Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường giật mình, khom lưng một cái, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp xẹt qua bên người nàng.

Kiếm phong sắc bén cắt qua xiêm y của nàng.

Khi nàng khom lưng, đầu ngón tay xuất hiện ba cây ngân châm thật nhỏ, đâm thẳng vào cổ hắn.

"Ngươi......"

Bắc Vũ Đường bò từ trêи mặt đất dậy, nhìn vạt áo trước bị đâm thủng, chỉ kém chút nữa là nàng đã mất mạng tại đây.

Mồ hôi lạnh rỉ ra một lớp mịn trêи trán.

Sinh tử chỉ trong nháy mắt.

Vì nhất thời sơ ý, suýt nữa đã mất cơ hội.

Xem ra sau này cần tập luyện thủ pháp mà Tâm Liên chỉ dạy nhiều hơn.

Bắc Vũ Đường nhìn những người này, cả đám đều mang theo một cỗ huyết khí túc sát, vừa thấy đã biết trong tay dính không ít máu tươi. Bọn họ vẫn luôn đuổi theo Tiểu Mạch Nhi không bỏ.

Những người này vô cùng có khả năng liên quan đến Bắc gia diệt môn.

Bắc Vũ Đường móc một bình sứ trong ống tay áo ra, đút cho bọn họ mỗi người một viên thuốc độc, sống hay chết phải xem tạo hoá của họ. Còn Huyền Thập Nhị dẫn đầu, một kiếm chém xuống, đâm thủng trái tim hắn.

Nếu hắn đã thấy dung mạo của mình, giữ hắn lại, ắt sẽ thành hậu hoạn về sau.

Nơi này không nên ở lâu, cần dẫn theo đám Tiểu Mạch Nhi tức tốc rời đi.

Bắc Vũ Đường vừa quay lại, Tiểu Mạch Nhi đã nhào vào lòng nàng.

"Cô cô."

Tiểu gia hoả vẫn luôn bất an, thấy nàng trở về thì mới yên tâm.

Bắc Vũ Đường sờ đầu nhóc, nói với họ: "Chúng ta cần phải rời khỏi đây."

"Được."

Bắc Vũ Đường suốt đêm dẫn hai đứa trẻ rời khỏi Bắc phủ bỏ hoang, tìm một mái hiên chắp vá ngồi tránh gió một đêm, trời tờ mờ sáng, cửa thành mở, lập tức dẫn mọi người rời khỏi thành.

Dọc đường, Bắc Vũ Đường dẫn ba người, vấn đề quan trọng nhất chính là kiếm tiền.

Nàng vốn tưởng với y thuật của mình, dù thế nào cả đám cũng không đói chết được, thực tế lại là thế này.

"ọc ọc, ọc ọc"......

Lôi Thiên ôm bụng, đỏ mặt lên.

Ngay sau đó, bụng của hai thằng nhóc cũng vang lên theo.

Ba người nhất trí nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường ngồi ở quầy hàng, bình tĩnh nói: "Các người chờ một chút, chờ có khách tới, kiếm lời, chúng ta có thể mua bánh bao thịt ăn."

Khi nàng nói đến bánh bao thịt, ba người kia đồng loạt nuốt nước bọt.

Bắc Vũ Đường thấy ba thằng nhãi đang gào khóc đòi ăn, cảm thấy áp lực của mình thực sự rất lớn.

Nửa canh giờ sau, vẫn không ai tới hỏi khám.

"Đường tỷ, nếu không ta đi làm việc đi. Ta thấy ở bến tàu đang tuyển."

"Con cũng có thể đi." Tiểu Đồng phụ hoạ.

"Con cũng đi." Thằng nhãi còn lại cũng nói theo.

Bắc Vũ Đường khí phách đập bàn một cái: "Ta quyết định."

Ba người nhất trí nhìn nàng.

"Miễn phí hỏi khám."

"Vậy không phải là làm không công sao?" Lôi Thiên không hiểu nhìn nàng.

"Chuyện này ngươi không hiểu. Lát nữa, các người chỉ cần la to giúp ta là được, chuyện sau đó phải dựa vào ta." Bắc Vũ Đường ngồi hai ngày cũng cảm thấy đây không phải biện pháp.

Thế nhân có thành kiến ăn sâu bén rễ giữa nam và nữ, cho rằng nữ tử không có bản lĩnh, tất nhiên sẽ không tin tưởng y thuật của nàng. Nếu nàng muốn hành nghề y kiếm tiền, phải có tấm gương phía trước đã.

"Như vậy thật sự được sao?" Ba người đều là vẻ mặt không tin tưởng nhìn nàng.

"Thử một chút không phải là biết sao."

Lôi Thiên vừa kêu lên, tức khắc khiến không ít người chú ý, đại đa số vừa liếc một cái đã quay đầu.

Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng cũng gia nhập, ba người hô nửa canh giờ, không ít người đi qua muốn tới xem bệnh, chỉ là khi thấy đại phu khám là nữ, lập tức rời đi.

Thời gian dần trôi đi, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, bốn người lại sắp tay không khăn gói ra về, lại nghe được trêи đường chính có người kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy một ông lão đột nhiên ngã xuống đất, tứ chi bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép, cảnh tượng này khiến người đi đường sợ hãi. Người xung quanh vội tránh đi, vây xem từ xa.

"Người này có phải bị trúng tà không?"

"Đây không phải là Lão Lý bán canh thịt dê sao."

"Vợ lão cũng mới chết gần đây."

Vừa nói vậy, người xung quanh lại sôi nổi lùi lại thêm vài bước, chỉ cảm thấy ông ta đột nhiên bị vậy, ắt là dính phải vật gì dơ bẩn.

Bắc Vũ Đường nghe được động tĩnh, đôi mắt sáng ngời, lập tức đi về phía đó.

"Nhường một chút, nhường một chút."

Bắc Vũ Đường đi vào trong đám người, vừa thấy tình hình, tức khắc hiểu ông ấy bị bệnh gì.

Một phụ nhân thấy nàng muốn tiến lên, lập tức ngăn cản: "Cô nương, ngươi đừng đi qua, người này bị trúng tà. Nếu ngươi đến gần quá, tà khí quấn thân."

Bắc Vũ Đường nói với phụ nhân: "Ông ấy không trúng tà, mà là phát bệnh."

Nói xong, không giải thích nhiều, nói với Lôi Thiên: "Lôi Thiên, tìm vật gì đó lấp kín miệng ông ấy lại."

"Ấn tứ chi ông ấy xuống."

Lôi Thiên làm theo lời nàng, Bắc Vũ Đường lấy ngân châm đâm mấy cây lên người ông lão, lão Lý luôn không ngừng run rẩy tức khắc an tĩnh xuống. Người chung quanh thấy vậy, kinh ngạc trừng lớn mắt.

Một lát sau, lão Lý dần tỉnh lại, hoàn toàn không biết mình vừa bị làm sao. Nghe người xung quanh kể mới biết mình phát bệnh, được người cứu.

Lão Lý không ngừng cảm tạ Bắc Vũ Đường.

"Không cần khách khí. Cứu người là bổn phận của người hành y. Đây là phương thuốc ta viết cho ông, chỉ cần dựa theo nó bốc thuốc là được." Bắc Vũ Đường viết một tờ giấy đưa cho lão Lý.

"Tiểu cô nương, ngươi là đại phu?" Phụ nhân bên cạnh hỏi.

Bắc Vũ Đường nhân cơ hội quảng cáo luôn: "Đúng vậy. Tổ tiên ta vẫn luôn làm nghề y, đã có hơn trăm năm lịch sử. Lần này ra ngoài là do phụng lệnh của lão tổ, hành y tế thế. Chư vị nếu có nỗi khổ riêng hoặc nghi nan tạp chứng đều có thể tới chỗ ta hỏi thăm, chỉ thu hai văn tiền. Không đúng, không thu tiền."

Có người ôm tâm lý thử một lần tiến lên.

Bắc Vũ Đường bắt mạch cho hắn, lại xem mắt mũi miệng tai, "Ngươi gần đây mất ngủ lắm mộng, không muốn ăn?"

Người nọ nghe vậy liên tục gật đầu, "Đúng vậy, đúng, đúng."

"Ngươi đây là ưu tư quá nặng nên tinh thần căng thẳng. Ta viết một phương thuốc cho ngươi, ngươi uống xong tinh thần sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng nhớ kỹ, không nên nghĩ nhiều. Chỉ cần nhìn thẳng về phía trước, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

"Cám ơn đại phu."

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.

Người xem nhiều dần, độ đáng tin khi Bắc Vũ Đường xem bệnh cũng dần tăng cao.

Mấy ngày kế tiếp, sinh ý của Bắc Vũ Đường rất tốt.

Bốn người cuối cùng cũng có cơm ăn chỗ ngủ.

Bọn họ tích cóp đủ lộ phí, tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi, bốn người có ăn ngủ ngoài trời, có ngủ miếu hoang, cũng có ngủ trong khách điếm. Bốn người một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng nửa năm sau cũng tới kinh thành.

"Phía trước chính là kinh thành." Lôi Thiên kϊƈɦ động nhìn tường thành nguy nga đằng xa.

Tiểu Đồng và Tiểu Mạch Nhi cũng kϊƈɦ động, chỉ có một mình Bắc Vũ Đường là biểu tình đạm mạc.

Những ngày kế tiếp, không bao giờ còn bình an như trước nữa.

Ở nơi này có một người mang theo hệ thống cướp đoạt mà đến, đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường gặp một đối thủ khó giải quyết như thế.

Thứ nàng có, đối thủ cũng có.

Thứ nàng không có, chỉ sợ đối thủ cũng có.

Quan trọng nhất là, hệ thống của đối thủ dường như đáng tin cậy hơn hệ thống của nàng nhiều.

[Này này này, ký chủ cô có ý gì thế hả!]

[Cô đang kỳ thị bổn hệ thống đó à?]

Bắc Vũ Đường im lặng không lên tiếng.

[Hừ.] Hệ thống hừ lạnh một tiếng, sau đó yên lặng bỏ chạy.

Bên tai không còn âm thanh, Bắc Vũ Đường mới thở ra một hơi, quả nhiên là một hệ thống không đáng tin mà.

Hệ thống:...... (Tức giận~ing)

"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nói với ba người đang kϊƈɦ động không thôi.

Chờ ba người tới cửa, phát hiện cửa thành đang có một đội ngũ thật dài, xung quanh có rất nhiều quan binh canh gác, toàn bộ thành trì được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

"Không hổ là kinh thành, thủ vệ nghiêm thật. Chỉ là một đội ngũ lớn như vậy thì phải chờ đến tận khi nào." Lôi Thiên duỗi dài cổ ra nhìn phía trước, đội ngũ rất dài, không nhịn được mà nói thầm một câu.

Nam tử trung niên bên cạnh nói: "Cũng không còn cách nào, gần đây trong thành xảy ra chuyện lớn, gần như toàn thành đều đang lùng bắt thích khách."

Bắc Vũ Đường có hứng thú, "Ai bị hành thích?"

Nam tử trung niên nhìn mấy người họ một cái, hỏi: "Các người không phải người địa phương đúng không?"

"Đúng vậy, chúng ta vừa đến kinh thành." Lôi Thiên hứng thú bừng bừng nói: "Vị đại ca này, ngươi có thể nói cho chúng ta kinh thành đang có chuyện gì không?"

Nam nhân trung niên nhìn bốn phía một cái, thấy không ai chú ý, mới hạ giọng nói: "Trong địa giới kinh thành này thì còn có thể có chuyện gì, còn không phải Tả phụ kia lại bị người ta hành thích."

"Ngươi đang nói Thủ phụ đại nhân Tả Thần sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Đúng vậy, chính là y." Vừa nói đến người này, nam nhân trung niên vẻ mặt phỉ nhổ, chán ghét, "Đại gian thần này hoạ loạn triều đình, khống chế triều chính, quả thực là tội ác tày trời. Thường xuyên có người hành thích y, nhưng mạng y rất lớn."

"Có phải ứng với câu "người tốt mệnh ngắn, tai họa ngàn năm". Không biết y còn định tai hoạ Tấn Quốc chúng ta bao lâu nữa. Aiz, chỉ trách đương kim Hoàng thượng còn quá nhỏ. Giờ trêи triều có rất nhiều lão công thần, đều bị đại gian thần này hãm hại."

"Toàn bộ triều đình đều giận mà không dám nói. Người bị người ta hận như thế, tất nhiên là ai cũng muốn diệt trừ y."

"Ngày nào cũng gặp ám sát. Ta nghe nói, lần này y bị trọng thương. Giờ toàn bộ kinh thành nghe đồn, y không sống được bao lâu."

Bốn người nghe rất nghiêm túc.

Lôi Thiên cũng tức giận bất bình, "Sao người này có thể xấu xa như vậy!"

Nam tử trung niên vội bịt miệng hắn lại, "Suỵt, nhỏ giọng chút. Lời này của ngươi mà để bị Cấm vệ quân nghe được, chính là hoạ sát thân đấy."

Nghe nam nhân kia nói thế, Lôi Thiên tức khắc ngậm miệng lại.

"Giờ toàn thành giới nghiêm, đang lùng bắt thích khách kia. Lúc này người ra vào đều bị kiểm tra." Nam nhân trung niên oán giận nói.

"Ngày này y chẳng bị hành thích, chẳng phải là toàn bộ kinh thành thường xuyên bị kiểm tra?" Lôi Thiên kinh ngạc hỏi.

Nam nhân trung niên lắc đầu, "Cũng không phải, không phải. Đám thích khách lúc trước còn chưa tới gần y còn chưa kịp tới gần đã bị đám hộ vệ của y giết rồi. Thích khách lần này thành công. Giờ đại gian thần kia đang nằm trêи giường, sinh tử thế nào còn không biết đâu."

Nói đến đây, vẻ mặt nam nhân trung niên vui mừng.

"Nghe nói ngự y trong cung đều bó tay không có cách nào. Giờ trong thành đều dán hoàng bảng, tìm kiếm danh y trong thiên hạ. Nhìn tình hình lần này, chỉ sợ dữ nhiều lành ít." Nói xong câu cuối, nam nhân trung niên rất kϊƈɦ động, "Hy vọng ông trời có mắt, để y chết đi."

Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời.

Tả Thần, y sẽ không dễ chết như vậy.

Lúc trước lúc nguyên chủ Bắc Vũ Đường chết, y vẫn còn sống rất tốt.

Chỉ là khi nguyên chủ Bắc Vũ Đường vào kinh, chuyện này đã sớm qua. Nên trong kí ức của nàng ấy không có ký ức về chuyện Tả Thần bị ám sát trọng thương.

Lần này nàng đến kinh thành sớm hơn nửa năm so với nguyên chủ.

Lại nói, vị đại gian thần Tả Thần này là một nhân tài.

Từ nhỏ đã có danh thần đồng, ba tuổi đã có thể bối tứ thư ngũ kinh, mười tuổi đã đề danh bảng vàng, có thể nói là oanh động toàn bộ Tấn Quốc, kỳ danh ngay cả nước láng giềng cũng biết đến. Tả Thần có tài năng, có mưu trí, nghe nói diện mạo cũng tuyệt mỹ, là Đệ nhất mỹ nam của Tấn Quốc.

Nhưng mà, người hoàn mỹ như thế lại có một khuyết tật, đó là hai chân đi đứng không tốt, vẫn luôn ngồi trêи xe lăn.

Tiên đế vì không muốn mai một tài hoa của y, đặc biệt cho phép y tham gia khảo cử, vào triều làm quan.

Y là nhân vật truyền kỳ ở Tấn Quốc, nhưng sau khi Tiên đế ly thế, hành vi cầm quyền lớn, độc tài triều cương của y khiến đại quan kinh thành khổ không nói nổi, chèn ép công thần, lão thần, diệt cả nhà người ta, những chuyện như thế nhiều không đếm xuể.

Bắc Vũ Đường có hứng thú với người này, không phải vì ác danh của y, mà là vì y và Lý Nghị Hồng là đối thủ một mất một còn.

Lý Nghị Hồng vì tài hoa hơn người, được đám lão thần kéo vào đội mình, vì năng lực làm việc cao, trở thành quan viên trung tâm. Mà đối tượng bọn họ muốn đánh tới chính là Đại gian thần – Tả Thần.

Tục ngữ nói: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn".

Hiện tại Lý Nghị Hồng và Lý Mộng Mộng là người trêи cùng một chiếc thuyền, muốn đối phó bọn họ, mình phải tìm một chỗ dựa.

Tả Thần, chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Bên này nam nhân trung niên còn đang cầu nguyện Tả Thần mau mau chết đi, ngay cả ba đứa "con" nàng dẫn theo cũng phụ hoạ, nhưng mà họ không biết, người bên cạnh đã có ý định cứu y.

Xếp hàng ước chừng một nén nhang, họ mới vào được kinh thành.

Vừa vào thành, ba người Lôi Thiên đã bị kinh thành phồn hoa dọa khϊế͙p͙, cửa hàng san sát, thương nhân lui tới trêи đường, tiếng rao hàng vang lên không dứt bên tai.

Khi ba người Tiểu Mạch Nhi nhìn khắp nơi xung quanh, Bắc Vũ Đường đã hỏi thăm được Hoàng bảng ở chỗ nào, dẫn theo ba người đi về phía cây liễu lớn ở phía Nam thành môn.

Chờ tới chỗ cây liễu lớn, Bắc Vũ Đường thấy một tấm Hoàng bảng dán ở trêи bố cáo, chung quanh có không ít người vây xem, nhưng không một ai dám bóc Hoàng bảng này xuống. Chỉ cần bóc Hoàng bảng, nếu trị không khỏi cho Tả phụ, vậy mạng nhỏ khó giữ.

Thứ hai, nếu ngươi trị hết, cầm thù lao phong phú, vừa ra khỏi viện của Tả phụ, sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.

Vì hai nguyên nhân này, người dám tiến lên bóc Hoàng bảng chẳng có mấy ai.

"Cô cô, chúng ta tới đây làm gì?" Tiểu Mạch Nhi tò mò hỏi.

"Yết bảng."

Không chờ ba người phản ứng lại, Bắc Vũ Đường đã đi lên trước, xé Hoàng bảng xuống. Người chung quanh đều khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng, ngay cả quan binh canh gác một bên cũng kinh ngạc, tựa hồ không ngờ có người dám bóc Hoàng bảng này.

Lôi Thiên, Tiểu Mạch Nhi, Tiểu Đồng trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn nàng.

Thị vệ canh giữ một bên tiến lên nói: "Ngươi bóc bảng này, dù ngươi cố ý hay vô tình cũng không có cơ hội đổi ý. Mời đi theo chúng ta."

"Được. Ba người bọn họ là người nhà của ta, ta có thể dẫn họ theo không?" Bắc Vũ Đường chỉ ba người đang khϊế͙p͙ sợ, hỏi thủ vệ.

Vị thủ vệ kia nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui