Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung


[Đinh, bổn hệ thống đã online.]
[Căn cứ vào biểu hiện của ký chủ, độ vừa lòng của nhiệm vụ lần này là 100%, đạt được 100 điểm tích lũy.

Ký chủ có tổng cộng 398 điểm.

Ký chủ muốn tiếp tục hay nghỉ ngơi?]
"Nghỉ ngơi."
Theo câu trả lời của cô, cảnh vật trước mắt lại thay đổi, căn nhà tranh cô quen thuộc hiện lên.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, thấy bên ngoài âm u, mưa rơi tí tách.
Bắc Vũ Đường đi đến nhà chính thì thấy Tiểu Tử Mặc ngồi trêи bàn, nghiêm túc viết chữ, nghe thấy âm thanh thì ngẩng phắt đầu, nhìn thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt của bé sáng ngời.
"Mẫu thân." Giọng nói mềm mại của Tiểu Tử Mặc truyền đến tai Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đi lên xoa đầu bé, cúi đầu thì thấy bé đã viết bảng chữ ra dáng ra hình.
"Không tệ.

Xem ra mấy ngày nay mẫu thân không ở, con cũng không quên học bài."
Tiểu Tử Mặc được khích lệ, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua sắc trời, nói với Tiểu Tử Mặc: "Con tiếp tục viết, mẫu thân đi làm bữa tối."
Tiểu Tử Mặc lại nói: "Mẫu thân, vẫn là để con đi."
Bệnh của mẫu thân thường xuyên phát tác, bé rất lo lắng.
Cô vừa mới tỉnh lại, bé không muốn mẫu thân mệt nhọc quá mức, "bệnh tình" lại nặng thêm.
Bắc Vũ Đường nhìn ra được lo lắng của bé, cười nói: "Không sao, con cứ an tâm tiếp tục đọc sách đi."
Tuy Tiểu Tử Mặc dám nói vài câu với cô, nhưng bé vẫn không dám ngỗ nghịch với cô, vì thời gian dài bị Mộc Chi Đào ngược đãi, bóng ma trong lòng không phải một hai ngày có thể tiêu trừ.
Tiểu Tử Mặc nhìn bóng dáng mẫu thân rời đi.
Bắc Vũ Đường đi vào bếp, mở lu gạo, múc một bát gạo.

Khi cô múc được, đột nhiên động tác trong tay dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng người trong nước.
Bắc Vũ Đường không tự chủ sờ mặt mình, lồi lõm gồ ghề thảm không nỡ nhìn trêи mặt đã không còn, ngay cả vết rỗ cũng nhạt đi nhiều.

Tuy còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng so với lúc trước, thực sự là khác nhau như trời với đất.
Nhiệm vụ này dài hơn nhiều so với các nhiệm vụ trước kia, ước chừng mất khoảng năm ngày.
Vết mụn và vết rỗ trêи mặt cô biến mất nhiều như vậy chỉ trong năm ngày, hiệu quả vô cùng nổi bật, thậm chí cả màu da vốn ám trầm cũng sáng hơn thấy rõ.
Không biết người dùng bên Vương chưởng quầy kia thế nào.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị uống thuốc mấy ngày, phối hợp với thuốc mỡ của mình, chờ vết rỗ trêи mặt nhạt hơn nữa, mới đi tìm Vương chưởng quầy.
Hai ngày sau, buổi sáng Bắc Vũ Đường dạy Tiểu Tử Mặc đọc sách nhớ chữ.
Buổi chiều cô tiếp tục làm thuốc mỡ, cô hiểu rõ, thuốc mỡ này chỉ cần bán ra ngoài, nhất định có thể kiếm tiền!
Xuyên qua mấy thế giới vị diện rồi, cô cũng hiểu một đạo lý.
Từ xưa đến nay, đồ vật mỹ dung dành cho nữ, chưa bao giờ lo không có ai mua.
Bắc Vũ Đường ờ nhà làm thuốc mỡ, dạy Tiểu Tử Mặc.

Mẹ con hai người sống cực kỳ thích ý.
Cô ở bên này chờ hiệu quả bên kia, không ngờ, sau khi Bắc Vũ Đường về hai ngày, Vương chưởng quầy lại vội vã muốn tìm cô.
Vương chưởng quầy thật sự không ngờ hiệu quả của thuốc mỡ lại thần kỳ như thế.
Lúc trước ông chỉ tuỳ ý cho một tiểu nhị, không ngờ tiểu nhị kia lại nói cho ông, hộp thuốc mỡ kia đã cho muội muội hắn dùng, vết sẹo trêи mặt nhạt đi, làn da cũng sáng lên.
Vương chưởng quầy mới đầu còn không tin, chờ đến khi thấy tiểu nhị dẫn muội muội hắn đến, ông mới tin.
Trước kia ông từng gặp cô nương đó.
Lúc còn nhỏ nghịch lửa, bị bỏng mặt và cánh tay, vết sẹo dữ tợn vẫn luôn ở đó, càng lớn nhìn càng khủng bố.
Hôm nay gặp lại, tuy vết sẹo bỏng trêи mặt vẫn còn, nhưng đã nhạt đi rất nhiều, tuy chưa nói là hoàn toàn tốt lên, nhưng đã đủ để khiến người ta khϊế͙p͙ sợ không thôi.

Đây chỉ là hiệu quả sau vài ngày sử dụng mà thôi, nếu lâu hơn nữa, chắc chắn vết sẹo kia sẽ biến mất.
Vương chưởng quầy thực sự tin lời Bắc Vũ Đường, cô thật sự có khả năng đưa ông lên thành Đại chưởng quầy.
Tưởng tượng đến Hoàng Phúc tửu lầu đang phát triển không ngừng, tâm tình của ông trở nên vô cùng kϊƈɦ động.
Chờ đến lúc ông muốn đi tìm Bắc Vũ Đường, lại phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về cô.
Không biết cô là người ở đâu, không biết nhà cô ở phương nào, ngay cả tên họ cũng không biết, thực sự là chẳng biết gì.
Vương chưởng quầy rầu thúi ruột, lúc trước hẳn phải để bụng hơn một chút.
Giờ Vương chưởng quầy ngày ngóng đêm mong Bắc Vũ Đường xuất hiện, mỗi ngày đều đến tiệm hỏi một phen, có ai tìm ông hay không.
Bên kia, Bắc Vũ Đường điều trị thân thể, còn thoa thuốc mỡ, hai bút cùng vẽ.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân rửa sạch lớp đồ màu xanh lá trêи mặt, da mấu thân càng ngày càng tốt, cũng trở nên dễ nhìn hơn.
"Mẫu thân, mấy điểm đen trêи mặt người bay hết rồi." Tiểu Tử Mặc ngạc nhiên nhìn mặt Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhìn gương mặt trong gương, tuy là rất béo, nhưng cũng là béo đẹp.

Ngũ quan của nguyên chủ không tồi, chỉ cần gầy đi, bộ dáng thân thể này tuyệt đối không quá kém.
Bắc Vũ Đường xem xét khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, mình còn phải nỗ lực giảm béo.
Cũng may thân thể này không phải béo thật mà là béo giả, do nội tiết tố không cân bằng, chỉ cần điều dưỡng cơ thể tốt là gầy được.
Tiểu Tử Mặc tò mò nhìn thuốc mỡ của mẫu thân, cảm thấy thật thần kỳ.
Bắc Vũ Đường sờ mặt Tiểu Tử Mặc một chút, "Tiểu Mặc Nhi nhà ta trắng trắng mịn mịn, thiên sinh lệ chất, không cần đắp mặt nạ."
Tai Tiểu Tử Mặc chậm rãi đỏ lên.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc mềm mại hô một tiếng.
"Hahaha." Bắc Vũ Đường nhìn bé thẹn thùng, lại không nhịn được muốn trêu bé.
Hai người rửa mặt xong, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc lên trấn trêи, tiện đường chọn mua chút lương thực.

Đi trêи đường, một chiếc xe bò đi qua, xa phu thấy hai người thì dừng xe lại.
"Đại muội tử, ngồi xe không?"
"Không được, hôm nay chúng ta tự đi qua." Bắc Vũ Đường xin kiếu.
Không phải cô tiết kiệm tiền, mà là đang muốn rèn luyện cơ thể.
Thân thể này lâu ngày không hoạt động, hơn nữa còn yếu, có cơ hội vẫn nên tận lực hoạt động nhiều một chút.
Xa phu thấy Tiểu Tử Mặc và dáng người của Bắc Vũ Đường mới nhận ra hai mẹ con họ, thấy diện mạo Bắc Vũ Đường rồi thì hơi sửng sốt, nếu không phải nhận ra Tiểu Tử Mặc, thật đúng là nghĩ mình nhận sai người.
"Đại muội tử thay đổi." Vẻ mặt xa phu kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.
"Chúng ta đi trước đây." Xa phu nói một tiếng, rồi giá xe bò đi trước.
Một phụ nhân ngồi trêи xe bò còn khinh thường nhìn qua họ một cái.
"Còn tưởng là phát tài, ngay cả cái xe bò cũng không ngồi nổi." Phụ nhân kia thì thầm một câu.
Bắc Vũ Đường nghe thấy, lại không để ý.
Người này không phải ai khác, chính là Dương thị lần trước muốn gây chuyện với Bắc Vũ Đường, lại bị cô chèn ép đến chạy trối chết.
Xa phu nghe được, hơi nhíu mày lại.
"Dương thẩm, tiền ngồi xe của cô lần trước là cô ấy trả cho cô đấy." Xa phu không nhịn được nói một câu.
Dương thị nghẹn, trừng xa phu một cái, ngượng ngùng không nói nữa.
Tới trấn trêи rồi, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc, đi đến quán tò he.
Ông lão đó liếc qua đã nhận ra Tiểu Tử Mặc, cười tủm tỉm nói: "Bạn nhỏ lại tới rồi.

Hôm nay mẫu thân cháu đâu?"
Tiểu Tử Mặc nãi thanh nãi khí nói: "Mẫu thân con dẫn con đi đây."
Bé vươn tay nhỏ, chỉ Bắc Vũ Đường một bên.
Ông lão chuyển mắt qua Bắc Vũ Đường, đôi mắt híp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Lão hủ nhìn không giống." Ông lão lẩm nhẩm, "Nhất định là ta nhớ lầm, aizz, trí nhớ thật là càng ngày càng kém"
Tiểu Tử Mặc nghiêm túc giải thích: "Ông không nhớ lầm đâu, là mẫu thân con đẹp lên nên ông mới không nhận ra."
Lấy được tò he, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc trực tiếp đến cửa hàng son phấn Lôi thị.

Mới vào trong tiệm, tiểu nhị không nhận ra cô.
"Xin chào, tôi đến tìm chưởng quầy các người." Bắc Vũ Đường nói với một tiểu nhị.
Tiểu nhị kia nhìn cô một cái, mới đầu không để ý, híp mắt nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy khuôn mặt có nét quen thuộc, nhất thời chưa nhận ra.
"Chưởng quầy của chúng tôi không ở trong tiệm, cô có việc gì thì chiều hoặc ngày mai quay lại." tiểu nhị nói.
"Được, vậy phiền tiểu ca này giúp ta nói với ông ấy một tiếng, ngày mai ta qua bàn chuyện thuốc mỡ với ông ấy."
Cô vừa dứt lời, tiểu nhị kia tức khắc trợn to mắt.
"Từ từ." Tiểu nhị vội vàng hô.
Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn tiểu nhị đang kϊƈɦ động.
Tiểu nhị kia đột nhiên đập trán, "Cô chính là Mộc phu nhân?"
Bắc Vũ Đường sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, thân thể này họ Mộc.
"Đúng vậy."
Tiểu nhị vội vã chui từ sau quầy ra, nhiệt tình đưa cô đến sương phòng phía sau, "Đều do mắt ta không tốt, không nhận ra phu nhân.

Cô cuối cùng cũng tới rồi, chưởng quầy của chúng ta chờ cô khá lâu."
"Ta cũng muốn cám ơn Mộc phu nhân.

Thuốc mỡ của cô quá tốt, giúp muội muội ta có hy vọng." Tiểu nhị kϊƈɦ động nói.
Tiểu nhị rót trà cho hai người, "Mộc phu nhân, chờ một lát, ta đi tìm chưởng quầy."
"Làm phiền."
Một lát sau, một thân ảnh bụ bẫm đi về phía này, khi nhìn thấy mặt Bắc Vũ Đường, đôi mắt trở nên sáng chói.

