Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Editor: Bạch Diệp Thảo

Nửa giờ sau, hai người đi vào một quán bar, đầu ngõ quán bar có mấy người đàn ông đang say xỉn, lôi thôi lếch thếch ngã trên đống rác.

Bắc Vũ Đường nhìn qua, mơ hồ còn có thể nhận ra tên cảnh sát kia.

Bắc Vũ Đường nhìn gã đó một cái rồi quay lại xe.

Đi liên tiếp hai nơi, tình hình cũng không khác nhau bao nhiêu. Cuộc sống của những người này trở nên rất tệ, giống như là bị vận đen quấn lấy, liên tục gặp những chuyện không tốt.

Bắc Vũ Đường không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Là anh sao?!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu ôn nhu nhìn cô.

- Lâu đài cổ-

Hughes đang ở trong thư phòng mở hội nghị với những quản lý cấp cao ở khắp nơi trên thế giới, đang cử hành được một nửa thì di động vang lên, anh nói với những người trong video: "Chờ một lát."

Hughes cầm di động, đến ban công rồi mới nhấn nghe, "Chuyện gì?"

"Vừa rồi Bắc tiểu thư liên hệ cho một tên trùm xã hội đen bên hoa hạ, chuẩn bị xuống tay với Hồ Hải Tuyền. Chúng ta có cần ra tay không?" Người bên kia cẩn thận dò hỏi.

"Liên hệ với tên trùm xã hội đen bên đó, bảo gã hoàn thành hoàn mỹ chuyện của cô ấy. Nếu thiếu ở đâu thì các người bù thêm vào. Đừng để lộ."

"Vâng." Người đàn ông ở đầu bên kia nhìn điện thoại đã ngắt, thầm than quả là thế.

Boss đang định không cho Bắc Vũ Đường biết, chỉ yên lặng hoàn thành sau lưng cô, giai nhân không biết thì có ý nghĩa gì nữa chứ.

Người đàn ông không hiểu tác phong của Đại Boss nhà mình rồi.

Bên kia, Bắc Vũ Đường gập vở lại.

Joseph đã bị Hughes giải quyết trước cô một bước, mà đám cảnh sát kia cũng chẳng hiểu sao đã bị người ta giải quyết, chỉ còn lại hội sở đen kia và Hồ Hải Tuyền.

Hồ Hải Tuyền không bao lâu nữa sẽ tự nhận trái đắng.

Giờ thứ duy nhất làm cô đau đầu là hội sở đen kia.

Bắc Vũ Đường gõ cửa thư phòng, rất nhanh đã nghe được âm thanh trầm thấp, "Vào đi."

Mở cửa ra, thấy Hughes đang nói chuyện với người trong video. Cô đi qua bên ngồi sofa chờ anh giải quyết xong.

Trong lúc nhàm chán chờ đợi, Bắc Vũ Đường không tự giác nhìn Hughes.

Lúc này sắc mặt anh u trầm, giữa mày tự nhiên lộ ra một cỗ uy nghiêm.

Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm anh, nhìn nhìn lại không tự giác nhớ lại anh trước kia. Lúc đó anh cũng là như vậy, anh giống như là một người lãnh đạo trời sinh, chú định bất phàm.

Dư quang Hughes thấy biểu tình của cô, nhìn ánh mắt mê ly của cô, khoé môi mân chặt không tự giác cong lên.

Những người phụ trách sản xuất các ngành trên video đều chú ý tới khoé môi hơi cong lên của Boss, một đám đều vô cùng kinh ngạc.

Boss luôn ít khi nói cười vậy mà lại đang cười kìa!

Bọn họ sắc bén chú ý tới ánh mắt Boss thường nhìn về một phía nào đó, tuy chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt nhưng vẫn bị không ít người nhận ra.

Bọn họ đều là người thông minh, đều đã đoán ra được trong phòng còn có người khác, mà người đó chính là người khiến Boss có phản ứng này.

Gần đây nghe đồn Boss có vị hôn thê, xem ra lời đồn là sự thật.

"Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây."

Nói xong, Hughes tắt video rồi đi đến bên cạnh cô, áy náy nói, "Để em chờ lâu rồi."

"Nhìn soái ca làm việc cũng là một loại hưởng thụ." Bắc Vũ Đường nghịch ngợm nói.

Đôi mắt đen như mực của Hughes lộ ra ánh sáng, "Cho em xem cả đời, em đồng ý không?"

Bắc Vũ Đường sửng sốt, chớp đôi mắt nhìn anh.

Tiết tấu này là cầu hôn đúng không?!

Bắc Vũ Đường nhìn anh, sâu trong đôi mắt đen như mực đó là một tia khẩn trương khó phát hiện.

Môi đỏ hé mở, âm thanh thanh thuý như châu ngọc rơi xuống, "Đồng ý."

Nghe được hai chữ này, đôi mắt đen như mực ấy tản ra ánh sáng cực nóng.

Giây tiếp theo, anh ôm chặt cô vào lòng, cúi người hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ của cô.

Tiết tấu quá nhanh, nhanh đến mức Bắc Vũ Đường không kịp phản ứng.

Anh hôn vừa nóng vừa vội, cô có thể cảm nhận được tâm tình kích động của anh. Nụ hôn nóng bỏng, tựa như muốn hoà tan cô vào trong anh.

Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, chủ động đáp lại tình yêu nồng cháy của anh.

Cô chủ động hoàn toàn là sự ủng hộ cho anh, làm anh càng ra sức, hôn càng sâu.

Khi Bắc Vũ Đường sắp hít thở không thông, Hughes mới lưu luyến buông cô ra.

Hughes nhìn nhân nhi kiều mị đỏ bừng mặt, từng ngọn lửa đốt cháy trong mắt anh.

"Đường, mấy trăm năm trước, vị hôn phu thê có thể tự do đi lại giữa phòng ngủ của nhau." Giọng nói hơi khàn khàn, đặc biệt câu nhân, đặc biệt là khi nói nên câu nói khiến người ta miên man bất định kia.

Này này, ý anh là buổi tối nam chủ nhân có thể chạy đến ngủ ở phòng nữ chủ nhân đó à.

Tín hiệu cầu hoan này làm Bắc Vũ Đường vừa giận vừa buồn cười, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đáng thương trông mong của anh.

Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Nhưng mà, ở nước em, phải sau thành hôn mới có thể tự do ra vào, nếu không chính là chơi lưu manh."

Hughes ôm cô, để cô ngồi trên đùi anh.

Cô vừa ngồi xuống, biểu tình trên mặt khẽ thay đổi. Đơn giản là mông đang bị thứ nào đó chọc vào.

"Nó không chờ được." Ánh mắt Hughes sáng quắc nhìn cô.

囧......

Bắc Vũ Đường cảm thấy, từ sau khi xem bộ phim kia, gia hoả này không có việc gì cũng chạy tới trêu chọc cô một chút, hôm nay càng trực tiếp hơn, bắt đầu chơi lưu manh luôn.

"Để nó nhịn."

"Nó nói quá khó tiếp thu rồi."

Bắc Vũ Đường liền cảm thấy gia hoả dưới mông không an phận, giống như xác nhận lời anh nói.

"Tiếp tục chịu đựng."

Cô tuyệt đối không thể nhả ra, nếu mà nhả ra, chắc chắn anh sẽ bò lên trên ngay.

Hughes thấy vậy, hơi suy sụp, cúi xuống "hung hăng" cắn môi cô một cái.

Bắc Vũ Đường bị anh cắn ngứa.

"Bẹp"~

Bắc Vũ Đường phản kích lại.

Anh tới em đi, hai người cắn đến vui thích, mãi đến khi người hầu lên gõ cửa, hai người mới giật mình tách nhau ra.

Ba ngày sau, khi Bắc Vũ Đường nhìn sân bay trước mặt, nghi hoặc nhìn anh.

"Chúng ta muốn chạy đi đâu?"

"Đất nước em."

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không có chuẩn bị.

Hughes thấy cô há hốc mồm, vươn tay nhéo gương mặt mềm mụp của cô, "Không phải em vẫn luôn muốn trở về sao?"

"Đúng vậy, không sai."

Cô vừa mới chuẩn bị xong, đã nói với anh muốn về nước lúc nào đâu?

Thứ nhất là xử lý chuyện Hồ Hải Tuyền, thứ hai là vì cha mẹ nguyên chủ. Dù sao thì, đi lâu như vậy cũng phải về gặp họ một lần.

Chỉ là, cô còn chưa nói, anh đã làm trước rồi.

Bọn họ ngồi máy bay tư nhân, trên máy bay có phòng, có quầy bar, còn có phòng bếp. Bắc Vũ Đường phát hiện, trong đó có rất nhiều sách y dược, Trung Quốc và phương Tây đều có.

Mấy thứ này vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho cô.

