Editor: Bạch Diệp Thảo
Lâm Phi Tuyết kéo Bắc Vũ Đường đến đội ngũ của họ, đoàn người có hơn hai mươi người, phần lớn là thanh thiếu niên, chỉ có hai người đàn ông trung niên tuổi có vẻ lớn, năm nữ cộng thêm một đứa trẻ, trong đó một người phụ nữ đang ôm một đứa bé bảy tám tuổi.
Khi tận thế bùng nổ, Lâm Phi Tuyết đang ở bên bạn trai, hai người luôn chạy trốn, kết tổ với người ở cùng chung cư mà đi.
Mới đầu họ có rất nhiều người, không ít già trẻ lớn bé, nhưng qua mấy ngày, người già, phụ nữ và trẻ em rất nhanh đã chết trong miệng zombie.
Tận thế bùng nổ, già yếu bệnh tật đều là nhóm chết đầu tiên, là phái nữ yếu đuối, cuối cùng sống được rất ít, mà đại đa số đều là dưa vẹo táo nứt, cao lớn thô kệch, loại hình giống nữ sinh như Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết rất ít.
Lúc đầu còn thấy được cô gái xinh đẹp, nhiều cô gái yếu đuốisẽ lựa chọn dựa vào mấy dị năng giả, dùng thân thể lấy lòng người khác mà sống.
Trong đoàn người này có hai dị năng giả, lần lượt là hai người đàn ông trẻ tuổi.
Họ cũng là người dẫn đầu của đội, cũng là lực chiến chính.
Lâm Phi Tuyết kéo Bắc Vũ Đường đến trước hai dị năng giả, "Anh Ngô, có thể để cô ấy gia nhập vào đội ngũ chúng ta không?"
Người đàn ông gọi là anh Ngô kia nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, còn chưa nói chuyện, cô gái trẻ bên người hắn đã nói: "Loại người này vừa nhìn là biết không có năng lực tự vệ.
Lúc gặp zombie, chính là kẻ kéo chân sau."
"Trong đội ngũ của chúng ta đã có nhiều phế vật rồi, thêm một phế vật nữa thì chính là liên lụy." Cô ta nói chuyện, còn nhìn về phía bà mẹ mang theo con mình.
Mẹ bé ôm con trai, không dám hé răng.
Sắc mặt Lâm Phi Tuyết hơi khó coi, đang định nói chuyện, thì nghe được giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường.
"Yên tâm, nếu gặp zombie, tôi không cần các người bảo vệ, càng không kéo chân sau của các người."
Cô gái kia hừ lạnh, "Giờ còn mạnh miệng, không biết lát nữa gặp zombie thì có sợ đến nhũn chân ra không."
Một dị năng giả khác là Tiết Siêu mở miệng, "Ồn quá."
Cô gái kia nghẹn lời, sắc mặt khó coi, không dám phản bác.
Anh Ngô vẫn luôn không nói cuối cùng cũng mở miệng, "Đi theo chúng tôi cũng được, những có mấy điều cô cần chú ý.
Thứ nhất, tự phụ trách đồ ăn nước uống của bản thân.
Thứ hai, nghe theo lời chúng tôi, không được tự tiện hành động.
Thứ ba, học giết zombie.
Nếu làm được thì ở lại."
"Không thành vấn đề."
Sau khi được họ đồng ý, Bắc Vũ Đường ở lại trong đội ngũ.
Lâm Phi Tuyết kéo Bắc Vũ Đường sang một bên, nhỏ giọng hỏi, "Cô đừng để ý Vương Diễm.
Cô ta leo lên người anh Ngô, nên mới kiêu ngạo như thế.
Sau này cách xa cô ta ra một chút."
"Các người có dị năng giả sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Đôi mắt Lâm Phi Tuyết sáng ngời, "Cô biết dị năng giả? Cô cũng vậy sao?"
Bắc Vũ Đường lắc đầu.
Cô là một dị năng giả hệ chữa khỏi, cô không muốn lộ ra.
Ký ức vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Lâm Phi Tuyết thở dài một hơi, "Tiếc quá.
Nếu cô là dị năng giả, Vương Diễm sẽ không dám kiêu ngạo như thế."
"Trong đội có hai dị năng giả, một là Ngô Hạo, hai là Tiết Siêu.