Thái độ lần này so với lần đầu gặp mặt, quả là trời và đất.
"Ta vốn định tới sớm mấy ngày, chỉ là muốn cho chưởng quầy thấy hiệu quả thực sự, nên mới trì hoãn." Bắc Vũ Đường không hàm hồ, nói thẳng.
"Haha.

Xem như ta đã kiến thức được công dụng của nó." Vương chưởng quầy sảng kɧօáϊ.
"Nếu Vương chưởng quầy đã biết, ta cũng không nói nhiều.

Hôm nay qua đây chính là muốn thương nghị với Vương chưởng quầy về việc hợp tác."
"Không dám, không dám.

Không biết Mộc phu nhân muốn hợp tác thế nào?" Vương chưởng quầy hỏi.
Bắc Vũ Đường sớm đã có tính toán: "Thuốc mỡ chúng ta hai bên cùng làm.

Tôi dùng bí phương đầu tư, chia đôi lợi nhuận, thế nào?"
Bàn tính trong lòng Vương chưởng quầy bắt đầu đánh vang.
Cô chỉ đưa ra một bí phương, mà họ còn phải chi ra chi phí về nhân công, nguyên vật liệu.

Như vậy tính ra, giống như bọn họ bị lỗ.
Vương chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Mộc phu nhân, cô đầu tư bí phương đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là chia lợi nhuận thì có nên sửa lại hay không?"
Bắc Vũ Đường cười nói: "Vậy bốn sáu, ông bốn, ta sáu, ông thấy sao?"
Vương chưởng quầy nghẹn, tức khắc hiểu ý cô nói.
"Haha, chia đôi thì chia đôi." Vương chưởng quầy đồng ý, không dám cò kè mặc cả nữa, ông sợ cô lại đưa ra đề nghị chia 6-4 hoặc 7-3, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Vụ mua bán ổn định kiếm lời như vậy, dù thế nào cũng phải bắt lấy.
Hai người ký hiệp nghị, ấn chỉ tay, lại chạy tới nha môn đóng dấu đỏ, xem như chính thức hợp tác.
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Vương chưởng quầy chất túi đựng tờ hợp đồng, trong lòng vô cùng kϊƈɦ động.
"Không biết bí phương là?" Vương chưởng quầy trông mong nhìn cô.
Bắc Vũ Đường lấy một tờ giấy trong túi ra, "Vương chưởng quầy, đây là cơ sở của bí phương."
Vương chưởng quầy vui sướиɠ lấy bí phương đến, nửa ngày sau mới phản ứng lại: "Cơ sở? Vậy trung tâm thì sao?"
Bắc Vũ Đường nhìn ông, nhìn đến mức Vương chưởng quầy xấu hổ.
Tuy hai bên đã ký hiệp ước, nhưng không ai dám chắc cuối cùng sẽ thế nào.
Bắc Vũ Đường tất nhiên không ngốc như vậy, giao phối phương hoàn chỉnh cho đối phương, nếu sau đó bọn họ trở mặt không nhận người, một phụ nhân không quyền không thế như cô sao có thể đấu lại được.
"Nước thuốc trung tâm, cách một thời gian tôi sẽ đưa một phần cho các người.

Phân lượng thế nào nhất định phải dựa theo công thức ta viết, nếu có sai lầm sẽ hỏng thuốc mỡ, ảnh hưởng đến hiệu quả." Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò.
Vương chưởng quầy âm thầm ghi nhớ, "Còn có gì phải chú ý không?"
"Tạm thời như vậy thôi.

Bình nước thuốc này, các người có thể chế tạo lô thuốc mỡ đầu tiên.

Lô đầu tiên không nên quá nhiều, lấy ít là chủ, bán cho các thiên kim tiểu thư có danh vọng, khiến họ tuyên truyền cho chúng ta, chờ đến lô thức hai mới bắt đầu sản xuất số lượng lớn......"
Bắc Vũ Đường nói ra sách lược marketing mình học được mấy vị diện trước cho Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy càng nghe càng mở to mắt, trong lòng không ngừng kinh ngạc cảm thán, thật là một kỳ nhân.
"Mộc phu nhân, đợi ta nhớ kỹ từng cái."
"Không cần, ta đã ghi ra hết rồi." Bắc Vũ Đường đưa một tờ giấy khác cho ông.
Vương chưởng quầy tung ta tung tăng nhận, sau đó cất thật kỹ.
"Tên thuốc mỡ và khẩu hiệu tuyên truyền trêи đó đã viết rồi.

Nếu không có vấn đề gì thì cứ làm như trêи giấy.

Nếu các người có ý tưởng tốt hơn thì cũng có thể sử dụng."
"Vương chưởng quầy mở ra, "Băng Cơ Sương.

Tên này không tệ."
"Vương chưởng quầy, ta có yêu cầu quá đáng, bởi vì nguyên liệu phối thuốc rất quý giá, ta đã tiêu hết vào rồi, hy vọng bên ông cũng chi một phần, đến lúc đó khấu trừ từ phần chia của tôi."

Vương chưởng quầy xua xua tay, "Không có vấn đề, không thành vấn đề.

Chỉ là, quyền của tôi có hạn, chi phí dự tính cũng sẽ không quá nhiều."
"Có thể có bao nhiêu?"
"Năm trăm lượng." Vương chưởng quầy cân nhắc một chút, báo ra một con số.
Tuy hợp tác rồi, nhưng giống như cô vậy, cũng muốn lưu lại một bước, miễn bị hại.
"Được."
Từ cửa hàng son phấn ra, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc đi chợ mua một con cá, đang định mua thịt heo thì phát hiện bên cạnh có một sạp đang bán thịt bò.
Thịt bò cơ bản đều do quan phủ bán, ngẫu nhiên sẽ có nông hộ bán.

Rất nhiều người chỉ nhìn, rất ít người mua, chủ yếu là do giá đắt hơn thịt heo quá nhiều.

Người có thể mua nổi thịt bò đều là gia đình giàu có.
Bắc Vũ Đường một lần mua năm cân, lại mua hai cân móng heo.
Cô nghĩ mình phải đi làm nhiệm vụ mấy ngày, Tiểu Tử Mặc ăn rau dưa là chủ yếu, rất ít ăn thịt.
Bắc Vũ Đường nghĩ mình có thể làm một ít thịt kho cho bé ăn.
Ăn không hết thì để vào nước giếng cho đóng đá, giờ thời tiết lạnh rồi, để một hai ngày cũng không hỏng.
Trong bếp, Tiểu Tử Mặc ngồi xổm sau bệ bếp, ngửi thấy mùi hương từ nồi bay ra, bụng không biết cố gắng kêu ọc ọc lên.

Nhóc con trông mong nhìn nồi thịt thơm lừng.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng, gắp một miếng thịt bò trong nồi ra, cắt nhỏ, bưng cho bé ăn.
Tiểu Tử Mặc nhìn bát thịt trước mặt, đôi mắt đen nhánh sáng loá.
"Mẫu thân, ăn." Đũa đầu tiên Tiểu Tử Mặc đưa đến bên miệng cô.
Bắc Vũ Đường thuận thế ăn một miếng, sờ đầu bé, "Con tự ăn đi."
Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Nhóc ngồi sau bệ bếp, ôm bát thịt bò nhỏ, vẫn chưa ăn thoả thích, mà thi thoảng nhìn về phía Bắc Vũ Đường, lại nhìn thịt bò trong tay mình, bé tiếc không nỡ ăn.
Trước kia mẫu thân có gì ăn cũng một mình ăn hết, giờ mẫu thân đưa thứ tốt đến trước mặt bé trước.
Mấu thân trở nên thật xa lạ, nhưng bé lại rất thích, thích đến mức lo được lo mất.
Bé thực sự rất sợ, sợ một ngày mẫu thân ngủ một giấc, sẽ không tỉnh lại nữa.
Bé sợ, lần tiếp theo bé tỉnh lại, tất cả đều là giấc mơ của bé.
Bắc Vũ Đường chú ý tới bé khác thường, thấy bé ôm bát thịt bò, ngơ ngác nhìn mình.
Cô hơi nhếch mi, "Sao thế? Không ăn được sao?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Ăn ngon lắm ạ."
"Nhanh ăn đi, ta nghe tiếng bụng con hát nãy giờ đó." Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.
Tiểu Tử Mặc ăn từng miếng nhỏ, thịt bò nấu rất ngon, là mỹ vị bé chưa từng nếm thử bao giờ.
Đây là lần đầu tiên bé ăn thịt bò.
Cả thôn cũng chỉ có Đại Hùng mới ăn được một lần thôi.
Lúc đó nó miêu tả với mọi người rất thần kỳ, khiến mọi người đều hâm mộ.
Trước kia bé không dám tưởng tượng một ngày mình có thể ăn, giờ nếm được rồi, hương vị quả nhiên giống như Đại Hùng nói, ăn rất ngon, ăn xong là không quên được.
Tiểu Tử Mặc nhìn trong nồi còn rất nhiều thịt, trong lòng có suy đoán, "Mẫu thân, có phải người lại sắp phát bệnh không?"
Bắc Vũ Đường sửng sốt, không ngờ bé sẽ hỏi như vậy.
Nhóc con rất mẫn cảm, đã nhìn ra manh mối.
Bắc Vũ Đường đối mặt với đôi mắt sáng ngời nhấp nháy của bé, có chút không đành lòng, lại không thể không nói, "Ừ."
Tiểu Tử Mặc nghe vậy, đôi mắt hơi tối lại, "Mẫu thân, khi nào bệnh của người mới khá lên?"
Bệnh này......
Bắc Vũ Đường cũng không biết bao giờ mới có thể tốt lên.
Có lẽ, chờ đến khi đại thù của cô được báo, cô có thể nghỉ ngơi nhỉ.

Hoặc có lẽ, sẽ mãi mãi lặp đi lặp lại.
"Qua vài năm nữa sẽ tốt lên." Bắc Vũ Đường không đành lòng nhìn bé thất vọng, thấp giọng nói.
Bắc Vũ Đường vừa vẫy tay, Tiểu Tử Mặc đã đi tới.
Cô ôm bé vào lòng, bé vẫn gầy, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với tình trạng da bọc xương lúc trước.
Bắc Vũ Đường ôm bé, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân sẽ luôn ở bên con."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc nhẹ giọng đáp.
Buổi tối, dùng bữa xong, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc đi bộ trêи ruộng.
Lý chính vội vàng tìm tới.
"Xem như tìm được cô rồi." Lý chính tới gần.
"Lý chính, có chuyện gì sao?"
"Có chuyện.

Có phải cô và con trai đã đến nha môn làm hộ khẩu độc lập rồi không?" Lý chính hỏi.
"Đúng vậy."
Chuyện này là sau khi cô tỉnh lại, cố ý đến nha môn một chuyến xử lý.
Nguyên chủ Mộc Chi Đào bị nhà chồng hưu bỏ, nhà mẹ đẻ bên kia cũng không thu lưu, chỉ có thể tự lập môn hộ.

Ở Đại Chu, nữ hộ ít thì ít thật, nhưng không phải không có.
"Là như vậy.


Giờ nha môn ban tin, mỗi nhà đều phải phái một người đi phục vụ lao dịch.

Tuy cô là nữ hộ, nhưng trong nhà vẫn có nam đinh, theo đạo lý cũng phải phái người qua.

Phía trêи suy xét tình huống này, đưa ra một cách xử lý đặc thù, đó chính là giao một số tiền, miễn phục dịch." Lý chính nói.
Nếu hai tháng trước, lý chính có chút không dám tới.

Giờ biết trong túi cô có tiền, cũng dễ nói chuyện hơn nhiều, mới dám mở miệng.
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm lượng bạc."
"Nhiều như vậy?!" Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn lý chính.
Năm lượng bạc không phải một con số nhỏ, nhà nông hộ bình thường, quanh năm suốt tháng không nhất định kiếm được năm lượng bạc.
Lý chính giải thích: "Đây là phía trêи công đạo, cũng không còn cách nào."
Lý chính nghĩ cô có tiền xây tường viện, mặc áo bông, chút tiền này hẳn phải có, cũng không lo cô không lấy ra.
"Được, ta đi lấy cho ông."
Bắc Vũ Đường trở lại buồng trong, lấy một tờ ngân phiếu từ chỗ năm trăm lượng bạc kia, mang ra ngoài giao cho lý chính.