Trên máy bay, Hughes vẫn luôn không ngừng làm việc, còn cô ngồi đọc sách. Hai người tuy không nói chuyện, nhưng không lại ấm áp hài hoà vô cùng.

Xuống máy bay, một chiếc xe hơi đã chờ sẵn, họ trực tiếp ngồi xe chuyên dùng rời khỏi sân bay.

Bắc Vũ Đường nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

"Chúng ta đang đi đâu?"

Nhìn hướng, chẳng lẽ định đi nhà cô.

"Ra mắt cha mẹ vợ." Hughes nghiêm tục trả lời.

Bắc Vũ Đường thấy anh gọi cha mẹ vợ nhanh như vậy, đả kích, "Nếu ba mẹ em không đồng ý thì sao, anh nên làm gì bây giờ?"

Hughes nghiêng đầu, nghiêm trang trả lời, "Mang theo con gái họ tư bôn."

Phụt, Bắc Vũ Đường không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô nghĩ anh sẽ nghiêm nghị khí phách nói "Không có khả năng" cơ.

Bắc Vũ Đường ở trong nội thành cũ, tiểu khu đã cổ xưa rồi. Người sống ở đây đa phần là người có tuổi hoặc là không có tiền, người có tiền đã sớm dọn đi.

Khi xe của họ vào tiểu khu, không ít người đều ghé mắt nhìn.

Mọi người chung quanh thấy một người đàn ông anh tuấn xuống xe, đều bị khí thế của anh hấp dẫn, mãi đến khi Bắc Vũ Đường xuống xe, mọi người mới kinh ngạc nhìn cô.

"Ai ui, đây không phải con gái cả của Bắc gia sao?"

"Tôi nghe nói thời gian trước xuất ngoại, mãi không về. Hôm nay về lại mang theo một người đàn ông."

"Tiểu tử này lớn lên đẹp trai thật đấy!"

Một đám bác gái không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng từ xa chỉ trỏ.

Hai bao tiêu đồ đen dọn mấy hộp quà từ cốp xe ra.

Bắc Vũ Đường nhìn tư thế của họ, xem ra đã sớm chuẩn bị tốt.

Hai người nắm tay, đi vào căn nhà cũ đó, cầu thang cũ, mặt tường đều là màu vàng xám đi theo thời gian. Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh không có chút không thoải mái nào.

May mà gia hoả này không lộ ra biểu tình ghét bỏ. Nếu anh dám can đảm đệ lộ, chắc chắn anh sẽ bị sửa trị một trận.

Hughes nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đã viết hết tâm tư lên mặt luôn rồi.

"Anh là dạng người ngại bần ái phú như vậy sao?"

Bắc Vũ Đường bị anh bất ngờ lên tiếng, không hiểu ra sao.

"A?" Bắc Vũ Đường mộng bức nhìn anh.

Ngây người hai giây mới hiểu ý anh.

Trong lúc nói chuyện, họ đã tới tầng bốn. Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh gõ cửa, một lát sau, một phụ nữ trung niên đeo tạp dề ra mở cửa, liếc mắt đã chú ý tới Hughes.

"Xin hỏi cậu tìm ai?"

Bắc Vũ Đường nhìn mẹ Bắc, không nhịn được vươn tay, vẫy vẫy tay trước mặt bà, "Ai, ai, ở đây còn có người mà."

Làm lơ sự tồn tại của con gái mình như vậy thật sự được sao!

Mẹ Bắc nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, sau đó ghét bỏ nói: "Con thì có gì đẹp."

Đây tuyệt đối là mẹ ruột nguyên chủ!

"Là ai thế?"

Trong phòng truyền đến tiếng cha Bắc.

"Con gái về rồi." Mẹ Bắc hô với người ở trong phòng, nói xong thì tránh đường cho mọi người vào.

Cha Bắc đặt tờ báo xuống, vừa xoay đầu đã thấy bên cạnh con gái nhà mình còn có thêm một thằng nhãi đẹp trai.

Cha Bắc và mẹ Bắc thấy mấy bảo tiêu, nhắc họ để đồ lên bàn, rồi nhìn thẳng đánh giá Hughes.

"Vũ Đường, vị này là?"

"Chào cô chú, cháu là bạn trai Vũ Đường, hôm nay tới thăm cô chú. Nếu có đường đột, mong cô chú bao dung."

Bắc Vũ Đường thấy anh văn vẻ nói, chỉ cảm thấy buồn cười.

