Tác giả: Vân Phi Mặc
Mấy em gái ở quầy tiếp tân và các bảo vệ nghe vậy, quả thực là không còn gì để nói.
Thì ra lớn lên giống là thành người thân, là có quan hệ máu mủ à?
Trong diễn đàn cũng có người bị lý do đúng tình hợp lý kia của mẹ Sử làm tức cười, vừa rồi còn thấy họ đáng thương, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cách nói chuyện và làm việc của họ thật buồn cười.
Đặc biệt là mẹ Sử vừa rồi còn một bộ mẹ hiền, giờ đột nhiên lại có xu hướng biến thành lưu manh, chút đồng tình vừa rồi giờ bay sạch.
"Người này nói chuyện thật buồn cười, đặc biệt là giọng điệu của bà ta.
Mọi người có cảm thấy cách bà ta nói cứ như Bắc tổng không phải con gái bà ta là trời đất không tha không?"
"Lời lầu trên chính là lời tôi muốn nói."
"Chính xác!"
"Tôi cũng có cảm giác này."
"Xem ra không phải chỉ một mình tôi thấy vậy,"
"Hai người kia sống chết túm lấy Bắc tổng, chẳng lẽ là vì tiền của cô ấy?" Có người nói.
"Cái này còn cần phải hỏi sao?"
"Tôi thấy diện mạo hai người này thuộc loại khắc nghiệt sắc bén, chắc chắn không phải người lương thiện."
......!
Trên diễn đàn thảo luận bừng bừng khí thế, Bắc Vũ Đường châm chọc, "Trên thế giới này nhiều người lớn lên giống bà đều thành con gái bà chắc?"
Thư ký trưởng luôn đi theo Bắc Vũ Đường nghe cô nói vậy, biết cô đã bị hai người kia chọc giận.
Cha mẹ Sử bị nói đến đỏ cả mặt.
Đột nhiên, mẹ Sử chỉ về phía tay cô, "Cổ tay trái con có một vết sẹo là bằng chứng rõ ràng nhất.
Con gái chúng ta cũng có một vết sẹo như vậy."
Bắc Vũ Đường lộ cổ tay trái ra, "Bà nói cái này sao?"
"Đúng vậy, chính là nó.
Cái này chính là chứng cứ rõ ràng nhất." Mẹ Sử giống như bắt được nhược điểm, vội vàng nói.
Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Rất nhiều người đều biết trên cổ tay tôi có một vết sẹo như vậy."
Cha mẹ Sử vẫn chưa nghe hiểu ý cô.
Thư ký trưởng và mấy tiếp tân ở quầy lại lập tức hiểu ý.
Rất đơn giản, đó là nói, các người muốn mạo nhận con gái, thì đừng nói những gì mà ai ai cũng biết.
Nếu mọi người chạy tới, nói cô là con gái họ, vì trên cổ tay cô có vết sẹo giống con gái họ, vậy thì chẳng phải buồn cười lắm sao? Thật đúng là trò cười!
Cha Sử ngây ngốc hỏi: "Có ý gì?"
Thư ký trưởng bên cạnh giải thích, "Các người muốn chứng minh Bắc tổng là con gái hai người, chỉ dựa vào thứ tất cả mọi người đều biết, là không thể chứng minh.
Mặc khác, sao hai người lại chấp nhất với việc Bắc tổng có phải con gái hai người hay không như vậy? Bắc tổng của chúng tôi đã xác định rõ ràng, cô ấy không phải con gái hai người.
Vì sao các người còn lì lợm la liếm?"
Cha Sử nghe vậy thì hiểu, càng nghe càng cảm thấy lời thư ký trưởng có ẩn thâm ý.
Cha Sử tức giận nói: "Cậu có ý gì? Chúng tôi chỉ đến nhận lại con gái, cậu dám vu tội chúng tôi có mục đích riêng? Cậu nghĩ chúng tôi vì tiền của nó sao?!"
