể ghé qua đọc trong lúc đợi truyện này cũng được nhé.
Đây là sơ lược giới thiệu truyện mới của mình nhé!
“Tên truyện: Mau xuyên: Thời buổi này yêu đương với nam thần không dễ.
Thể loại: Mau xuyên, Ngôn tình, Hệ thống, Sủng, Xuyên không, Hài hước, Thanh xuân vườn trường, Cổ đại, Kinh dị, Nhân thú, Giải trí, Mạt thế, H (tùy từng thế giới).
Văn án:
Manh Manh chẳng qua là hơi lười một chút, hơi tăng cân một chút, thu vận số hơi đen đủi một chút, còn là người thất nghiệp trong truyền thuyết… nên mới bất hạnh bỏ mạng trong một vụ động đất mà ngoài cô ra ai cũng chạy thoát được.
Đây không phải là đen đủi thông thường, đây là nghiệp quật rồi!
Nghiệp quật linh hồn Manh Manh bị không gian hệ thống ngắm trúng, vậy mà trong cái rủi có cái may, cô được chọn lựa làm kí chủ của một con mèo tên Tiểu Bạch, tiểu hệ thống cực bám người.

Nghe đâu phần thưởng cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ qua các vị diện lại vô cùng hào nhoáng hấp dẫn khiến tâm Manh Manh có chút giao động, nhất thời liền đồng ý.
Thế rồi, Manh Manh và Tiểu Bạch vui vẻ bắt tay với nhau, cùng xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ, thu thập hảo cảm, thu thập chiến lợi phẩm và thu thập… một loạt các nam thần tâm lý biến thái.
Vị diện có chút loạn thì sao?
Suy nghĩ nam thần “có chút” không giống người bình thường thì sao?
Không sao cả!
Cô đây sẽ mỉm cười mà cho qua.
Đúng vậy! Vì một tương lai sáng lạn đang chờ đón, không thể vì chút “việc nhỏ” mà làm lỡ được.
Liệu kết cục của Manh Manh sẽ đi về đâu? Cô có đạt được mong muốn nghịch thiên cải mệnh từ đó sống lại?
Tiểu Bạch ôm đùi Manh Manh, chớp chớp mắt long lanh nhìn “Kí chủ, cô không thể nhẹ nhàng với tôi sao? Tôi là con mèo nhỏ đáng yêu của cô mà.”
Manh Manh đồng học cười hi ha “Xin lỗi, tôi không thích mèo, tôi thích chó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận