Tác giả: Vân Phi Mặc
Nhân viên y tế thấy cậu mở to mắt, họ hỏi cậu cái gì cậu cũng không trả lời, cả người như bị bấm nút dừng, như một thi thể không cảm xúc.
Nếu không phải cậu còn đang thở, mạch vẫn còn đang đập, họ sẽ nghĩ cậu thật sự đã chết.
"Bác sĩ, cậu ấy làm sao vậy?" Y tá rất lo lắng nhìn cậu.
Bác sĩ xem tình huống của cậu, "Kiểm tra toàn diện phần đầu cậu ấy, xem có bị thương dẫn đến chấn động, khiến cậu ấy thành như vậy không."
"Được."
-
Một ngày sau, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, thấy trần nhà trắng hoa, trong không khí không có mùi nước sát trùng, mà lại tản ra mùi hoa nhàn nhạt.
Tiểu Thuý luôn canh bên giường cô thấy cô đã tỉnh, kinh hỉ tiến lên, "Tam tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!"
"Tôi đang ở đâu?" Bắc Vũ Đường nhìn căn phòng, không như ở nhà, cũng không giống ở bệnh viện.
"Bệnh viện."
Bắc Vũ Đường nghĩ đến Bắc Thần, "Thiếu niên bị đưa vào đây cùng tôi đang ở đâu? Giờ cậu ấy sao rồi?"
Tiểu Thuý nghĩ đến người kia hại tiểu thư thành như thế, lại thấy tiểu thư quan tâm cậu như vậy, có chút chán ghét thiếu niên kia, "Tiểu thư, cô yên tâm đi.
Cậu ta cũng ở bệnh viện này, có nhân viên y tế chăm sóc, sẽ không sao."
Tiểu Thuý còn nói thêm, "Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia nói hôm nay sẽ đến.
Lão gia và phu nhân ngày mai sẽ đến."
Người Bắc gia rất bận, dù là cha Bắc, mẹ Bắc hay là anh cả, anh hai, mỗi ngày họ đều có rất nhiều chuyện làm không hết, cả năm có đến 90% thời gian bôn ba khắp toàn cầu.
Có thể nói, cả Bắc gia chỉ có Bắc Vũ Đường quanh năm ở nhà.
Cha mẹ rất ít ước thúc cô ấy, mặc cô ấy tuỳ ý sống, không chỉ vì cô là con gái họ nhiều tuổi rồi mới có, mà còn vì áy náy do không thể làm bạn bên cô.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường chỉ cần không làm ra chuyện giết người đốt nhà, thì họ đều sẽ tuỳ theo ý của cô ấy.
Lúc này nghe Bắc Vũ Đường bị người ta đánh thương nặng, nằm trong viện, người trong nhà đều bỏ dở công việc, bay từ khắp nơi trên thế giới về.
"Bảo họ đừng về, tôi không sao rồi." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nam từ tính từ cửa truyền đến, "Em gái nhỏ hiểu chuyện rồi."
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông tuấn mĩ đi tới, diện mạo có vài phần tương tự nguyên chủ, có thể nói như vậy, nhất định là anh hai của nguyên chủ Bắc Tuân.
"Anh hai." Bắc Vũ Đường học bộ dáng làm nũng của nguyên chủ.
Bắc Tuân mỉm cười tiến lại gần, chỉ là khi nhìn thấy cô quấn băng vải khăp người, đáy mắt đầy ý cười phiếm tia sáng lạnh.
Bắc Tuân ngồi bên cô, "Đau không?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đau."
"Biết đau là được, lần sau gặp chuyện như vậy, đừng có ngây ngốc xông lên trước.
Nếu em có mệnh hệ gì, cha mẹ già còn không phải xốc nóc nhà lên." Bắc Tuân sủng nịch nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Bắc Vũ Đường cười hì hì, "Lần này em thất thủ thôi, nếu không á, với bản lĩnh của em, một giây diệt bọn họ!"
Bắc Tuân chọc nhẹ mũi cô, không đồng ý, "Em là con gái, chuyện đánh đánh giết giết này không hợp với em.
Sau này có chuyện gì thì cứ nói cho anh, anh giải quyết giúp em, nhớ chưa?"
Khi hai người nói chuyện, ngoài cửa có tiếng động truyền đến.
Vài phút trước Bắc Thần tỉnh táo lại, trong phòng chỉ có một mình cậu, yên lặng.
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một người – 'Bắc Vũ Đường'.
Lúc này cậu không nghĩ gì cả, chỉ muốn nhìn thấy cô.
Cậu nhổ kim tiêm trên tay ra, gian nan bò xuống giường.
Hai chân vừa chạm đất, suýt nữa thì ngã ngồi về.
Cậu cắn răng kiên trì, từ từ bước từng bước về phía cửa.
Cậu ra khỏi phòng bệnh, nhìn quanh một cái, thấy được bảng nhắc nhở, đi về phía phòng bệnh tầng VIP cao nhất.
Trên đường, không ít người thấy Bắc Thần quấn băng đầy mình, chú ý tới sắc mặt tái nhợt không bình thường của cậu, còn cả lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu.
"Cậu không sao chứ?" Một người phụ nữ trung niên dò hỏi.
Bắc Thần như không nghe tiếng, nhìn con số không ngừng nhảy lên của thang máy.
Người phụ nữ thấy cậu không để ý, cũng không quan tâm nữa.
Đến tầng VIP, trong thang máy chỉ còn mình cậu.
'Tinh' – thang máy mở ra.
Bắc Thần đỡ tường, gian nan bước từng bước về khu phục vụ.
Một y tá trực ban đang bò trên bàn viết ghi chép, không chú ý Bắc Thần tới gần.
"Cho...!Cho hỏi Bắc Tam tiểu thư ở phòng bệnh nào?"
Y tá bất ngờ nghe được âm thanh, bất ngờ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu, chú ý thấy sắc mặt cậu đỏ ửng bất thường, khẽ cau mày, "Cậu không sao chứ?"
Bắc Thần không để ý, cố chấp hỏi, "Phòng bệnh của Bắc Vũ Đường là phòng nào?"
Y tá đánh giá cậu, tuy không có uy hiếp, nhưng cô cũng không thể nói thông tin của bệnh nhân phòng VIP cho người khác.
"Tôi không thể trả lời câu hỏi của cậu." Y tá áy náy nói.
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra, đoàn người mặc đồ đen vây quanh một người đàn ông cao lớn anh đĩnh đi qua bọn họ, đến phòng bệnh cuối cùng.
Bắc Thần nhìn chằm chằm người đàn ông dẫn đầu, từ diện mạo, cậu có thể suy đoán được thân phận của người đó.
Y tá trẻ mắt trái tim nhìn người đàn ông khí vũ hiên ngang, mười phần khí phách.
Đàn ông Bắc gia có tiếng đẹp trai, người đàn ông đẹp trai, gia thế đứng đầu như vậy chính là hoàng tử hoàn mỹ trong cảm nhận của các cô gái.
Bọn họ đi rồi, Bắc Thần cũng đuổi theo.
Y tá trẻ vội gọi, "Cậu không thể qua đó."
Bắc Thần vẫn dùng thân mình suy yếu tuỳ lúc sẽ ngã xuống, cố chấp đi về phía bên kia.
Y tá trẻ muốn ngăn cậu lại, nhưng thấy cậu đi lại gian nan, lại vẫn kiên trì đi về phía đó, có chút không đành lòng, vờ như không biết gì cả, yên lặng cúi đầu.
Bắc Thần đỡ tường, đi ba bước lại nghỉ tạm hai bước.
Trán cậu đã đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ ửng bất thường.
Rõ ràng là vài bước ngăn ngủi, cậu lại mất khoảng ba phút mới đi được đến cuối.
Cậu vừa đến gần, hai bảo vệ đứng cửa đã ngăn cậu lại.
Bắc Thần lạnh nhạt nhìn vệ sĩ, phì phò thở nhẹ, "Tôi muốn gặp cô ấy."
"Mời cậu rời khỏi đây."
Bắc Thần không động, thân hình lung lay, kiên quyết đứng đó, ánh mắt cố chấp nhìn họ, nói từng câu từng chữ, "Tôi muốn gặp cô ấy."
Vệ sĩ thờ ơ, mặt không biểu cảm trả lời: "Mời về cho."
"Tôi muốn nhìn cô ấy một chút." Bắc Thần khẽ run lên, tựa như muốn ngã, lại vẫn kiên trì.
Động tĩnh bên ngoài, người trong phòng cũng nghe được.
Bắc Vũ Đườngbnghe tiếng Bắc Thần, nói với Bắc Tuân, "Anh hai, cho cậu ấy vào đi."
Bắc Tuân cho Tiểu Thuý một ánh mắt, Tiểu Thuý đi đến cửa, nhìn Bắc Thần đứng ngoài: "Vào đi."
Bắc Thần vừa bước một bước, cả người đã ngã về sau, may mà được vệ sĩ kịp lúc kéo tay lại.
Bắc Thần ổn định cơ thể, thấp giọng nói với người nọ: "Cám ơn."
Vệ sĩ kia hơi gật đầu một cái.
Tiểu Thuý thấy cậu như vậy, ánh mắt đạm mạc, "Có thể đi không?"
Bộ dáng suy yếu của cậu cũng không khiến Tiểu Thuý cảm thấy bớt ghét cậu được, dù sao thì vì cậu, tiểu thư mới thành như vậy.
Bắc Thần hít sâu một hơi, "Có thể."
Bắc Tuân chú ý thấy em gái nhà mình từ sau khi người nọ xuất hiện đều nhìn chằm chằm cửa, anh rất tò mò, không biết người như nào lại khiến em ấy liều mạng bảo vệ.
Khi Bắc Thần tiến vào, ánh mắt Bắc Tuân sắc bén đánh giá cậu, ánh mắt đó như có thể đâm thẳng đến đáy lòng cậu.
Nhưng mà, khi tiếp xúc với đôi mắt Bắc Thần, ánh mắt anh hơi cứng lại.
Ánh mắt người kia giống như cục diện đáng buồn, không có sức sống, tựa như tất cả xung quanh đều không liên quan đến cậu.
Chỉ cần liếc mắt, Bắc Tuân đã có phán đoán.
Người này tuyệt đối không phải người có thể làm chồng.
Sau khi đưa ra đánh giá này với Bắc Thần, anh lại thấy ánh mắt người đó xuất hiện dao động rất nhỏ, đó là dao động ẩn nhẫn.
Bắc Tuân nhìn theo ánh mắt cậu, dừng trên người em gái mình.
Xem ra cậu không phải hoàn toàn không có cảm giác với em gái mình, nhưng dù là như vậy, Bắc Tuân vẫn không đồng ý để cận và em gái anh ở bên nhau.
Người như cậu, quá khó để đi vào được nội tâm.
Cho dù có một ngày, em gái đi vào được thế giới cậu dựng lên, vậy quá trình nhất định không thoải mái.
Hòn ngọc quý trên tay Bắc gia họ, sao cần phải ép dạ cầu toàn như vậy.
Bắc Thần nhìn thẳng Bắc Vũ Đường, không nhìn tới bất kỳ ai khác.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cậu, tầm mắt hai người gặp nhau trong không trung, nhìn lẫn nhau.
Bắc Tuân thấybhai người 'thâm tình' nhìn nhau, mày hơi nhăn lại, nhưng nhanh chóng giấu đi.
Bắc Tuân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người.
Bắc Vũ Đường thu hồi tầm mắt, chú ý mặt cậu đỏ ửng bất thường, cùng lớp mồ hôi mịn trên trán, mày nhăn lại.
"Tiểu Thuý, mau đỡ cậu ấy ngồi xuống."
Tiểu Thuý nghe vậy, không đỡ cậu ngồi lên ghế.
Bắc Vũ Đường nhìn Bắc Thần, không vui nói: "Cậu bị thương nặng như vậy, không nghỉ ngơi cho tốt mà còn chạy loạn, không muốn sống sao?!"
Giọng cô vẫn hung dữ như trước, nhưng mà cậu lại nghe thấy thật ấm áp.
Bắc Thần khàn khàn nói, "Tôi...!Tôi chỉ muốn nhìn cậu một chút."
"Bổn tiểu thư thiên sinh lệ chất, khiến cậu nhớ mãi không quên, nhưng mà đồ ngốc cậu lại không muốn sống chạy tới, cậu có phải kẻ ngốc không hả! Cậu không biết chờ mình khoẻ rồi lại đến thăm à?!"
Bắc Vũ Đường trừng cậu, nhưng mà cậu lại có thể thấy được ý cười sung sướng trong mắt cô.
Bắc Thần không đáp lời, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Bắc Tuân nhìn hai người một hỏi một đáp, hơi hơi thở dài.
Xem ra em gái thật sự đã dùng tâm đối với chàng trai này.
Bắc Tuân cảm thấy nếu mình không lên tiếng, chỉ sợ sẽ bị hai người này hoàn toàn coi thành không khí.
Anh cảm thấy cần phải nhắc nhở hai người về sự tồn tại của mình.
Bắc Tuân ho nhẹ một tiếng, chợt nói: "Đương Đường, cậu ta là người hại em thành thế này?"
Giọng Bắc Tuân trầm thấp đầy từ tính, thành công kéo lại lực chú ý về phía mình.
"Cũng không phải nha." Bắc Vũ Đường nhỏ giọng biện giải.
"Không phải cái gì?" Bắc Tuân lành lạnh nhìn cô, vẻ mặt hài hước.
"Em đi qua đường, thấy họ đánh người, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, em còn là cao thủ đai đen.
Là một cao thủ, thấy được chuyện như vậy, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi họ còn bắt nạt người của em.
Người của em, chỉ có em được bắt nạt, người khác đừng hòng!" Bắc Vũ Đường hầm hừ nói.
Bắc Tuân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn qua mấy vết thương chồng chất trên người cô, lạnh lạnh nói: "Cao thủ? Cao thủ suýt bị đánh cho tàn phế à?"
"Anh hai!" Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn ông anh chuyên phá đám.
Bắc Tuân làm lơ ánh mắt của cô, quay đầu nhìn về phía Bắc Thần, ánh mắt xẹt qua người cậu, giọng nói lạnh lùng, "Là đàn ông, không phải trốn sau lưng con gái, mà đứng trước em ấy, ngăn cản tất cả mưa gió thay em ấy, vì em ấy chống đỡ một mảnh trời.
Nếu không làm được, vậy rời xa em ấy đi."
Bắc Vũ Đường thầm hô ông anh hố người! Nhưng mà, làm anh trai, Bắc Tuân quả là một anh trai tốt.
Bắc Vũ Đường cau mày, không vui ngăn cản hắn nói tiếp, "Anh hai.
Anh nói gì vậy? Bắc Thần là đàn em của em, là người em che chở.
Hơn nữa, lúc ấy nhiều người, cậu ta còn không biết võ, có thể là đối thủ của họ sao?"
Bắc Tuân thấy cô cứ bênh Bắc Thần, lại thầm thở dài.
Quả nhiên là con gái lớn khó giữ.
Bắc Tuân đột nhiên mở miệng, "Tôi hiểu rồi.
Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi về trước."
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, nói với Tiểu Thuý ở bên, "Tiểu Thuý, đỡ cậu ấy về đi."
"Vâng, tiểu thư."
Bắc Thần đi rồi, Bắc Tuân quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, thấm thía hỏi, "Đường Đường, nói cho anh hai, em thích cậu ta à?"
Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt Bắc Tuân vừa rồi cùng câu anh vừa nói với Bắc Thần, có thể nhìn ra được anh không thích Bắc Thần.
"Anh hai, anh muốn nghe nói thật hay nói dối?" Bắc Vũ Đường cười hỏi.
"Nói thật." Bắc Tuân thấp giọng nói.
Bắc Vũ Đường thu hồi cợt nhả, "Cậu ta là đàn em của em, là người em che chở, không hơn."
Bắc Tuân nghi hoặc nhìn ánh mắt cô, giọng không tin, "Không hơn?"
"Đúng vậy, không hơn." Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.
Bắc Tuân muốn nhìn ra gì đó trên mặt cô, lại ngạc nhiên phát hiện, anh không nhìn ra tâm tư cô.
Từ khi nào mà em gái đã có thể giấu đi cảm xúc và suy nghĩ của mình?
Nếu cô đã nói vậy, làm anh trai, anh lựa chọn tin tưởng.
"Đường Đường, đừng bao giờ yêu cậu ta."
Bắc Vũ Đường nhướn mày.
"Cậu ta khôngnphải chồng em."
"Vì sao?" Bắc Vũ Đường nhíu mày lại hỏi, "Chẳng lẽ anh hai cảm thấy thân phận cậu ấy không xứng với em?"
Bắc Tuân trợn trắng mắt nhìn cô một cái, "Em nghĩ cái gì vậy hả.
Bắc gia không cần em liên hôn.
Nửa kia của em, mọi người hy vọng tìm được một người đàn ông yêu em, thương em."