Câu trước của cha Sử còn rất bình thường, nhưng câu sau đã hoàn toàn là lạy ông tôi ở bụi này.
Tâm tư của hai người đã rõ như ban ngày.
Mấy em gái tiếp tân ở quầy thấp giọng nói: "Vô sỉ thật! Rõ ràng là nhìn trúng tiền của Bắc tổng, muốn vớt chỗ tốt từ chị ấy.
Nói cái gì mà tìm con gái chứ, thật là vô sỉ!"
"Lúc nãy tôi còn đồng tình vì họ lớn tuổi mà còn nghìn dặm xa xôi tìm con gái, TMD thì ra đều là vì tiền! Aizz, xem ra tôi còn quá ngây thơ mà!"
Mấy tiếp tân thấp giọng thì thầm.
Mẹ Sử sợ Bắc Vũ Đường cũng cho là như vậy, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Tiểu Vũ, có phải con còn đang trách cha mẹ lúc trước không chăm sóc tốt con, khiến con bị bắt đi.
Nếu con để ý chuyện này, còn canh cánh trong lòng, con đánh đi, mắng đi, cha mẹ tuyệt đối không đánh trả."
"Nhiều năm nay cha mẹ vẫn luôn rất khó chịu, rất lo cho sự an toàn của con, giờ thấy con bình yên vô sự, mẹ và cha con cũng thấy an tâm hơn nhiều."
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nghe bà ta chém gió, đã biết bọn họ vô sỉ, nhưng nghe bà ta nói đến đường hoàng như vậy, có thể tưởng tượng lúc nguyên chủ Sử Tiểu Vũ nghe được cha mẹ nói thế đã cảm thấy khó chịu đến mức nào.
Nếu không phải nguyên chủ Sử Tiểu Vũ biết rõ chuyện đó, chỉ sợ sẽ bị bà ta lừa dối.
Dù là cô hay là Sử Tiểu Vũ đều đã biết chân tướng, nghe bà ta nói thế, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bắc Vũ Đường lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Sử, nhìn đến mức bà ta không nói nên lời, chỉ có thể cười gượng.
"Câu chuyện của hai người thật cảm động, đáng tiếc là tính sai người.
Hai vị, thời gian của tôi rất quý giá, không có nhiều thời gian chơi với hai người.
Nếu hai người còn muốn dây dưa tiếp, tôi sẽ mời luật sư đến giải quyết chuyện này." Bắc Vũ Đường mặt không biểu cảm nói.
Vợ chồng họ Sử nghe hai chữ luật sư mà thầm sợ hãi.
Họ không ngờ cô lại máu lạnh vô tình như thế.
"Bảo vệ, tiễn khách." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nói.
Bảo vệ đi lên trước, nói với vợ chồng họ Sử, "Hai vị, mời đi bên này."
Thứ ký trưởng nói với hai vợ chồng còn sững sờ ở đó, "Tôi nhắc nhở hai vị một câu, nếu bên ngoài có bất kỳ tai tiếng gì về chuyện Bắc tổng là con gái các người, chúng tôi sẽ làm theo pháp luật, để giữ gìn lợi ích của Bắc tổng."
Thứ ký trưởng nói xong, không nhìn hai người sắc mặt xanh mét, đi thẳng.
"Mời đi." Bảo vệ thấy hai người còn sững sờ, thúc giục.
Cha mẹ Sử nghẹn khuất rời khỏi tập đoàn Bắc thị, đến khi hai người ra ngoài, cha Sử không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ nó thật sự không phải con gái chúng ta?"
Cha Sử đã bắt đầu nghi ngờ họ nhận sai.
Mẹ Sử thì khác, "Không thể nào, nó là con gái chúng ta.
Nha đầu chết tiệt kia dù hoá thành tro tôi cũng nhận ra.
Mười mấy năm không gặp, không ngờ con nhãi chết tiệt đó dám đối xử với chúng ta như thế, thật đúng là cứng cáp rồi không cần chúng ta!"
Cha Sử nghe bà ta nói vậy, sự nghi ngờ vừa rồi hoàn toàn biến mất.
"Nếu chúng ta có chứng cứ thì tốt rồi." Mẹ Sử lẩm bẩm một tiếng.
Cha Sử đột nhiên thông minh, "Chúng ta có thể xét nghiệm DNA."
Đôi mắt mẹ Sử sáng ngời, "Đúng vậy, không sai.
Làm xét nghiệm DNA, chờ có kết quả DNA, nó sẽ không còn gì để nói.
Đến lúc đó nó sẽ phải phụng dưỡng chúng ta, công ty này cũng chính là của Sử gia, đến lúc sẽ cho Tiểu Bảo nhận hết.
Con nhãi chết tiệt kia, nó là một đứa con gái, vẫn nên ở nhà mới tốt."
Mẹ Sử chỉ hai ba câu đã tưởng tượng xong tương lai của Bắc Vũ Đường, càng coi Bắc thị là vật trong tay họ.
Cha Sử gật đầu tán đồng, "Bà nói không sai.
Công ty vẫn là để con trai thừa kế, vậy mới danh chính ngôn thuận."
"Phải làm DNA, chúng ta phải lấy được tóc của con nhãi chết tiệt kia, tôi nhớ TV đều diễn như vậy." Mẹ Sử nói.
"Chúng ta cần phải nghĩ cách lấy được tóc nó." Cha Sử cau mày, "Gặp nó còn khó khăn như vậy, muốn lấy tóc nó chỉ sợ càng khó."
Mẹ Sử cũng nhíu mày, "Dù khó cũng phải nghĩ cách lấy."
Trước mặt là tập đoàn Bắc thị lớn đến vậy, là sự dụ hoặc của tiền tài, chút khó khăn này với họ không tính là gì cả.
Hai vợ chồng già không nghĩ ra cách, cuối cùng nghĩ đến con trai mình.
"Cha nó, Tiểu Bảo thông minh, để nó nghĩ cách cho chúng ta đi." Mẹ Sử đề nghị.
Cha Sử gật đầu, "Gọi cho nó đi."
Mẹ Sử lập tức gọi điện cho Sử Tiểu Bảo, mãi lâu sau mới có người nhận, họ còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng hét giận dữ của Sử Tiểu Bảo, "Nửa đêm nửa hôm, hai người không ngủ còn gọi cái gì?!" Sử Tiểu Bảo nổi giận đùng đùng quát.
Cha mẹ Sử bị hắn quát, không những không tức giận, mà còn cười làm lành xin lỗi, "Đều là lỗi của mẹ, làm ồn con ngủ, đừng tức giận."
Sử Tiểu Bảo không kiên nhẫn, "Rồi rồi, có chuyện gì nói nhanh."
Nói đến chính sự, mẹ Sử lập tức tỉnh táo, bừng bừng hứng thú nói, "Tiểu Bảo, cha mẹ tìm được chị con."
Sử Tiểu Bảo nghe nửa đêm họ gọi vì nói cho mình biết họ tìm được người chị không biết đã bị bán đi đâu của mình, lập tức nổi giận.
"Cô ta không phải bị hai người bán à? Sao còn tìm về?" Giọng Sử Tiểu Bảo lành lạnh.
"Không phải.
Bố mẹ tìm được nó.
Giờ nó..."
Chưa chờ mẹ Sử nói xong, Sử Tiểu Bảo không kiên nhẫn nói: "Các người hơn nửa đêm gọi qua là vì một người không liên quan? Cô ta về hay không, không liên quan đến tôi.
Nhưng mà bất động sản trong nhà, cô ta đừng có mơ.
Đó là của tôi.
Không còn chuyện gì khác, tôi tắt điện thoại."
Mẹ Sử lập tức gọi, "Từ từ.
Tiểu Bảo, con đừng tắt máy vội.
Chị con giờ là chủ tịch một công ty!"
Sử Tiểu Bảo đang định cúp điện thoại nghe câu cuối, động tác ngừng lại, "Mẹ vừa nói gì? Cô ta đang là ai?"
Sử Tiểu Bảo chỉ cảm thấy nhất định mình đang bị ảo giác, bà chị có cũng được mà không cũng được của mình lại thành chủ tịch công ty lớn.
Đây quả là trò đùa thế kỷ.
"Chị con giờ sống rất tốt, là một chủ tịch công ty, là người có tiền!" Mẹ Sử hứng thú bừng bừng nói.
Sử Tiểu Bảo vẫn không tin nổi, "Mẹ, hai người có lầm không?! Kẻ nhát gan kia lại thành chủ tịch công ty lớn?"
Trong ấn tượng của hắn, cô là một người nhát gan, yếu đuối.
Người như vậy sao có thể trở thành chủ tịch?!
"Đúng vậy.
Con không phải có mạng à, con lên mạng tra đi.
Tên nó bây giờ là...!Là gì nhỉ?" mẹ Sử quay đầu hỏi cha Sử.
Cha Sử trả lời, "Là Bắc...!Bắc Vũ Đường."
Mẹ Sử lập tức nói cho con trai bảo bối của mình, "Gọi là Bắc Vũ Đường, con xem ảnh là được."
Sử Tiểu Bảo tỉnh táo, bắt đầu tìm Bắc Vũ Đường trên mạng, khi hắn thấy ảnh, mơ hồ có thể tìm được gương mặt trong trí nhớ từ Bắc Vũ Đường.
Mẹ nó, đúng là cô!
"Mẹ, hai người đã nhận chị ta chưa?" Sử Tiểu Bảo lập tức sửa miệng, từ người không liên quan thành chị gái.
"Còn chưa đâu."
Mẹ Sử vừa mở miệng, còn chưa nói xong đã bị Sử Tiểu Bảo vội vã ngắt ngang, "Hai người còn đợi gì, mau đi nhận chị đi!"
Sử Tiểu Bảo không còn buồn ngủ nữa, hưng phấn không chịu được.
"Cha mẹ muốnd di nhận, nhưng mà nó không nhận." Mẹ Sử nói.
Sử Tiểu Bảo sửng sốt, "Mẹ, giờ hai người đang ở đâu?"
"Cha mẹ đang ở thành phố Đặc khu."
Sử Tiểu Bảo kinh ngạc không thôi, "Hai người đã gặp chị, chị ấy không nhận hai người?"
"Đúng vậy." Mẹ Sử có chút tức giận, "Con nhãi chết tiệt đó vậy mà lại không nhận cha mẹ ruột, thật không sợ bị sét đánh!"
Sử Tiểu Bảo nghĩ lại hỏi: "Có phải chị ta biết chuyện hai người năm đó bán chị ta không?"
"Không thể nào." Mẹ Sử thề son sắt, "Mẹ thấy nó là không muốn phụng dưỡng cha mẹ."
"Vậy sao được, chị ấy là con hai người, chị ấy nên phụng dưỡng hai người." Sử Tiểu Bảo nói đúng tình hợp lý.
"Còn không phải sao.
Con xem con nhãi chết tiệt đó đúng không là có lương tâm, phí công chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy." Mẹ Sử tức giận nói, "Lúc trước mẹ đã nói con gái này là đứa vô lương tâm, bị mẹ nói trúng rồi."
Cha Sử nhắc nhở, "Bà mau nói chính sự đi, chính sự quan trọng."
Mẹ Sử lúc này mới nhớ mục đích gọi điện.
"Tiểu Bảo, nó không nhận chúng ta.
Chúng ta phải nghĩ cách mới được, nếu không phí phụng dưỡng sẽ không có.
Nó không phải không thừa nhận chúng ta là cha mẹ nó sao, chúng ta phải đi làm DNA, đến lúc đó nếu nó còn không dám nhận, chúng ta kiện lên toà." Mẹ Sử nói tính toán của mình cho Sử Tiểu Bảo.
Sử Tiểu Bảo nghe vậy gật đầu, khó được khi cha mẹ thông minh, "Không sai, hẳn là như vậy.
Chị ta là con gái hai người, phải phụng dưỡng hai người."
"Con trai, làm DNA không phải cần tóc nó sao, nhưng mà chúng ta không gặp được nó, phải làm sao giờ? Con thông minh, nghĩ chút đi." Mẹ Sử trông cậy vào con trai bảo bối của mình.
Sử Tiểu Bảo nghĩ nghĩ vẫn thấy mình nên tự đi qua, tiện nhìn chị gái Chủ tịch của mình.
"Ba mẹ, hai người đừng vội.
Mai con qua, đến lúc đó lại nói."
Mẹ sử lại hỏi, "Con trai, công việc của con không phải rất bận sao? Con bận như vậy, đừng tới.
Công việc quan trọng."
Nghe lời này, Sử Tiểu Bảo trợn trắng mắt, "Chị con là chủ tịch công ty lớn, con còn đi làm làm gì.
Công ty của chị con còn không phải công ty nhà chúng ta?"
Mẹ Sử nghe vậy cũng thấy đúng, cười khích lệ, "Vẫn là con trai thông minh.
Công việc của con mệt như vậy, không cần cũng được.
Mẹ và cha con nhìn qua rồi, công ty của chị con, đến lúc đó bảo nó giao cho con quản lý.
Với sự thông minh của con, chắc chắn lợi hại hơn con nhãi chết tiệt đó."
Sử Tiểu Bảo còn chưa có ý định đánh chủ ý lên công ty của Bắc Vũ Đường, nhưng nghe mẹ Sử nói thế, cũng động lòng, "Mẹ, chị con sẽ cho con sao?"
Mẹ Sử vừa nghe vậy, lập tức cao giọng, "Nó dám không cho?! Nó là người Sử gia ta, công ty của nó chính là của Sử gia chúng ta.
Đồ của Sử gia, chính là cho con, dám không cho con, đánh gãy chân nó!"
Sử Tiểu Bảo nghe mẹ nói thế, lập tức mừng như điên, "Mẹ, thống nhất rồi nhé.
Đến lúc đó công ty giao cho con quản lý, con chính là Chủ tịch công ty lớn rồi!"
Sử Tiểu Bảo tưởng tượng sau này mình sẽ làm chủ tịch, mỹ nữ vây quanh...!Tưởng tượng thôi đã khiến hắn phấn khích đến mức cả đêm mất ngủ.
Đám mắt chó kia xem còn dám bày sắc mặt cho hắn nhìn nữa không.
Sử Tiểu Bảo đã tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc xe sang gái đẹp của mình sau này.
Mẹ Sử thề son sắt đảm bảo, "Đương nhiên là vậy rồi.
Sử gia ta chỉ có mình con là con trai, đồ của Sử gia, không cho con thì cho ai."
"Mai con sẽ lên chuyến bay sớm nhất." Sử Tiểu Bảo kích động.
Giờ hắn hận không thể bay qua luôn.
Nếu không phải không có chuyến bay đêm, hắn đã bay qua luôn rồi.
"Được, chờ con qua, chúng ta cùng nghĩ cách."
"Được."
Bên này vừa ngắt điện thoại, Sử Tiểu Bảo đã gấp gáp đặt vé máy bay sáng sớm mai.
Cha mẹ Sử cũng an tâm ngủ, trong mắt họ, chờ con trai đến, con nhãi chết tiệt kia còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ được sao.
Bên kia, Bắc Vũ Đường gọi một số tư nhân, "Từ giờ trở đi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của họ, có gì lập tức báo cho tôi."
Người bên kia điện thoại lên tiếng, "Không thành vấn đề."
Tào Nhân là một thám tử tư đẳng cấp, rất nhiều nhiệm vụ có độ khó cao hắn đều có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Lần này theo dõi người Sử gia với hắn chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Bắc Vũ Đường cho hắn tiền thù lao rất cao, tương đương với thu nhập một năm của hắn.
Khiến hắn khá để bụng nhiệm vụ lần này.
Cha mẹ Sử gọi điện đã sớm bị Tào Nhân theo dõi, nghe câu chuyện tự cho là đúng kia, hắn cảm thấy đám người này thật buồn cười.
"Ngày mai Sử Tiểu Bảo sẽ đến đây.
Họ muốn lấy tóc cô làm xét nghiệm DNA."
"Tôi hiểu rồi."
Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, nhìn ra bên ngoài.
Thật ra đời trước Sử Tiểu Vũ rơi vào kết cục kia, chung quy là vì mềm lòng, không thể xuống tay với họ.
Với tài nguyên và nhân mạch của cô ấy, muốn thu phục họ là chuyện rất dễ dàng, sao lại để mình rơi vào tuyệt cảnh.
****
'Leng keng'......!
Di động không ngừng vang lên, Hạ Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua tên người gọi, nói với người trong phòng họp, "Tạm dừng một chút."
Hạ Sinh đứng lên, ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại.
Đâu dây bên kia truyền đến giọng Trương Cảnh Huy, "Giám đốc Hạ, khi nào chúng ta ký hợp đồng miếng đất sườn núi phía tây kia? Chờ ký hợp đồng xong, anh em tốt chúng ta đi uống một ly."
"Giờ công ty đang bận hạng mục khác, tạm thời không có thời gian.
Chờ thêm một thời gian nữa, công việc bên này hoàn thành, sẽ qua ký hợp đồng với bên anh."
Trương Cảnh Huy nghe lời này, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn cười nói: "Được, tôi chờ bên anh."
"Tôi đang mở họp bên này."
Trương Cảnh Huy hiểu, "Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.
Chừng nào anh rảnh, chúng ta đi uống hai ly."
"Được."
"Vậy thôi, anh đi làm việc đi."
Mới vừa ngắt điện thoại, sắc mặt Hạ Sinh đã trở nên khó coi.
Miếng đất kia nhất định phải khiến Bắc Vũ Đường gật đầu đồng ý.
Hạ Sinh xoay người vào phòng họp.
Hai giờ sau, Hạ Sinh ngồi thang máy đi lên tầng cao nhất.
Hắn vừa xuất hiện ở tầng tổng tài, em gái trợ lý thấy hắn, nhiệt tình chào hỏi.
Hạ Sinh vẻ mặt ngạo nghễ gật đầu với họ, đi thẳng về phía văn phòng Bắc Vũ Đường.
"Giám đốc Hạ." Thư ký trưởng nhìn người tới.
Hạ Sinh nói với thư ký trưởng, "Tôi tìm Bắc tổng có việc."
"Anh chờ một lát." Thư ký trưởng gọi một cuộc điện thoại nội tuyến vào văn phòng.
"Chuyện gì?" Bắc Vũ Đường vừa lật văn kiện vừa hỏi.
"Bắc tổng, giám đốc Hạ có chuyện muốn báo cáo với cô." Thư ký trưởng xử lý theo công việc chuyển lời.
Bắc Vũ Đường ngừng bút, nhàn nhạt trả lời một câu, "Tôi là cấp trên trực tiếp của cậu ta à?"
Thư ký trưởng đã hiểu, cũng kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường nhắc nhở một câu, "Chức trách của cậu là gì, hẳn không cần tôi nhắc nhỉ?"
Thư ký trưởng lập tức rùng mình, vội nói: "Bắc tổng, tôi hiểu rồi.
Sau này tôi sẽ không phạm sai lầm này nữa."
Bắc Vũ Đường trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô vừa ngắt điện thoại, thư ký trưởng bên kia toát cả mồ hôi lạnh.
Trước giờ Hạ Sinh đến chỉ cần gọi một cuộc, đảm bảo cho hắn vào.
Giờ...!Xem ra thời tiết sắp thay đổi rồi.
Hạ Sinh chờ đến không kiên nhẫn, thấy hắn ngắt điện thoại, vội vàng hỏi: "Tôi có thể vào chưa?"
Thư ký trưởng nghe giọng đương nhiên của hắn, thầm khe khẽ hở dài, xem ra trước kia Bắc tổng thật sự quá dung túng hắn, khiến hắn không biết nặng nhẹ.
Đợi lát biết đáp án, không biết tâm tình hắn sẽ thế nào.
Thư ký trưởng mỉm cười nói với hắn, "Giám đốc Hạ, Bắc tổng có việc bận, không có thời gian gặp anh."
Hạ Sinh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ mình không được vào.
Một hồi lâu sau, hắn mới tỉnh táo lại, "Lát nữa tôi lại đến."
Thư ký trưởng nhắc nhở một câu, "Hôm nay chỉ sợ Bắc tổng không rảnh."
Hạ Sinh hiểu, "Vậy mai tôi lại đến báo cáo."
Sáng sớm hôm sau, Hạ Sinh sáng sớm đã chạy xe đến cửa Bắc gia, ấn chuông hồi lâu, cửa sắt vẫn đóng như cũ.
Hạ Sinh không nhịn được vội vàng xuống xe, đang định gọi người, đã thấy một người hầu vội vàng đi tới.
Hạ Sinh vừa thấy người hầu, lập tức ra lệnh, "Mau mở cửa ra.
Cửa nhà các người có phải hỏng rồi không?"
Người hầu kia không để ý đến câu hỏi của hắn, nói thẳng, "Ngài Hạ, Bắc tổng đã nói, cậu đừng đến đón cô ấy nữa.
Cậu tự mình đến công ty là được."
"Như vậy sao được.
Bắc tổng với tôi ân nặng như núi, tôi đến đây đón chị ấy là điều nên làm."
Nói nửa ngày, Hạ Sinh thấy người hầu kia không mở cửa, thúc giục, "Ông mau mở cửa ra."
Người hầu chỉ nói một câu, "Bắc tổng đã dặn, bảo cậu đi thẳng đến công ty."
Hạ Sinh thấy người hầu này dầu muối không ăn như thế, tức không chịu được, nhưng không dám mắng chửi người trước cửa Bắc gia, chỉ có thể nhịn tức, lái xe rời đi.
Bắc Vũ Đường lúc này đang đứng ở ban công tầng hai, nhìn rõ ràng một màn xảy ra ngoài cổng.
Nhìn Hạ Sinh nổi giận đùng đùng rời đi, Bắc Vũ Đường nở nụ cười châm biếm.
Mới có vậy đã không chịu được.
Từ giờ trở đi, cô sẽ thu hồi lại những gì nguyên chủ Sử Tiểu Vũ cho hắn, từng cái từng cái một.
Chờ đến lúc đó, xem hắn còn gì để kiêu ngạo.
Buổi chiều, Hạ Sinh cố ý chuẩn bị, leo thang máy lên tầng cao nhất.
Người ở tầng tổng tài thấy hắn tới, vẫn nhiệt tình chào hỏi như trước.
Đến khi hắn đến bàn thư ký trưởng trước văn phòng, khách khí hỏi, "Hôm nay Bắc tổng có rảnh không?"
Thư ký trưởng cười trả lời: "Giám đốc Hạ, hôm nay Bắc tổng rất bận."
Ý tứ rất rõ ràng, đó là Bắc Vũ Đường không rảnh gặp hắn..