Editor: Bạch Diệp Thảo
Đôi mắt màu vàng kim của Viêm Mông ngốc lăng nhìn cô, đáy lòng lại ngọt ngào nhàn nhạt.
Mấy người An Tư và Ngoã La giật mình nhìn cô, các thú nhân khác cũng khiếp sợ nhìn cô.
Giọng nói lạnh nhạt của Bắc Vũ Đường vang lên, "Các người nhìn vết thương trên người hắn sẽ biết.
Thứ lang có móng vuốt rất dài, đầu nhọn mang theo móc, các người nhìn miệng vết thương trên người Viêm Mông, da thịt ở đó như bị câu ra ngoài..."
Theo lời cô, người xung quanh đều quan sát miệng vết thương của Viêm Mông, quả đúng như lời cô nói.
Các thú nhân này đã tin lời Viêm Mông.
"Có lẽ, hắn chỉ gặp được mà không giết chết thì sao?"
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Ngoã La, "Không giết nó, lại đánh nhau với nó, hơn nữa còn thành công trốn thoát từ trong tay nó, đủ để chứng minh sự anh dũng của hắn.
Hắn cần gì phải dùng một lời nói dối lừa gạt ta?"
Các thú nhân vây xem đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời cô nói.
Dù Viêm Mông có giết thứ lang hay không, có thể chống cự lại nó, còn sống sót trở về, đủ để những thú nhân sùng bái vũ lực nhìn hắn bằng con mắt khác.
Chứng minh Viêm Mông trong sạch xong, Bắc Vũ Đường mang theo người nào đó đang cười ngây ngô về nhà.
Bắc Vũ Đường bắt đầu xử lý miệng vết thương cho hắn, Viêm Mông ngoan ngoãn ngồi im, nhìn cô bận rộn trước mặt mình, đôi mắt vàng kim tràn đầy ôn nhu.
Buổi tối lúc nướng thịt, Bắc Vũ Đường lấy ra một loài rau thơm, vắt nước của nó lên thịt.
Viêm Mông không ngăn cản, tò mò nhìn cô, nhìn một lúc rồi bắt đầu giúp đỡ cô.
Chỉ chốc lát sau, thịt nướng sắp chín tản ra một mùi thơm đặc biệt, câu con sâu thèm ăn ngo ngoe rục rịch.
Thú nhân ở cách nhà Viêm Mông gần nhất ngửi được mùi hương này, tung ta tung tăngtìm đến.
"Mọi người nướng gì vậy, thơm quá." Sau khi thú nhân kia vào nhà, ánh mắt quét về phía đống lửa, thấy là một miếng thịt heo đồng la thì kinh ngạc.
Vì sao thịt nướng nhà họ lại thơm như vậy?!
"Heo đồng la của hai người sao lại thơm thế?" Người nọ là một thú nhân vị thành niên, hắn trông mong nhìn miếng thịt trên đống lửa.
Bắc Vũ Đường đưa rau thơm cho hắn, "Nhỏ nước của nó lên thịt, sẽ toả ra mùi hương nồng đậm như vậy."
Thú nhân kia nhận đồ, gấp gáp về thử, rất nhanh mùi thơm từ nhà hắn toả ra đã khiến nhiều người trong bộ lạc chú ý, một đám đều đã biết bôi nước của thực vật màu tím lên thịt sẽ khiến thịt thơm hơn, ngay cả mùi vị cũng ngon hơn.
Chờ sau khi vết thương của Viêm Mông tốt lên, vừa lúc là thời gian hắn ở lại bộ lạc.
Bắc Vũ Đường bắt đầu dạy hắn võ công.
"Mông, em dạy anh một thứ, sau khi anh học được, sau này đi săn, gặp thứ lang cũng không chật vật như vậy.
Anh muốn học không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Đôi mắt Viêm Mông sáng ngời mà gật đầu.
"Vậy được, học theo em.
Em đánh, anh ở bên học.
Cẩn thận nhìn kỹ."
Bắc Vũ Đường đánh lần đầu rất thong thả, sau khi kết thúc thì nhìn hắn, "Thấy rõ không?"
Viêm Mông lắc đầu.
Bắc Vũ Đường tiếp tục đánh lần hai, lần ba, đến tận lần thứ tư, hắn mới mờ mịt học được một chút.
Những ngày sau đó, chỉ cần Viêm Mông không đi săn, nhất định sẽ bị Bắc Vũ Đường kéo đi học Hàn Băng Chưởng.
Có một ngày, một thú nhân chạy vội tới.
"Bắc, cô mau đi xem một chút, giống đực An Cách nhà Đoá Cửu sắp chết rồi!" Thú nhân tới báo tin vội vã nói.
Bắc Vũ Đường dừng dạy học, hai người theo thú nhân kia vội vàng đến nhà Đoá Cửu.
Lúc họ đuổi tới, ngoài phòng đã đứng đầy người.
Mọi người thấy Bắc Vũ Đường tới, sôi nổi nhường ra một con đường.
Vừa vào phòng mới thấy, Vu sư không đến.
"Vu sư đâu?" Bắc Vũ Đường lên tiếng hỏi.
Thú nhân kia nói: "Vu sư đang nói chuyện với Thần, không thể đến."
Bắc Vũ Đường hơi suy tư đã hiểu dụng ý của Vu sư.
Bà ta đâu có nói chuyện gì với thần đâu, rõ ràng là biết thương thế của An Cách không cứu được, nên không muốn đến.
Nguyên nhân thứ hai hẳn là vì muốn nhắm vào cô.
Nếu bà ta không thể đến, bộ lạc nhất định sẽ đến mời cô, lúc đó không cứu được người, bộ lạc sẽ xuất hiện tin đồn xấu về cô.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, nhìn An Cách đang hơi thở thoi thóp trên giường.
Ngực An Cách có một vết rách rất lớn, máu tươi đang chảy ra không ngừng, nếu không kịp thời cầm máu, chỉ sợ sẽ mất máu mà chết.
Lúc Bắc Vũ Đường tới cũng có mang theo một số thuốc thường dùng, trong đó cũng có thuốc cầm máu.
Bắc Vũ Đường đầu tiên rửa sạch miệng vết thương cho An Cách, sau đó lại rắc thuốc bột lên miệng vết thương, dùng da thú ấn xuống.
Người bên ngoài thấy Bắc Vũ Đường ở trong phòng bậnrộn.
Họ không hiểu cô đang làm gì.
"Bắc đang cầu nguyện sao?" Có thú nhân kinh nghi hỏi.
"Hẳn là vậy."
"Ta nhớ lần trước Bắc cầu nguyện cho Đoá Cửu cũng không giống như vậy."
"Lời cầu nguyện của Bắc rất hiệu nghiệm."
Thú nhân ngoài phòng vẻ mặt mơ hồ nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường xử lý xong miệng vết thương trí mạng cho An Cách xong lại bắt đầu xử lý những miệng vết thương khác.
Làm xong hết thì cả người đã đầy mồ hôi.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường mới xử lý xong toàn bộ vết thương của An Cách.
"Ta đã nói chuyện với thần rồi, chỉ cần bình an vượt qua tối nay, hắn sẽ không sao." Bắc Vũ Đường nhập gia tuỳ tục dùng lời kịch vạn năng này.
Thú nhân có thể chất tốt hơn những người ngoài hành tinh như họ nhiều.
Bắc Vũ Đường nói một số việc cần chú ý cho Đoá Cửu, chỉ cần phát hiện An Cách sốt, cần phải dùng da thú ướt lau trán và cơ thể cho hắn.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, những người khác cũng rời đi theo.
Đến ngày hôm sau, có thú nhân đến báo tin An Cách đã tỉnh.
Hắn thành công vượt qua thời kỳ nguy hiểm, lúc trước còn có thú nhân hoài nghi thân phận Vu sư của Bắc Vũ Đường, giờ thấy An Cách bình yên vô sự thì hoàn toàn tin tưởng.
Cùng lúc đó, một thú nhân chạy vội về phía nơi ở của Vu sư.
Sau khi cô ta tiến vào, lập tức đi chậm lại.
"Sao rồi?" Vu sư thấy người tới thì vội hỏi.
Bà ta đã sớm dặn A Kim hỏi thăm thương thế của An Cách, nghe cô ta miêu tả là biết hắn không còn sống được bao lâu.
Bà ta không đi qua, mà để Bắc Vũ Đường ra tay, chờ cô bó tay với An Cách.
A Kim là người hầu hạ Vu sư hiện tại, cũng là người thừa kế Vu sư tương lai.
A Kim nói với Vu sư, "Vu sư, An Cách bình an vô sự.
Sáng nay đã tỉnh lại."
Vu sư thầm giật mình nhìn cô ta, "Hắn tỉnh?"
A Kim gật đầu, "Đúng vậy."
Vu sư nhăn chặt mày, "Sao có thể!"
A Kim nhìn Vu sư ngốc ở đó thật lâu, không dám lên tiếng quấy rầy.
Nửa ngày sau, Vu sư mới hồi thần, vẫy vẫy tay với A Kim, "Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
A Kim rời đi, Vu sư đi đi lại lại trong phòng.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Vì Bắc Vũ Đường là Vu sư, toàn bộ tộc nhân đều vô cùng tôn trọng cô.
Phàm là người có thể nói chuyện với thần, đều được toàn bộ thú nhân tôn trọng.
"Ngài mai anh đi săn thú, có thể thử cách em nói một lần." Bắc Vũ Đường phân phó.
Tất cả những gì học được phải được dùng, mới có thể phát huy được công dụng của nó.
Viêm Mông gật đầu.
Hôm sau, Viêm Mông quay đầu nhìn lại, nhìn Bắc Vũ Đường đứng cùng các giống cái, đôi mắt vàng kim tràn đầy nhu hoà.
"Xuất phát."
Vào rừng, nhóm thú nhân tản ra.
Một bóng người cao dài trốn sau cây, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía con heo đồng la đang kiếm ăn cách đó không xa.
Hắn lặng lẽ đến gần, heo đồng la chẳng hề biết gì, đột nhiên, bên ngoài có một tiếng động vang lên, doạ đến con heo.
Lúc âm thanh ấy vang lên, Hàn Băng Chưởng trong tay Viêm Mông đã cách không đánh ra, chỉ chốc lát sau đã thấy con heo kia dừng lại, nháy mắt ấy, Viêm Mông đã nhảy lên, cắt rách cổ nó.
Viêm Mông nhìn con heo ngã xuống đất, cúi đầu nhìn tay mình.
Hắn không ngờ cách Bắc dạy lại lợi hại đến vậy.
Lúc này, đám thú nhân trốn cách đó không xa đang kinh ngạc nhìn lại, vô cùng mờ mịt.
"Sao con heo đồng la đó không bị doạ chạy mất?!"
"Có phải tiếng động chúng ta tạo ra không đủ lớn không?"
"Nhất định là như vậy!"
Mấy người cuối cùng coi việc Viêm Mông săn được heo là do may mắn.
Nhưng mà, sau khi Viêm Mông săn được con thứ hai, thứ ba, thứ tư, họ cuối cùng không thể coi đó là may mắn được nữa.
"Nhất định là hắn đã dùng cách gì đó."
"Chúng ta sau này sẽ rất khó cản hắn săn heo đồng la."
"Luôn sẽ có cách."
Mấy ngày sau đó, số lượng con mồi Viêm Mông săn được ngày càng nhiều, chọc người trong bộ lạc sôi nổi ghé mắt.
Hôm đó, Viêm Mông chỉ săn được một con heo đồng la, nhưng trong tay hắn lại nhiều thêm một ống trúc.
Bắc Vũ Đường nhìn ống trúc đặt trước mặt mình, nhìn lại vẻ mặt ân cần của hắn, nhận ống trúc, xốc lá cây đậy phía trên, mùi mật ong lập tức toả ra.
"Mật ong." Bắc Vũ Đường có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Viêm Mông gãi đầu, không biết cái này gọi là gì, nhưng hắn thấy gấu nâu rất thích cái này, hắn nếm một ngụm, thấy vị không tệ, nên mang về cho Bắc, không biết cô có thích hay không.
"Em nếm thử."
Bắc Vũ Đường dùng ngón tay nếm một chút, vị ngọt nồng đậm, rất thuần khiết.
"Tối nay làm thịt nướng ngon cho anh." Bắc Vũ Đường nói với hắn.
Đôi mắt Viêm Mông sáng ngời, gật đầu.
Mỗi lần Bắc nói làm đồ ăn ngon cho hắn, tất nhiên sẽ có thịt ngon.
Đêm, Bắc Vũ Đường vôi một lớp mật ong lên thịt nướng, màu thịt càng đẹp, vị cũng ngon hơn rất nhiều so với vị mặn nhàn nhạt lúc trước.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn ăn ngấu nghiến, còn không quên giục cô ăn nhiều thịt.
Lúc hai người đang ăn vui vẻ, một thú nhân vội chạy tới.
"Bắc, Ân Lâm và Sơn Sĩ đã xảy ra chuyện."
Bắc Vũ Đường đứng lên, "Xảy ra chuyện gì?"
"Ân Lâm và Sơn Sĩ bị người bộ lạc Thương Lang vây công, giờ chỉ còn thoi thóp, sợ là không qua được!" Thú nhân kia vội vàng nói.
"Tôi đi qua xem."
Viêm Mông cũng buông thịt trong tay xuống, đi theo họ đến nơi Ân Lâm và Sơn Sĩ sống.
Trên đường, Bắc Vũ Đường hỏi thú nhân kia, "Vu sư đã qua đó chưa?"
"Đại Hùng đã qua đó mời Vu sư, hẳn sẽ đến cùng với chúng ta."
Cùng nhau đến, vậy thì lại có ý tứ.
Lần trước, thú nhân trong bộ lạc đã công nhận thân phận Vu sư của cô.
Lần này, thật ra có thể biết được ai là 'Vu sư' thực sự có thực lựa trong hai người.
Đoàn người Bắc Vũ Đường đến nơi thì vừa lúc Vu sư cũng tới.
Vu sư già thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt vẩn đục đó lạnh lẽo nhìn cô, tựa rắn độc.
Thủ lĩnh bộ lạc Tam Thạch thấy hai người đến, lập tức tiến lên đón.
"Hai vị Vu sư, lần này Ân Lâm và Sơn Sĩ phải nhờ các ngài."
Vu sư vẫn duy trì tác phong nhất quán của mình, lạnh lùng cao ngạo gật đầu.
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu với họ, "Để chúng ta xem tình huống của hai người trước đã."
"Được."
Thủ lĩnh bộ lạc Tam Thạch dẫn đầu, Vu sư giành đi trước, tựa như chỉ có đi trước mới thể hiện địa vị của bà ta cao hơn cô vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn Vu sư đi trước, chẳng để ý lắm.
Sau khi vào phòng, họ thấy hai người nằm trên giường mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân đều là vết thương, có vết do móng vuốt sắc bén tạo thành, có vết là do dụng cụ tạo thành.
Tình huống của hai người rất thảm, thương thế như vậy, ở bộ lạc nguyên thuỷ này, muốn sống sót rất khó.
Thể chất thú nhân rất mạnh mẽ, nhưng cho dù mạnh mẽ, nếu không xử lý thích đáng, vẫn có thể bỏ mạng.
Vì sao số lượng thú nhân không thể gia tăng?Là do điều kiện môi trường ác liệt, hơn nữa tỉ lệ con non sinh ra chết rất cao, dã thú tập kích, mâu thuẫn giữa các bộ lạc, đều là những nhân tố khiến số lượng thú nhân không thể tăng lên.
Vu sư đi đến trước mặt hai người, cẩn thận quan sát vết thương của cả hai.
Vết thương của Ân Lâm rõ ràng nặng hơn Sơn Sĩ, so sánh thì tỉ lệ sống của Sơn Sĩ cao hơn Ân Lâm.
Vu sư quay đầu nói với thủ lĩnh, "Ta và Bắc Vu sư mỗi người cầu nguyện cho một người.
Ta phụ trách Sơn Sĩ, Âm Lâm giao cho Bắc."
Thủ lĩnh không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường, hỏi ý kiến của cô, "Ta cảm thấy hẳn là hỏi hai người họ, muốn chọn ai cầu nguyện cho họ.
Chỉ có toàn tâm tin cậy, mới có thể truyền đạt lời cầu nguyện của ta tới Thần.
Nếu hai người không có lòng tin, hoặc bất mãn, đều không thể làm được."
Ân Lâm và Sơn Sĩ cũng không hôn mê, tất nhiên nghe được lời cô nói.
Thủ lĩnh thấy Bắc Vũ Đường nói có đạo lý, nhìn hai người, "Các ngươi tự mình chọn, ai cầu nguyện cho mình."
Sơn sĩ nói trước, "Vu sư."
Ân Lâm lại nhìn về phía Bắc Vũ Đường, "Bắc."
Thủ lĩnh thầm thở phào một hơi, may mà mỗi người họ chọn một người.
Nếu hai người cùng chọn một người thì chắc chắn sẽ đắc tội người còn lại.
Dưới sự yêu cầu của Vu sư, Ân Lâm bị dời đến nhà gỗ bên cạnh.
Bắc Vũ Đường không phản đối.
Toàn bộ người trong bộ lạc đều canh giữ ngoài hai căn nhà gỗ, họ đều đang chờ đợi kết quả.
Lúc này, Vu sư dùng toàn bộ kiến thức cả đời của mình lên Sơn Sĩ.
Giữa bà ta và Bắc Vũ Đường là một cuộc chiến tranh không thuốc súng.
Diệp Thảo: Hai chương thôi nha, hông ba đâu:33.