Họ cũng là chủ lực của đội chúng ta."
Đoàn người họ từ thành phố kế bên tới đây, chuẩn bị đến Căn cứ Phương Bắc tị nạn.
Đường xá xa xôi, một đám kết bạn đi cùng nhau.
Bọn họ đã đi một ngày, đến đây chuẩn bị đủ thức ăn nước uống thì lại lên đường.
Không ngờ nơi này ít thức ăn như vậy, nhưng mà cũng may là không phải không có.
Bọn họ tìm được balo trên kệ hàng, nhanh chóng mang những đồ ăn được trong siêu thị đi.
Tiết Siêu và Ngô Hạo triệu tập mọi người lại.
"Trời sắp tối rồi.
Siêu thị này tạm thời còn an toàn, đoàn chúng ta đã đi một ngày, tối nay chúng ta sẽ ở đây.
Sáng mai xuất phát."
Mọi người không ai dị nghị gì.
Thành phố buổi sáng và buổi tối rất khác nhau, buổi tối là thời điểm zombie hoạt động mạnh nhất, bọn họ cần phòng ngự thật tốt.
Dưới sự chỉ huy của hai dị năng giả, một đám người lấp kín cửa lớn siêu thị, đề phòng zombie tiến vào.
Cô gái tên Vương Diễm chỉ Bắc Vũ Đường, ra lệnh, "Chúng tôi đi một ngày đường đều rất mệt, tối nay cô trực đêm."
Lâm Phi Tuyết lập tức phản bác, "Vì sao cô ấy phải một mình trực đêm?"
Vương Diễm hừ lạnh một tiếng, "Không muốn trực đêm cũng được, giờ có thể rời khỏi đây."
Bạn trai Lâm Phi Tuyết là Phan Đình lập tức giữ cô ấy lại, cho cô ấy một ánh mắt, "Đừng nói nữa.
Cô ta chẳng qua là một người xa lạ, em muốn vì cô ta mà đắc tội bọn Ngô Hạo sao? Đến lúc đó, nếu chúng ta bị đuổi đi, sẽ chết đó."
"Nhưng mà cô ta bắt nạt Bắc Vũ Đường." Lâm Phi Tuyết không vui cau mày.
Phan Đình tức giận nói: "Bắt nạt cô ta chứ bắt nạt em à.
Giờ là lúc nào rồi, đừng xen vào việc người khác.
Em không thấy người ta còn chưa nói gì, em ríu rít làm gì?"
Thấy hai người họ sắp cãi nhau, Bắc Vũ Đường lên tiếng ngăn lại: "Phi Tuyết, tôi không sao, chỉ có đêm thôi mà."
Phan Đình lập tức cho Lâm Phi Tuyết một ánh mắt cảnh cáo.
Lâm Phi Tuyết bực mình, không nhiều lời nữa.
Trước kia hắn rất thích giúp đỡ mọi người, nhưng vì sao mới nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã thay đổi, làm cô thấy có chút xa lạ.
"Tôi giúp cô canh nửa đêm trước đi." Lâm Phi Tuyết nói.
Hôm sau họ cần lên đường, nếu cả đêm không ngủ, hôm sau làm sao có sức lên đường, đến lúc đó, không có tinh thần, rất dễ bị zombie cắn.
"Không sao, một mình tôi làm được."
Lâm Phi Tuyết thấy vậy, không nói gì nữa.
Sắc trời dần tối, khi ánh nắng cuối cùng tắt đi, zombie trong thành phố náo nhiệt hẳn lên.
Đêm tối là thiên hạ của zombie, vô số zombie từ các góc đi ra, du đãng trên phố tìm kiếm con mồi.
Bọn họ ở trong siêu thị, có thể nghe rõ tiếng zombie tru lên, âm thanh đó trong đêm tối làm người nghe sởn gai ốc.
Chỗ cửa truyền đến tiếng đánh, làm mọi người đang ngủ cảm thấy cả người lạnh ngắt.
"Sao lại thế này?" Ánh nến mỏng manh, Ngô Hạo âm trầm hỏi.
"Hình như có zombie đâm vào cửa siêu thị." Một người trẻ tuổi đáp.
Bọn họ vào siêu thị, đã dọn sạch zombie bên ngoài.
Sau đó dù có zombie đi vào nơi này, không thấy người cũng sẽ rời đi.
Mà giờ zombie không ngừng va vào cửa siêu thị, hiển nhiên là phát hiện bên trong có người.
Âm thanh nếu không ngừng, rất nhanh sẽ có càng nhiều zombie đi tới.
Điều này với họ mà nói, chính là đại nạn.
Sắc mặt mọi người trở nên rất khó coi.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói: "Ai bị thương chảy máu? Mùi máu tươi hấp dẫn zombie đến đây."
Bắc Vũ Đường vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn người bên cạnh mình, muốn tra xem họ có vết thương nào hay không.
Ngô Hạo trầm mặt, "Là ai, TMD ra đây cho ông!"
Mọi người nhìn nhau, dù sao chuyện này liên quan đến an nguy của mọi người.
Tiết Siêu nhìn về phía Bắc Vũ Đường, "Nếu cô có thể ngửi được mùi máu, cô cẩn thận ngửi, xem từ ai phát ra?"
Mọi người nhất trí nhìn Bắc Vũ Đường, trong lúc này, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không sợ đắc tội ai mà giấu diếm cho họ.
Đây là vấn đề liên quan đến hai mươi mấy mạng người.
Bắc Vũ Đường nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng trên một cặp đôi trẻ.
Hai người kia thấy cô nhìn mình, sắc mặt cứng đờ.
"Trên người hai người họ."
Ánh mắt mọi người cùng chuyển về phía họ.
Đôi trẻ tức giận trừng Bắc Vũ Đường, "Cô đừng có ngậm máu phun người, chúng tôi không bị thương."
Ngô Hạo nóng tính, ánh mắt bất thiện nhìn hai người, "Có bị thương hay không, chúng tôi kiểm tra xong sẽ biết."
Không cần Ngô Hạo ra lệnh, những người khác đã tiến lên.
Hai người không ngừng lùi ra sau, kháng cự họ tới gần.
"Đừng tới đây, các người đừng tới đây."
Chàng trai múa may cây gậy trong tay, Tiết Siêu động thân, đoạt gậy trong tay cậu ta, những người khác lập tức tiến lên chặn cậu ta lại.
Cô gái trẻ kia cũng rất nhanh đã bị chế phục.
Chốc lát đã có tiếng người kinh hô.
"Sau lưng cậu ta có vết thương."
"Cánh tay cô gái này cũng có vết thương."
Ánh nến chiếu vào hai người họ, thân thể họ có những vết máu, tuy họ đã xử lý qua, nhưng máu loãng vẫn không ngừng rỉ ra, mùi máu tươi nhàn nhật quện với mùi mồ hôi, đã che dấu đi mùi máu.
Người bình thường không ngửi được, chỉ có người mũi nhạy mới ngửi được.
"Đậu má! Ông đây đã thắc mắc sao trên đường có nhiều zombie đuổi theo như vậy!"
"Các người muốn hại chết chúng ta đúng không!"
Một đám người bất thiện nhìn hai người kia, hận không thể chặt họ thành tám khối.
Bắc Vũ Đường nói: "Xử lý vết thương của họ trước, chuyện khác để nói sau."
Giờ bên ngoài còn zombie đập cửa, chỉ cần mùi máu vẫn còn, zombie sẽ không rời đi, nên giờ việc cần làm là che dấu mùi máu đi.
"Mau tìm trên kệ hàng xem có vải bông hay nước sát trùng không."
Bắc Vũ Đường mở balo, lấy nước sát trùng, băng vải và kéo ra, "Mấy thứ này không cần trả lại, các người đi mau đi tìm xịt khử mùi, xịt ở cửa nhiều một chút."
Đám người lập tức hành động, tìm được xịt khử mùi, liều mạng xịt về phía cửa, chốc lát, mùi hương nồng đậm từ cửa phát ra, rất nhanh, siêu thị đã bị mùi hương bao phủ.
Quả nhiên, tiếng va chạm nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh lại.
Bắc Vũ Đường xốc vết thương bị xử lý qua loa của họ lên, mày hơi nhăn lại.
Dấu vết này, hình như là bị móng vuốt sắc nhọn cắt qua, miệng vết thương đã đen lại, bắt đầu sinh mủ.
Mấy người ấn đè hai người thấy miệng vết thương của họ, tức khắc kinh hô thành tiếng.
"Các người bị zombie cào!" Đây không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Đôi nam nữ sắc mặt đại biến, vội giải thích.
"Không phải, không phải.
Chúng tôi không cẩn thận bị móc sắt cắt qua, không phải bị zombie cào." Giọng chàng trai đã hơi run rẩy.
Cô gái nhỏ giọng khóc nức nở, "Các người đừng ném chúng tôi ra ngoài, chúng tôi thật sự không phải bị zombie cào."
Tiết Siêu và Ngô Hạo nhìn qua miệng vết thương của họ, sắc mặt lạnh lùng.
Những người khác nói: "Quăng họ ra ngoài đi!"
"Đừng, không cần." Cô gái sợ đến trắng mặt, lắc đầu liên tục.
"Chúng tôi không muốn chết, đừng quăng chúng tôi ra ngoài."
Giờ bên ngoài đều là zombie, một khi bị quăng ra, kết cục của hai người đã rõ.
"Vết thương của họ là bị móc sắt rỉ cắt qua." Bắc Vũ Đường đột nhiên mở miệng.
Vương Diễm hừ lạnh, châm chọc, "Sao cô biết là bị móc sắt rỉ cắt? Nhìn miệng vết thương đi, rõ ràng đã biến đen rồi, nhất định là bị zombie cào.
Hai người họ sẽ biến thành zombie nhanh thôi."
"Tôi cũng không dám ở cùng hai con zombie đâu, nhân dịp họ còn chưa biến đổi, mau quăng họ ra ngoài.
Đỡ đến lúc biến thành zombie cắn người."
Những người khác cũng đồng ý.
"Quăng họ ra ngoài."
"Ở bên họ quá nguy hiểm."
......!
Tiết Siêu hỏi Bắc Vũ Đường: "Sao cô biết họ bị móc sắt cắt qua?"
Bắc Vũ Đường dùng cái nhíp kẹo miếng rỉ sắt rất nhỏ từ trong thịt ra, "Các người xem đây là cái gì?"
Mọi người cúi đầu, lập tức im lặng.
Chàng trai trẻ lập tức nói: "Giờ có thể chứng minh chúng tôi không phải bị zombie cào rồi chứ?"
Vương Diễm lại hừ lạnh một tiếng, "Chưa biết được.
Không biết là dính lên từ lúc nào thì sao?"
Bắc Vũ Đường mặc họ nói gì, cô xử lý tốt miệng vết thương của hai người trước, miễn cho mùi máu lại dẫn zombie tới lần nữa.
Mọi người hạ quyết định, trói hai người lại, chỉ cần biến thành zombie sẽ lập tức giải quyết.
Tiết Siêu nhìn Bắc Vũ Đường, "Cô băng bó vết thương rất chuyên nghiệp, cô là hộ sĩ sao?"
"Không phải, là bác sĩ."
Người bên cạnh nghe cô giới thiệu, đều nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Trong đội có một bác sĩ, đó chắc chắn là một chuyện tốt.
Ngoài cửa không còn tiếng zombie cào, những người còn lại đều bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Phi Tuyết và Bắc Vũ Đường ngồi cùng nhau, cô ấy nhỏ giọng nói: "Nhà của tôi ở Căn cứ Phương Bắc, tôi đi học ở thành phố H, làm việc ở nơi này.
Bình thường rất ít về nhà, chỉ có ngày tết ngày lễ mới về.
Lần này về, không biết còn có cơ hội thấy họ hay không."
"Sẽ có thôi." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
Tiếng hai người nói chuyện, ở trong màn đêm yên tĩnh rất rõ ràng, truyền vào tai mỗi người.
Những người này đều là người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi, lúc mạt thế đến, không thể không kiên cường lên, nhưng sau mỗi khuôn mặt kiên cường đều là sự lo lắng ngập tràn, lo lắng cho tương lai.
Không khí trong siêu thị trở nên trầm trọng, tất cả mọi người đều im lặng không nói, vì không ai dám bảo đảm ngày mai còn có thể sống mà thấy mặt trời hay không, thấy được người thân của mình hay không..