Editor: Bạch Diệp Thảo
"Tôi nghe nói gần đây Vương tổng đang đàm phán một hợp đồng với tập đoàn Thiên Hằng. Tôi vừa lúc biết người phụ trách bên kia là Trương Trị, có một yêu thích không muốn người bên ngoài biết." Bắc Vũ Đường ngừng lại, không nói tiếp.
"Yêu thích gì?" Vương Phúc Hải có chút vội vàng dò hỏi.
Bọn họ muốn lấy lòng Trương Trị, nhưng người này lại không hứng thú với cái gì, khiến họ không thể xuống tay.
"Ông ta là gay." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Tin tức này tất nhiên là tìm được trong ký ức của nguyên chủ. Trương Trị vài năm sau sẽ làm ra một chuyện vô cùng oanh động.
Dâm loạn bé trai, hơn nữa còn cưỡng hiếp khiến một bé trai chết oan uổng.
Chuyện này nháo rất lớn, có thể nói là toàn dân đều biết.
Vương Phúc Hải khiếp sợ nhìn cô, "Ông ta, ông ta......"
Nửa ngày sau, Vương Phúc Hải mới nói: "Cô chắc chắn không?"
"Đương nhiên." Bắc Vũ Đường chắc chắn.
"Chuyện này để tôi về kiểm chứng, nếu là sự thật, vai chính của "Phong Vân Thiên Hạ" tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Trương Cảnh Tuyên." Vương Phúc Hải bảo đảm.
Trước mặt làm ăn, những việc này đều là chuyện nhỏ.
"Không. Vương tổng hiểu lầm. Nam chính của "Phong Vân Thiên Hạ" nhất định phải là Trương Cảnh Tuyên." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
Vương Phúc Hải kinh ngạc nhìn cô, "Cô định?"
Bắc Vũ Đường cười, "Một lễ vật có sẵn như vậy, chẳng lẽ ông định bỏ qua?"
Vương Phúc Hải sửng sốt, bỗng hiểu ý cô.
"Haha, vẫn là Bắc tiểu thư tâm tư linh lung. Theo tôi biết, Trương Cảnh Tuyên cũng không phải là gay. Muốn hắn ta nằm dưới thân đàn ông, chỉ sợ có chút khó."
Bắc Vũ Đường cong môi, "Vương tổng nhanh quên chuyện hôm qua đến vậy sao?"
"Hahaha, vẫn là Bắc tiểu thư cô lợi hại." Vương Phúc Hải giơ ngón tay cái.
"Như vậy, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Khi Bắc Vũ Đường đi đến cửa, cô nghe thấy Vương Phúc Hải nói: "Hy vọng lời Bắc tiểu thư đều là thật, nếu không, đừng trách Vương mỗ không biết thương hương tiếc ngọc."
Bắc Vũ Đường quay đầu, chẳng thèm để ý nói: "Tuỳ ông thôi."
Sau khi rời khỏi hội sở, biểu tình căng chặt của Ngọc tỷ mới thả lỏng. Lần này chị thật sự bị Bắc Vũ Đường làm chấn động.
"Ngọc tỷ, tìm một thám tử tư theo dõi Trương Trị. Em muốn bắt được video độc nhất của Trương Trị và Trương Cảnh Tuyên."
"Được."
"Không thể để lộ video ra ngoài, trước khi hắn thành danh, tuyệt đối không thể để lộ." Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò một câu.
"Chị hiểu." Ngọc tỷ biết dự tính của cô, tất nhiên biết tầm quan trọng của việc này, "Đúng rồi, đại ngôn của nhãn hiệu Obis đã bị lấy mất."
Đại ngôn của Obis từ lúc bắt đầu đều mời Bắc Vũ Đường làm người phát ngôn. Danh khí của Bắc Vũ Đường lúc này còn chưa bắt đầu tụt dốc, theo đạo lý hẳn sẽ không đổi người.
"Là ai cầm đi?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Úc Khả Tâm."
"Là cô ta à." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng.
Ngọc tỷ chú ý thấy phản ứng của cô, thấy cô không có phản ứng gì, nghĩ cô sẽ bỏ qua như vậy. Với tính cách của cô, nếu đụng phải Úc Khả Tâm thì cơ bản đều bỏ qua.
"Gọi điện cho người phụ trách Obis giúp em." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Ngọc tỷ sửng sốt, ánh mắt sáng ngời, "Được."
Kiếp trước những nhãn hiệu nguyên chủ phát ngôn đều bị Úc Khả Tâm lấy đi, lúc này, cô mà để họ thành công, chẳng phải sẽ rất có lỗi với nguyên chủ sao.
Từ giờ trở đi, Úc Khả Tâm mơ tưởng lấy được đại ngôn nào từ tay cô.
Ba ngày sau, toà cao ốc Cao Dương - Công ty giải trí Thiên Ngu, một người phụ nữ trung niên vội đẩy cửa ra, đi vào một phòng nghỉ.
Cô gái trong phòng đang trang điểm, không để ý động tĩnh phía sau.
"Khả Tâm, Khả Tâm, đại ngôn Obis của em bị đoạt rồi." Triệu Vân tức giận nói.
Cánh tay đang vẽ mi của Úc Khả Tâm khựng lại một chút, quay đầu nhìn người tới, "Chị vừa nói cái gì?"
"Người phụ trách bên Obis truyền lời, không cần chúng ta."
Úc Khả Tâm không còn tâm tư vẽ mi, sắc mặt âm trầm hỏi: "Ai?"
Ai dám cướp đại ngôn từ tay cô ta?!
Đại ngôn này vất vả lắm mới đoạt được từ tay Bắc Vũ Đường, vậy mà lại có người dám tranh với cô ta.
"Là Bắc Vũ Đường."
"Cái gì?" Úc Khả Tâm sửng sốt, suýt nữa tưởng mình nghe lầm, "Em biết rồi, chị ra ngoài trước đi."
Úc Khả Tâm phất phất tay với Triệu Vân.
Triệu Vân vừa đi, Úc Khả Tâm vội lấy điện thoại gọi cho Trương Cảnh Tuyên. Điện thoại rung một lúc lâu mới có người nhận máy.
"Cảnh Tuyên, anh có bận không?" Úc Khả Tâm nhịn khó chịu, ôn nhu hỏi.
"Chuyện gì?" Trương Cảnh Tuyên vừa quay một cảnh, có chút mệt mỏi.
"Là như vậy. Bên anh không phải nói đã thu phục được Bắc Vũ Đường, khiến cô ta không thể là người phát ngôn của Obis rồi sao? Nhưng vừa nãy người đại diện nói với em, bên Obis đã xác định là Bắc Vũ Đường." Úc Khả Tâm hạ giọng, mang theo tia uỷ khuất.
Mày Trương Cảnh Tuyên nhăn lại, "Để anh hỏi giúp em."
"Được."
Ngắt điện thoại, Úc Khả Tâm vẫn không yên tâm, gọi cho người phụ trách của Obis, điện thoại rất nhanh đã có người tiếp.
"Xin chào, ai vậy?" Đầu bên kia là một giọng nữ thanh lãnh.
"Xin chào, Chu tổng. Tôi là Úc Khả Tâm. Chuyện là như vậy, vừa nãy người đại diện cho tôi biết chuyện đại ngôn của tôi và công ty cô. Tôi muốn biết, có phải tôi làm không tốt ở đâu không?" Úc Khả Tâm chân thành dò hỏi.
Chu Cẩn khép văn kiện lại, mở miệng nói: "Úc tiểu thư, không phải cô không tốt, mà là Bắc Vũ Đường càng thích hợp với nhãn hiệu của công ty tôi. Lần sau có cơ hội lại hợp tác. Bên tôi còn có việc, cô còn chuyện gì khác không?"
Sắc mặt Úc Khả Tâm khó coi, cố nén xúc động vứt điện thoại luôn, "Cô cứ vội trước đi."
Vừa ngắt điện thoại, Úc Khả Tâm tức giận quét hết đồ trên bàn trang điểm xuống đất.
Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường, vì sao lại là mày!
Bên kia, Hoàng Khiếu đang trên đường cầm kịch bản đến chỗ Bắc Vũ Đường thì nhận được điện thoại của Trương Cảnh Tuyên. Sau khi biết Bắc Vũ Đường tiếp nhận đại ngôn của Obis, sắc mặt Hoàng Khiếu trầm xuống.
Đến khi hắn đi vào, Bắc Vũ Đường thấy sắc mặt hắn cũng không quá đẹp.
Bắc Vũ Đường lật kịch bản hắn mang tới, vừa mới cầm một quyển, Hoàng Khiếu đã chất vấn, "Vũ Đường, anh nghe nói em nhận đại ngôn của Obis?"
"Đúng vậy, không sai. Đang chuẩn bị nói với anh, nếu anh đã biết, đến lúc đó liên hệ với bên kia một chút." Bắc Vũ Đường chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục đọc qua kịch bản.
Hoàng Khiếu thấy thái độ của cô như thế, ngữ điệu đột nhiên thay đổi, "Sao cô không hỏi tôi đã tự tiếp nhận đại ngôn của Obis?"
"Bang" một tiếng, kịch bản bị đập mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội đó khiến Hoàng Khiếu giật bắn mình.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, "Trước giờ tôi vẫn luôn là người phát ngôn của Obis, giờ tiếp tục thì có vấn đề gì sao?"
Hoàng Khiếu thấy cô tức giận, lập tức mềm giọng, "Vũ Đường, phí đại ngôn của Obis quá thấp, không phù hợp với giá trị con người của em. Anh nhận cho em một đại ngôn khác, phí đại ngôn cao gấp đôi Obis."
"Đại ngôn nào?"
"Mỹ nhân sữa bột." Hoàng Khiếu nói.
"Đẩy." Bắc Vũ Đường chẳng thèm nghĩ ngợi từ chối.
Hoàng Khiếu lập tức nóng nảy, "Phí đại ngôn là 5 triệu đó."
"Chỉ cần là đại ngôn của hãng thực phẩm, không nhận."
Ngọc tỷ nhận đại ngôn cho cô, rất ít là của thực phẩm, lý do chính là mấy năm nay thường xuyên có những vấn đề về an toàn thực phẩm.
Tuy nói không liên quan gì đến các ngôi sao, nhưng chỉ cần vận khí bạn không tốt, đại ngôn cho nhãn hiệu đó, dân chúng sẽ không quan tâm bạn có liên quan hay không. Đến lúc đó bạn chỉ có chờ bị chết đuối trong nước miếng của người đời mà thôi.
"Anh đã quên sự kiện sữa bột có độc hai năm trước rồi sao?"
Hoàng Khiếu chỉ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, "Đều là quá khứ rồi. Giờ sữa bột rất an toàn, có gì phải lo."
"Cẩn thận dùng thuyền vạn năm."
Hoàng Khiếu thấy cô dầu muối không ăn, hoàn toàn không nghe, rất buồn bực, "Đó là 5 triệu phí đại ngôn đó."
"Dù cho tôi 50 triệu, tôi cũng không nhận." Thái độ Bắc Vũ Đường kiên quyết.
Hoàng Khiếu thấy cô kiên quyết, bất đắc dĩ đáp, "Được, đẩy, đẩy. Đến lúc đó em đừng hối hận. Đây là anh cực khổ lắm mới đoạt được từ trong tay mấy người Ellen đấy."
Bắc Vũ Đường không để ý hắn, chuyên tâm lật kịch bản.
Hoàng Khiếu thấy vậy, hiểu cô có ý gì.
Vốn định chất vấn cô chuyện Obis, không ngờ lại tổn thất một bút phí đại ngôn khả quan.
Hoàng Khiếu đi đến ban công gọi điện thoại một lúc lâu, sắc mặt âm trầm đi về. Đúng lúc Bắc Vũ Đường đã xem qua toàn bộ kịch bản.
"Trong tay anh chỉ có những kịch bản này thôi sao?" Bắc Vũ Đường tựa như không nhìn thấy sắc mặt hắn, bình đạm hỏi.
"Đúng. Trước mắt chỉ có vậy. Em nhìn trúng bản nào?" Hoàng Khiếu ngồi đối diện cô, lấy hai kịch bản trong đó ra, "Anh thấy hai bản này không tệ."
Bắc Vũ Đường nhìn qua kịch bản trong tay hắn, một quyển là "Tình yêu tinh tú", một quyển là "Người yêu Cách Lâm", hai bộ này vừa nhìn tên đã biết là thuộc thể loại phim thần tượng.
Nữ chủ đều là nhân vật ngốc bạch ngọt, không hề mới mẻ độc đáo, không có tính khiêu chiến, càng không có độ mềm dẻo. Cốt truyện tục tằng, nhà sản xuất loại ba.
Kịch bản này dù là ngôi sao hạng ba cũng không nhận, huống chi Bắc Vũ Đường giờ là già vị, nhận thì đúng là hạ giá.
Kiếp trước, lịch trình của nguyên chủ hoàn toàn do Hoàng Khiếu an bài, đến lúc nhìn kịch bản, muốn đổi thì cũng đã chậm.
"Đây là kịch bản anh chọn cho tôi?" Bắc Vũ Đường châm chọc nhìn Hoàng Khiếu.
Hoàng Khiếu vừa thấy sắc mặt cô không đúng, lập tức đổi hai bản khác, "Hai bản đó em không thích, vậy hai bản này thì sao? Hai bộ này đều là chế tác lớn, hơn nữa đạo diễn hy vọng em diễn vai nữ chính. Nữ chủ của hai bộ này đều cực kỳ thảo hỉ."
"Loại nhân vật ngu ngốc này cũng gọi là thảo hỉ?" Bắc Vũ Đường dùng ánh mắt kẻ ngốc nhìn Hoàng Khiếu.
Hoàng Khiếu bị cô nhìn đến xấu hổ.
"Hoàng ca, giờ tôi cực kỳ hoài nghi con mắt chọn kịch bản của anh. Lần sau kịch bản như vậy đừng lấy tới cho tôi." Bắc Vũ Đường không chút lưu tình nói.
Hoàng Khiếu tức đến tâm can tì phổi đều đau, lại không dám phát hoả với cô.
Vì tránh hắn lén nhận kịch bản lung tung rối loạn sau lưng cô, Bắc Vũ Đường nhắc nhở một câu, "Sau này nhận kịch bản nào đều phải để tôi xem qua trước."
Lúc trước còn cảm thấy cô dễ lừa, giờ xem ra dễ lừa ở đâu chứ, quả là đã khôn khéo còn khó hầu hạ.
"Được, anh biết rồi."
"Đại ngôn cũng vậy." Bắc Vũ Đường bỏ thêm một câu.
"Được." Hoàng Khiếu hữu khí vô lực đáp.
Mãi sau khi Hoàng Khiếu rời đi, hắn mới ý thức được, quyền hành sự của mình đều đã bị cô tước đoạt. Nếu mọi chuyện đều do cô định đoạt, vậy cần người đại diện là hắn làm gì?
Xem ra cần phải làm vài chuyện để cô biết tầm quan trọng của hắn.
- Tầng cao nhất tập đoàn Bách Thế-
Bí thư trợ lý nhận được một điện thoại, gọi một cuộc điện thoại nội tuyến đến văn phòng Bí thư trưởng.
"Bí thư Chu, vừa nãy người đại diện của Bắc Vũ Đường gọi tới, muốn gặp Boss."
Chu Phong nhếch mày, "Người đại diện của Bắc Vũ Đường?"
"Đúng vậy."
"Có nói có chuyện gì không?"
Về quan hệ của Boss và Bắc Vũ Đường, Chu Phong là thư ký riêng nên biết. Đương nhiên cũng biết không lâu trước đây Boss và Bắc Vũ Đường đã chia tay.
Nể mặt Bắc Vũ Đường và Boss từng có quan hệ, Chu Phong vẫn cần phải hỏi có chuyện gì, để tránh sai sót.
"Đối phương không nói. Giống như muốn gặp Boss một lần." Trợ lý trả lời đúng sự thật.
"Được, tôi biết rồi."
Ngắt điện thoại, cửa lớn văn phòng mở ra, một thân ảnh thon dài như ngọc đi ra, khuôn mặt lạnh lùng ít nói cười, khí chất lạnh lẽo làm người không dám tới gần.
"Boss, xe đã chuẩn bị xong." Chu Phong theo sát phía sau anh.
Bạch Quân Ngọc mắt nhìn thẳng, đi thẳng về phía trước.
Chu Phong nhớ đến cuộc gọi của trợ lý, tiện thể nói một câu, "Bắc Vũ Đường tiểu thư muốn gặp Boss một lần."
Bạch Quân Ngọc sắc mặt như thường, giống như không nghe tiếng, đi thẳng vào thang máy.
Khi thang máy khép lại, một giọng nói lạnh nhạt đầy từ tính vang lên, "Có thời gian không?"
Chu Phong lật lịch trình một lát, "Không có."
Bạch Quân Ngọc không nói.
Chu Phong lập tức hiểu ý.
Lúc trước còn cảm thấy Bắc Vũ Đường tiểu thư có chút phân lượng đối với Boss, dù sao thì bên Boss chỉ có cô là phụ nữ.
Giờ xem ra anh ta hiểu lầm rồi, cô với Boss mà nói, chỉ khác người phụ nữ khác một chút mà thôi, còn lại hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Rất nhanh Ngọc tỷ đã nhận được tin, nghe đối phương hàm súc nói là không có thời gian, chị cũng chẳng ngạc nhiên tẹo nào.
Thật ra, lúc trước chị còn có hy vọng. Hy vọng Bạch Quân Ngọc sẽ nể mặt quan hệ trước kia của anh và Bắc Vũ Đường mà đồng ý gặp mặt một lần.
Giờ xem ra đàn ông rất tuyệt tình, không có chút lưu luyến nào hết.
Xem ra cần phải tìm cách khác, xem có thể để Vũ Đường và anh gặp nhau một lần không.
Lúc này, Bắc Vũ Đường đang gặp phiền toái.
Chuyện là như vậy, cô thấy trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, cầm túi ra cửa định mua sắm, vừa vào trung tâm thương mại thì đã bị nhận ra.
"Aaaa, chị có phải Bắc Vũ Đường không? Đại minh tinh Bắc Vũ Đường ấy?"
Mẹ con ơi! Cô đã đeo khẩu trang, kính râm mà còn bị nhận ra? Không có thiên lý!
Bắc Vũ Đường trực tiếp dứt khoát tháo kính râm và khẩu trang ra.
Mấy cô bé càng thêm hưng phấn, kích động đỏ cả mặt.
"Thật sự là Bắc Vũ Đường!"
"Đường Đường, em rất thích chị, rất rất thích chị!"
Hai fan girl kích động nhảy lung tung, hận không thể nhào lên.
Đối mặt với fans kích động thế này, Bắc Vũ Đường lạnh lùng, nghiêm trang nói bậy, "Tôi không phải Bắc Vũ Đường."
"Sao có thể! Chị rất giống Bắc Vũ Đường mà! Chị chính là chị ấy!"
"Bạn nhỏ, em nhìn kỹ xem, chị giống cô ấy ở đâu chứ? Rõ ràng chị xinh hơn cô ấy nhiều, có được không?" Bắc Vũ Đường tự luyến nói.