Mẹ Bắc nhiệt tình hô: "Ai nha, mau ngồi, mau ngồi."

"Cháu tên là gì?"

"Hughes Rockefeller."

"Cháu làm nghề gì?" Mẹ Bắc tiếp tục hỏi.

"Tự mình mở một công ty, làm mấy chuyện làm ăn nhỏ." Hughes ngoan ngoãn trả lời.

Bắc Vũ Đường nghe anh đáp, suýt phun trà ra ngoài.

Anh mà làm ăn nhỏ, thế giới này không ai làm ăn lớn đây, ok?

"Ai nha, không tệ lắm."

Đoạn đối thoại tiếp theo chính là đoạn truy hỏi tổ tông mười tám đời thường thấy. Bằng vào kỹ xảo xã giao cao siêu của người nào đó, chỉ dăm ba câu đã thành công công lược được cha mẹ Bắc.

Cha Bắc coi anh như tri kỷ, kéo anh chơi cờ vây, nói blah blah không ngừng.

Bộ dáng vừa lòng kia, thật cay mắt!

Mẹ Bắc trừng cha Bắc một cái, thấp giọng nói: "Rụt rè chút đi ông."

Bà vừa cảnh cáo xong, quay đầu đã cười tươi như hoa hỏi han ân cần, gắp đồ ăn cho Hughes. Còn con gái ruột của hai người... sớm đã bị ném lên chín tầng mây.

Hughes mười phần nhẫn nại hai người, cũng không chê phiền, hỏi gì đáp nấy, thậm chí còn có thể nói chuyện phiếm về những đề tài họ hứng thú.

Nếu không phải biết đức hạnh của anh, thật khó tưởng tượng anh có thể nói về đề tài mấy điệu múa trên quảng trường cùng mẹ Bắc.

Cha mẹ Bắc nhiệt tình giữ người, thế là người nào đố thành công thuận thế ở lại qua đêm.

Bắc Vũ Đường còn một em trai, giờ đang học đại học bên ngoài, phòng vừa lúc trống, anh có thể ở lại.

Bắc Vũ Đường đưa anh đến trước cửa phòng em trai, vẫy tay với anh, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cả ngày hôm nay còn chưa nói chuyện với cô được bao nhiêu, thừa dịp cha mẹ Bắc không có ở đây, Hughes cúi người xuống, khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau không phẩy mấy mm, một âm thanh mất hứng vang lên.

"Vũ Đường, sao không thấy hành lý của con đâu?"

Hughes và Bắc Vũ Đường cả kinh tách nhau ra.

Mẹ Bắc vừa đi lại đây, ánh mắt hồ nghi lướt qua hai người, thông minh không nói gì, cười tủm tỉm với Hughes, "Hughes, hôm nay cháu mệt mỏi cả ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Hughes mỉm cười gật đầu.

Mẹ Bắc tự mình nhìn theo hai người về phòng rồi mới rời đi.

Đêm, Bắc Vũ Đường nằm trên giường, nơi này là nơi nguyên chủ sinh sống hai mươi năm, một lần nữa trở về, cũng coi như là đi con đường cô ấy hẳn phải đi.

Không biết người kia có ngủ quen không.

Nghĩ đến người nào đó mỗi đêm đều phải bò lên giường mình, Bắc Vũ Đường không tự giác cười.

Ở Bắc gia, chắc anh không dám vọng động đâu.

Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ đã kéo đến, lúc mơ mơ màng màng, dường như cô cảm nhận được bên cạnh có thêm một người.

Cô rất tự nhiên cọ đầu vào ngực anh, thoải mái tìm vị trí, vừa cử động thì cứng đờ, mở mắt ra. Người nào đó đang ôm cô, vẻ mặt thích ý lắm.

Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt, thấp giọng nói: "Anh... Sao anh lại vào đây?"

Mẹ nó, đây là Bắc gia, không phải lâu đài cổ của anh đâu nhé!

Hughes không ngờ cô tỉnh, sửng sốt một chút rồi thâm tình nhìn cô, "Nhớ em."

"Nơi... Nơi này là nhà em. Anh về phòng nhanh."

Ở lâu đài cổ thì cô còn có thể mắt nhắm mắt mở với hành vi của anh, nhưng nơi này thì không được.

Cha mẹ Bắc đều là những người rất bảo thủ.

Hai người họ còn chưa kết hôn, nếu để cha mẹ Bắc thấy họ nằm cùng một giường thì thảm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui