"Thiếu Thiên, anh đi ra ngoài trước một lát.
Em muốn nói chuyện riêng với anh ta." Bắc Vũ Đường nói với Tịch Thiếu Thiên.
Tịch Thiếu Thiên đứng lên, "Có việc thì gọi anh."
Bắc Vũ Đường hơi hơi gật đầu.
Chờ hắn đi rồi, Kha Diệc Dương cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc bất an hỗn loạn của mình nữa, "Đường Nhi, rốt cuộc em làm sao vậy?"
Bắc Vũ Đường ngồi cách hắn ra, hành động đó của cô làm đôi mắt hắn đau đớn.
"Kha Diệc Dương, chúng ta ly hôn đi." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
Lời cô nói như sấm đánh trong lòng hắn, Kha Diệc Dương trừng lớn mắt, khϊế͙p͙ sợ nhìn cô, "Vì sao?"
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, ánh mắt thanh lãnh.
Trong mắt cô không còn ôn nhu và tình yêu lúc xưa, lạnh nhạt làm cả người hắn lạnh lẽo.
"Bởi vì....!Tôi không yêu anh." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.
Kha Diệc Dương khẽ run lên, đột nhiên cầm hai tay cô, sâu trong đôi mắt là sự điên cuồng, "Em lừa anh đúng không? Em đang lừa anh, có đúng không?"
Hắn không tin, hắn không muốn tin bất cứ một lời nào cô đang nói lúc này.
Bắc Vũ Đường dường như không nhìn ra sự thương tâm, tuyệt vọng của hắn, giọng nói lạnh lùng trong trẻo tiếp tục vang lên, "Khi chính miệng anh nói với tôi, tôi là thế thân của Dương Ức Liễu, tôi đã quyết định không yêu anh nữa."
"Khi anh không quan tâm ý nguyện của tôi mà cầm tù tôi, tôi đã thu lại tình cảm dành cho anh."
"Anh có biết, ngày ấy chính miệng anh thừa nhận tôi là thế thân của Dương Ức Liễu, tôi cảm thấy thế nào không?" Ngón tay Bắc Vũ Đường chỉ vào ngực, đôi mắt thanh lãnh ẩn ẩn lệ ý, "Nơi này rất đau, rất đau."
Đáy mắt Kha Diệc Dương là bạo nộ và điên cuồng, nhưng đối mặt với cô như vậy, hắn lại không tức giận nổi.
"Tôi đã từng cho rằng anh là chồng tôi, là duy nhất trong cuộc đời này của tôi.
Lúc đó, tôi coi anh là duy nhất, tôi đưa cả trái tim mình đến trong tay anh.
Nhưng anh lại tự mình bóp nát nó." Bắc Vũ Đường nở nụ cười thống khổ, hơi chút châm chọc và tự giễu.
Kha Diệc Dương nhớ lại quá khứ, chỉ còn lại áy náy nồng đậm.
Hắn cứ nghĩ mọi chuyện đều đã qua, hắn cho rằng cô đã quên hết tất cả.
Thì ra cô vẫn luôn nhớ kỹ, hơn nữa giấu sâu đến như vậy.
Kha Diệc Dương đau khổ, hối hận: "Xin lỗi, xin lỗi em.
Đường Nhi, cho anh một cơ hội nữa có được không? Sau này anh sẽ không bao giờ như thế.
Em bảo anh làm gì thì anh làm cái đó.
Xin em đừng rời khỏi anh."
Bắc Vũ Đường ném tay hắn ra, "Muộn rồi."
"Kha Diệc Dương, chẳng lẽ đến bây giờ anh còn không hiểu sao? Tôi nương tay anh, diệt trừ Dương gia, trừng phạt cha mẹ.
Tôi vẫn luôn lợi dụng anh.
Tôi là một người phụ nữ độc ác như vậy đấy."
"Tôi biến thành như vậy, đều là bởi vì anh!" Con ngươi thanh lãnh của Bắc Vũ Đường toát lên hận ý, "Kha Diệc Dương, tôi hận anh."
Câu nói cuối cùng giống như một cọng rơm đè chết con lạc đà.
Kha Diệc Dương vẫn luôn ẩn nhẫn khắc chế, giờ giống như diều đứt dây, hoàn toàn mất khống chế.
Đáy mắt Kha Diệc Dương là nét điên cuồng, hắn bắt lấy tay cô, đôi mắt đen dần chuyển đỏ, nháy mắt, đôi mắt đỏ đậm đó đã nhìn chằm chằm cô.
"Anh sẽ không thả em đi, em vĩnh viễn đừng mong rời khỏi anh." Kha Diệc Dương điên cuồng nói.
Bộ dáng hắn lúc này có chút khủng bố.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường như thường, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh, "Anh lại muốn cầm tù tôi đúng không? Anh lại muốn tra tấn tôi đúng không?"
Thân mình Kha Diệc Dương run lên, lời châm chọc của cô như những cây kim đâm vào trái tim làm hắn đau đớn, đồng thời cũng lay tỉnh hắn, làm lý trí mất kiểm soát của hắn tỉnh táo lại đôi chút.
"Không, không, không phải......" Kha Diệc Dương đau khổ ôm đầu.
"Căn cứ theo pháp luật Hoa Quốc, vợ chồng ở riêng hai năm là có thể ly hôn.
Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tố tụng lên toà án." Bắc Vũ Đường ném lại một câu như vậy, xoay người rời đi.
Kha Diệc Dương khó chịu che đầu, vươn tay muốn bắt lấy cô, lại không bắt được.
Bắc Vũ Đường mở cửa đi ra.
Kha Diệc Dương lập tức đuổi theo, lại bị Tịch Thiếu Thiên ngăn cản.
"Cút ngay!" Kha Diệc Dương nổi giận gầm lên một tiếng.
Tịch Thiếu Thiên lạnh lùng nói: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, thỉnh Kha tổng tự trọng."
"Giờ cô ấy vẫn là vợ của tôi!" Mặt mày Kha Diệc Dương âm trầm, đáy mắt kϊƈɦ động và thị huyết.
"Rất nhanh sẽ không phải." Tịch Thiếu Thiên không chút lưu tình đả kϊƈɦ, "Lúc trước anh từ bỏ cô ấy, làm tổn thương cô ấy, anh đã mất tư cách có được cô ấy.
Trêи đời này không có thuốc hối hận."
Nói xong, Tịch Thiếu Thiên đuổi theo Bắc Vũ Đường rời đi, để lại một mình Kha Diệc Dương ở hành lang dài và hẹp.
Người ở đại sảnh yến hội thấy Bắc Vũ Đường đi ra, theo sát sau đó là Tịch Thiếu Thiên.
Họ cứ nghĩ họ sẽ nhìn thấy Kha Diệc Dương nhanh thôi, nhưng mãi đến khi hai người Bắc Vũ Đường rời đi, họ vẫn không nhìn thấy hắn.
Từ một ngày đó, Kha Diệc Dương hao hết tâm tư tìm kiếm nơi cô ở, mỗi ngày đứng dưới lầu chờ cô, mặc kệ mưa gió.
Mưa thật sự rất to, mà người đàn ông dưới lầu vẫn chưa từng rời đi.
Chỉ cần là người đi qua đều chú ý.
"Người đàn ông này đã đứng ở đây một ngày một đêm."
"Tôi nghe nói là vì cầu xin vợ tha thứ gì đó, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nhìn người đàn ông này đứng ở đây lâu như vậy, cũng nhìn ra được là thực sự ăn năn."
"Đúng vậy, đúng vậy.
Vợ anh ta thật sự tàn nhẫn, mưa lớn như vậy, còn đứng ở đây là mất mạng như chơi."
"Đúng vậy đó, giận đến mấy cũng phải tiêu rồi chứ."
Bảy cô tám dì dưới nhà nghị luận ríu rít.
"Nhìn sắc mặt cậu ta thật sự không thích hợp mà."
"Đi khuyên cậu ta đi."
Có người tiến lên khuyên, Kha Diệc Dương lại chẳng hề để ý, hắn giống như một con rối gỗ, chấp nhất đứng ở đó.
Dù là ai tiến lên khuyên cũng vô dụng.
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông dưới lầu, lại nhìn mưa rơi không ngừng.
Cô lấy di động ra gọi cho lão K, "Lão K, phiền anh mang Kha Diệc Dương về đi."
Chờ lúc lão K đến nơi, khuôn mặt Kha Diệc Dương đã đông lạnh đến xanh mét.
Lão K nhìn hắn chật vật bất kham như thế, "Cậu điên rồi sao?"
Kha Diệc Dương không hề để ý đến.
"Cậu còn tiếp tục như thế, cô ta cũng không tha thứ cho cậu.
Cô ta đã quyết tâm rời khỏi cậu, dù cậu có chết trước mặt cô ta, cô ta cũng sẽ không khóc cho cậu một giọt nước mắt!"
Kha Diệc Dương vẫn nhìn chằm chằm căn phòng cô ở, không nói một lời.
Lão K tức giận hét lên, "Trêи đời này nhiều phụ nữ như vậy, cậu cần gì phải chấp nhất với một mình cô ta!"
Kha Diệc Dương nhìn y, "Họ đều không phải cô ấy."
Lão K nghe một câu như thế, chóp mũi đau xót, trong mắt lại có lệ ý.
Tên ngốc này, thằng ngu này!
Thật là nhận định một người là cố chấp như vậy.
Lão K nhìn tầng sáu, trong lòng lại có chút oán hận Bắc Vũ Đường này.
Năm đó Kha Diệc Dương thật sự có lỗi với cô, nhưng nhiều năm qua rồi, tất cả những gì Kha Diệc Dương làm còn không đủ để cô tiêu tan sao?
Trái tim cô tàn nhẫn và cứng rắn đến mức nào vậy chứ!
Lão K không hiểu, y cảm giác được, cô đói hắn không phải như thế, vì sao nhìn thấy hắn như vậy, cô vẫn không động dung?
Lão K nhìn đôi môi đã xanh tím của Kha Diệc Dương.
Không được, không thể để hắn tiếp tục ở lại đây, bằng không hắn sẽ không còn mạng nữa.
"Diệc Dương, về với tôi." Lão K túm tay hắn.
Kha Diệc Dương quật cường bất động.
Rơi vào đường cùng, lão K chỉ có thể dùng chiêu khác, "Cậu biết ai là người gọi tôi tới đây không?"
Kha Diệc Dương không để ý đến y.
"Là cô ấy.
Cô ấy bảo tôi tới đưa cậu đi.
Cậu cũng phải nghe lời cô ấy nói chứ?" Lão K nói xong, chờ hắn ngoan ngoãn đi theo mình, nhưng lúc này, y dùng sai cách.
Kha Diệc Dương nghe được là ý của cô, không những không muốn rời đi mà càng chấp nhất đứng ở đó.
Chỉ cần hắn tiếp tục kiên trì, cô nhất định sẽ xuống gặp hắn, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn kiên định nghĩ vậy.
Lão K thấy hắn bất động, kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ cậu không nghe lời cô ấy nói sao?"
Đôi mắt đen tĩnh mịch của Kha Diệc Dương hiện lên một tia sáng, giọng nói run rẩy vì lạnh, "Chỉ cần tôi chờ tiếp, Đường Nhi nhất định sẽ xuống gặp tôi."
Lão K thực sự bị hắn chọc cho tức điên, nhưng nhìn đôi mắt chấp nhất và hèn mọn của hắn, hốc mắt y lại trở nên ướt át.
"Cậu còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết."
Lão K phảng phất mang cho hắn một hy vọng, thân thể lung lay sắp đổ dùng ý chí cường đại của bản thân chống đỡ.
Lão K nhìn hắn, lại nhìn về phía tầng sáu.
Y lấy di động ra gọi cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đứng bên cửa sổ nhận điện thoại, "Có chuyện gì?"
Lão K thỉnh cầu nói: "Cô có thể xuống gặp cậu ta một lần, khuyên cậu ta đi không?"
Bắc Vũ Đường không nói gì.
"Coi như tôi cầu xin cô? Tha thứ cho cậu ta đi.
Dù cô có hận cậu ta, nhưng nhiều năm qua cậu ấy làm những chuyện cho cô, tâm ý của cậu ta với cô, chẳng lẽ cô không cảm giác được sao? Dù cô có oán khí lớn đến mức nào, cũng nên nguôi giận đi chứ?"
"Trước kia cậu ta làm không đúng, có lỗi với cô.
Nhưng cậu ta đã ăn năn, chẳng lẽ cô không thể cho cậu ấy một cơ hội nữa sao? Cũng cho bản thân mình một cơ hội."
Lão K chờ cô đáp lại.
Nửa ngày cũng không nghe tiếng của cô, khi y nghĩ cô không nghe, điện thoại vang lên một giọng nói lãnh đạm.
"Không có cơ hội."
Hắn hiểu ra đã quá muộn, mọi chuyện đều đã quá muộn.
Lão K nghe cô nói thế, tức đến mức suýt thì ném di động xuống đất.
Hắn không ngờ người phụ nữ này lại nhẫn tâm đến mức đó, quả thực là ý chí sắt đá.
Lão K nhìn Kha Diệc Dương, thật sự là mệt mỏi với hai vợ chồng này.
Hai người đều khiến y đau đầu muốn chết, đúng là cùng một cái đức hạnh!
Lão K rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng cách cuối, giơ tay bổ một cái vào sau cổ Kha Diệc Dương, trực tiếp đánh ngất hắn rồi ra lệnh cho hai cấp dưới mang hắn đi.
Bắc Vũ Đường đứng ở tầng sáu nhìn họ rời đi, hơi thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn bóng dáng họ rời đi, trong lòng Bắc Vũ Đường ngũ vị tạp trần.
Cô không biết, nếu người đứng ở đây lúc này là nguyên chủ, cô ấy có lựa chọn tha thứ hay không.
Đáp án này, chỉ sợ không một ai biết.
Ngày ấy họ rời đi, Bắc Vũ Đường từ chỗ lão K biết được, Kha Diệc Dương bị sốt cao, đến bệnh viện muộn một chút nữa thôi là xong đời rồi.
Kha Diệc Dương không muốn ly hôn, nhưng căn cứ theo pháp luật, lại được sự bảo hộ trợ giúp của Tịch gia, đơn của toà án đã xong.
Bắc Vũ Đường cầm hai tờ giấy chứng nhận ly hôn đi vào bệnh viện.
Đây là một lần cuối cùng!
Bắc Vũ Đường cảm thấy không sai biệt lắm.
Cô tìm được phòng bệnh của Kha Diệc Dương, thấy ở cửa có hai bảo tiêu canh giữ.
Hai người kia biết cô, thấy cô tới cũng hơi kinh ngạc.
"Phu nhân." Hai bảo tiêu hô.
Hai người dù cảm thấy cô rất nhẫn tâm vẫn gọi như vậy, ai bảo Đại boss nhà họ thích cô đâu.
"Cô có thể tới thăm Boss, nhất định Boss sẽ rất vui." Một bảo tiêu trong đó nói, càng cao hứng thay cho Boss.
Thời gian này, chỉ cần Boss vừa tỉnh, sẽ nháo muốn đi tìm cô.
Lão K rơi vào đường cùng, chỉ có thể cột Boss ở trong bệnh viện.
Nếu Đại Boss biết cô tới, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.
Một người khác chủ động nói muốn mở cửa cho cô, chỉ là Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, không tiến thêm một bước.
"Cô không vào sao?"
Bắc Vũ Đường không đáp mà lấy một tờ giấy trong túi xách ra đưa cho bảo tiêu, "Phiền anh giao cái này cho anh ấy, chuyển giúp tôi một câu, nước đổ khó hốt, duyên phận của tôi và anh ta đã hết, không cần làm mấy chuyện không có tác dụng nữa."
Hai bảo tiêu đều ngẩn người, không ai dám nhận đồ vật như vậy.
"Phu nhân, cái này cô vẫn nên tự mình giao cho Đại Boss đi." Bảo tiêu có chút không vui, chỉ cảm thấy người phụ nữ này cũng quá ác độc rồi.
"Không được." Bắc Vũ Đường lắc đầu.
Thấy hai người không nhận, Bắc Vũ Đường trực tiếp nhét cho một người rồi xoay người đi.
Trong phòng bệnh, người vẫn luôn hôn trầm, mơ mơ màng màng nghe được giọng cô, hắn giãy giụa tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy chung quanh trắng xoá.
Đường Nhi tới.
Hắn muốn đi tìm cô.
Kha Diệc Dương bò dậy, nhổ kim tiêm trêи tay xuống, cô sức bò xuống giường.
"Cô ấy đâu rồi?"
Hai bảo tiêu thấy hắn tỉnh, rất kinh ngạc, một người phản ứng rất nhanh, "Ai? Ở đây không có người."
"Không đúng, tôi nghe được giọng cô ấy." Kha Diệc Dương chắc chắn.
Hai bảo tiêu liếc nhau, có thể thấy sự khϊế͙p͙ sợ trong mắt nhau.
"Đại boss, nơi này không có ai, vẫn luôn chỉ có hai chúng tôi.
Nhất định là anh nghe nhầm rồi." Một bảo tiêu trợn mắt nói dối.
Kha Diệc Dương lắc đầu, hắn thật sự nghe được giọng cô.
Đúng lúc này, Kha Diệc Dương thấy được một bảo tiêu đang cầm gì đó.
"Đây là cái gì?" Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm đồ vật kia.
Bảo tiêu đó cuống quýt muốn giấu, lại bị hắn đoạt đi.
Kha Diệc Dương mở túi da trâu ra, một quyết sổ màu đỏ rơi từ bên trong ra, bên trêи có viết năm từ "Giấy chứng nhận ly hôn" vô cùng chói mắt.
Kha Diệc Dương ngây ngẩn cả người, nắm chặt tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Cô tới, cô thật sự tới.
Khi hai bảo tiêu ngây người, Kha Diệc Dương đã xông ra ngoài, điên cuồng chạy ra khỏi bệnh viện, dọc đường đâm vào không ít người, rước lấy không ít tiếng mắng chửi, nhưng hắn lại không nghe thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm, đuổi theo cô!
Dọc đường đều chạy như điên, người đang bị bệnh nên hắn có chút cố hết sức, trán đầy mồ hôi.
Cuối cùng, chạy ra bệnh viện, thấy được hình bóng quen thuộc đó.
"Đường Nhi." Kha Diệc Dương hô lớn.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng gọi, kinh ngạc xoay người, thấy Kha Diệc Dương mặc đồ bệnh nhân vội vàng chạy đến, khuôn mặt tái nhợt vì hoạt động mạnh mà đỏ ửng.
"Anh..."
Bắc Vũ Đường vừa mở miệng, đã thấy Kha Diệc Dương biến sắc.
"Cẩn thận!"
Bắc Vũ Đường thấy thân hình Kha Diệc Dương chạy vội về phía cô, ánh mắt hắn kinh sợ ánh rõ vào mắt cô.
Một đôi tay hữu lực đẩy cô ra, đột ngột, cô bị đẩy đến bồn hoa.
Liền thấy một chiếc xe mất khống chế nhằm thẳng vào chỗ cô vừa đứng.
Một bóng người bay qua trước mắt cô, đâm mạnh văng xa mấy mét.
Bắc Vũ Đường ngốc.
"Diệc Dương!"
Thân thể cô không chịu không chế vọt qua.
Cô nâng Kha Diệc Dương trong vũng máu lên, thân thể run rẩy.
Kha Diệc Dương nhìn thấy nước mắt cô chảy xuống, cố hết sức vươn tay, lau đi nước mắt của cô, "Không khóc.
Anh, anh rất vui, cuối cùng, em cũng chịu gặp anh."
Bắc Vũ Đường nhìn hắn vừa nói vừa chảy máu.
"Anh đừng nói chuyện, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.
Anh sẽ không có việc gì." Giọng nói cô không tự hiểu đã run rẩy theo.
Kha Diệc Dương lộ nụ cười vui sướиɠ, "Em còn quan tâm anh, anh, anh rất vui."
Khi nói chuyện, hắn lại hộc một ngụm máu tươi.
"Đường Nhi, anh sai rồi.
Tha thứ cho anh, được không?" Hắn chấp nhất và thâm tình nhìn cô, tựa như muốn khắc bóng dáng cô vào tận linh hồn.
"Đừng nói nữa." Nước mắt Bắc Vũ Đường không ngừng chảy xuống.
Kha Diệc Dương cố hết sức nói, hắn sợ hắn không nói, sẽ không còn cơ hội.
"Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ tìm lại được em, sẽ, không bao giờ phụ em."
Bắc Vũ Đường cảm giác được cánh tay vỗ trêи mặt mình đang trượt xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn người đã không còn hơi thở, từng giọt nước mặt nhỏ giọt trêи mặt hắn, "Cô ấy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh."
Người chung quanh chỉ thấy một cô gái ôm chặt một người đàn ông cả người đầy máu, chỉ nghe được cô không ngừng lặp lại một câu, "Chồng à, em tha thứ cho anh."
****
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ.]
Âm thanh hệ thống kéo suy nghĩ của Bắc Vũ Đường từ thế giới kia về.
[Nguyên chủ có yêu cầu muốn nói chuyện với cô, cô có đồng ý không?]
Bắc Vũ Đường sửng sốt, nguyên chủ muốn gặp cô làm cô có chút ngạc nhiên.
"Được."
[Đinh!]
Leng keng một tiếng, "Bắc Vũ Đường" xuất hiện trước mắt cô, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, cảm giác quen thuộc mà xa lạ, thậm chí có chút mới lạ.
"Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Bắc Vũ Đường" nhìn cô, "Tôi muốn gặp mặt cảm ơn cô.
Cô cho tôi biết chân tướng, để tôi biết, dùng một cách khác, kết cục sẽ khác đi."
Bắc Vũ Đường nhìn ra được cô ấy hối hận.
"Lúc đó tôi quá ngạo khí, không thể chịu đựng tình yêu xuất hiện một chút tì vết.
Sau khi cô báo thù cho tôi, tôi vẫn cho rằng như vậy.
Nhưng mà...!Khi nhìn thấy anh ấy chết trước mặt tôi, nhìn thấy anh ấy chết vì tôi, tôi mới kinh ngạc phát hiện......"
Nói tới đây, chỉ lại còn tiếng khóc nức nở, "Tôi hối hận, tôi hối hận lắm."
Bắc Vũ Đường không nói gì, chỉ an tĩnh nghe, để cô ấy phát tiết.
Nửa ngày sau, cô ấy mới ngừng khóc.
"Cám ơn cô đã cho tôi biết, có nhưng lúc mềm dẻo hơn sẽ khiến cuộc sống càng hạnh phúc.
Chúc phúc cho cô, hy vọng sau này cô không bước lên con đường tôi từng đi, nhất định phải hạnh phúc."
"Ừ."
Bắc Vũ Đường thấy thân ảnh của cô ấy biến mất như bọt biển, cuối cùng vô tung vô ảnh.
********