"Cậu ta, không thích hợp." Bắc Tuân trầm giọng nói.
Chàng trai kiantrái tim quá cao, không dễ tiến vào được nội tâm của cậu.
Nếu em gái yêu một người đàn ông vô tâm như vậy, đời này sẽ không hạnh phúc.
Bắc Vũ Đường đã sớm hiểu ý anh từ câu đầu tiên, nhưng mà là nguyên chủ đơn thuần, tất nhiên phải dò hỏi tới cùng.
Nếu lập tức thay đổi quá lớn, luôn không thích hợp.
Bắc Vũ Đường phồng má, "Anh hai, sao anh biết cậu ấy sẽ không yêu em? Anh đang nghi ngờ mị lực của em đúng không?"
Bắc Tuân nghe vậy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhìn em gái, có vẻ như không đến mức giống như trong tưởng tượng của mình.
Bắc Tuân cảm thấy vẫn nên nói rõ với cô cho thoả đáng, đỡ đến lúc cô mơ màng hồ đồ chui vào, đến lúc đó muốn ra cũng khó.
"Đường Đường, chàng trai kia là một người vô tâm, một người vô tâm, sẽ không có yêu.
Vậy nên, nghe lời anh hai, tuyệt đối đừng yêu cậu ta." Bắc Tuân thấm thía nói.
"Anh, anh càngnnói càng khó hiểu.
Không tim cái gì, không tim không phải là chết rồi à?" Bắc Vũ Đường lẩm bẩm.
"Em chỉ cần nhớ kỹ lời anh là được.
Trừ cậu ta, các chàng trai khác, em tuỳ ý chọn." Bắc Tuân đột nhiên nghĩ đến Âu Nam, "Em và Âu Nam rốt cuộc là sao?"
Thằng nhóc Âu Nam kia, nói thật ra thì hắn cũng không quá thích, cứ cảm thấy không đủ chân thành, quan trọng nhất là em gái quá thích hắn.
Có câu: Người nào yêu trước thì dễ bị tổn thương.
"Cậu ta? Một thằng ngoại tình có gì mà nói.
Bắc Vũ Đường em ghét nhất đàn ông ngoại tình.
Cậu ta dám vừa chơi ái muội với em, vừa xxoo cô gái khác, không xứng với em, nên bị em đá rồi."
Khi Bắc Vũ Đường nói, Bắc Tuân vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, thấy cô thật sự buông xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết trước đây Đường Đường thích thằng nhãi kia thế nào, bọn họ đều thấy được.
Có thể thấy cô cầm lên được thì bỏ xuống được, hắn không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Đúng, nó không xứng với Đường Đường nhà ta."
Chỉ một lát sau, di động Bắc Tuân vang lên, sau đó nghe anh bắt đầu dùng ngôn ngữ các quốc gia giao lưu.
Điện thoại không ngừng vang lên, chưa từng dừng lại.
Bắc Vũ Đường trực tiếp lấy cớ tĩnh dưỡng, đuổi anh chạy về làm việc.
Người xuất hiện sau đó là anh cả của nguyên chủ Bắc Phong.
Bắc Phong là một người đàn ông rất thành thục, có mị lực.
Anh và Bắc Tuân có điểm giống với cha Bắc.
Bắc Phong vừa tới không lâu, di động lại vang lên.
Anh tiếp điện thoại, giọng nói thuần hậu nhàn nhạt nói hai từ, "Ừ, được."
Chợt, ngắt điện thoại.
Bắc Phong đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Đã hỏi thăm bác sĩ, vết thương trên người em trừ một dao trên tay là khá nghiêm trọng, còn lại đều là vết thương ngoài da, chỉ cần chăm sóc tốt là được."
Trong trí nhớ nguyên chủ, nguyên chủ có chút sợ hãi Bắc Phong, trước mặt anh, cô ấy không dám tự tại làm càn như trước mặt Bắc Tuân.
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ấy vết thương của cô nhìn như rất nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương ngoài da thôi.
Tất cả đều do cô cố tình dựng ra, vì để người nào đó cảm động, vẽ một bút nặng vào lòng cậu ta.
"Từ hôm nay trở đi, anh sẽ để vệ sĩ đi theo em 24/24h."
Mẹ con ơi!
Bắc Phong quả là một người sấm rền gió cuốn..