Lý chính thấy ngân phiếu, tức khắc cười tủm tỉm chào hỏi một câu rồi đi.
****
Ngàn dặm xa xôi, trong một trang viên cổ xưa, một lão giả với chòm râu hoa râm đang châm cứu trị liệu cho một nam tử lạnh lùng trẻ tuổi, quanh họ là một mảnh sương mù mênh mang, khiến người không nhìn rõ bên trong.
Nhiệt khí chạm đến nam tử sẽ tự động văng ra, tựa như gặp một rào cản nào đó.
Mỗi lần lão giả râu hoa râm châm một châm, mồ hôi trêи trán sẽ nhiều thêm một phần, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Cứ như vậy suốt một nén nhang.
Một nén nhang sau, lão giả thu lại toàn bộ kim châm.
Từ mật thất ra ngoài, lão giả được một nam nhân trung niên khí thế phi phàm canh giữ trước cửa đón.
"Tiết thần y, thiếu chủ sao rồi?" Nam nhân trung niên hỏi.
"Phong quản sự, bệnh của Phong thiếu chủ rất cổ quái.

Lão hủ hành nghề y nhiều năm cũng chưa từng nghe qua.

Lão hủ đã tra các loại điển tịch cũng không tìm được nguyên nhân gây bệnh, càng không biết Phong thiếu chủ bị bệnh gì."
Tiết thần y vuốt chòm râu hoa râm của mình, đôi mày nhíu rất chặt.
"Ngay cả lão cũng không giải được?" Phong quản sự dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng không khỏi có chút thất vọng.
Tiết thần y lắc đầu.
"Lần này Phong thiếu chủ thường xuyên phát bệnh như thế, y có đụng chạm hoặc ăn phải cái gì không?" Tiết thần y hỏi.
Nếu có thể tìm được, có lẽ có thể tìm được nguyên nhân bệnh.
Những năm gần đây, bệnh của Phong thiếu chủ rất có quy luật, nửa năm một lần, thậm chí có khi còn làm một hai năm mới có một lần.
Chỉ có thời gian gần đây phát bệnh rất thường xuyên.
"Nếu có thể tìm được nguyên nhân, có lẽ có thể giải được bệnh của Phong thiếu chủ." Tiết thần y vuốt chòm râu hoa râm.
Phong quản sự nhíu mày, nỗ lực nhớ lại.
Ngày thường thiếu chủ không phải luyện công thì chính là luyện công, ăn dùng cũng như cũ, không có gì đặc biệt.
"Tiết thần y, đợi chút ta tìm thực đơn gần đây của thiếu chủ cho lão, lão xem có chỗ nào không ổn không."
"Vậy cũng được."
Khi bọn họ sắp kết thúc câu chuyện, cửa lớn mật thất lại mở ra, một nam tử lạnh lùng đi từ trong ra.
Người canh giữ bên ngoài thấy y, đều sôi nổi cung kính hành lễ.
"Thiếu chủ."
Phong Ly Ngân khoác một áo gió màu bạc, mái
tóc dài đen nhánh tuỳ ý rơi rụng trêи vai, giữa trán hơi ẩm ướt, không những không khiến người ta cảm thấy suy sút, mà ngược lại có vẻ khí phách cuồng dã.
Phong Ly Ngân phân phó quản sự, "Hôm nay không có việc gì thì đừng quấy rầy."
"Vâng."
Phong Ly Ngân rời khỏi mật thất, trở lại phòng ngủ của mình.
Thời gian này cảm xúc không yên, nhưng y không tìm được nguyên nhân.

Loại cảm giác không chịu khống chế này thực sự không xong.
Phong Ly Ngân khắc chế không cho chính mình chìm vào giấc ngủ, lâm vào căn bệnh cổ quái kia, chỉ là càng chống cự, cảm giác càng bực bội hơn.
Dưới đáy lòng như có một giọng nói đang gọi y.
Phong Ly Ngân đả toạ, áp cổ cảm xúc không khống chế được xuống, chỉ là khi y nhắm mắt lại, hướng đi lại mất khỏi tầm kiểm soát của y.
****
[Đinh, bổn hệ thống online, xin một tràng pháo tay~]
Bắc Vũ Đường trực tiếp làm lơ.
囧...!ký chủ nhà nó không đáng yêu tẹo nào.
[Ký chủ, cô muốn bắt đầu nhiệm vụ sao?]
"Ừ, bắt đầu đi."
Bắc Vũ Đường rốt cuộc có phản ứng.
[Được, bắt đầu truyền tống.]
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc đã say ngủ bên cạnh, thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại.
[Mười, chín, tám, bảy......].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận