Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung


Bắc Thần gian nan bò dậy, vừa ngẩng đầu lên đã bị Hoàng Hiên đạp ngã xuống.
Bắc Thần cắn răng, lại bò dậy.
Cậu muốn chứng minh mình không phải kẻ yếu, cậu có điểm đáng được cô thích.

Cậu vội vàng muốn chứng minh, cô đối tốt với cậu như vậy không phải vì đồng tình.
Không phải, tuyệt đối không phải đồng tình.
Cậu muốn đứng dậy.
Hoàng Hiên thích thú chờ đợi, chờ cậu dậy lại đạp mạnh cậu xuống.
"Đồ đáng thương, mày còn biết đứng dậy đấy." Hoàng Hiên châm biếm nhìn người hấp hối giãy giụa dưới chân.
Sâu trong đáy mắt đen như mực của Bắc Thần như có gì đó tràn ra, ai cũng không phát hiện, ngay cả cậu cũng không biết, có gì đó đang bị cậu gọi ra.
Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, mạnh lên, mạnh lên.
Cậu muốn có sức mạnh, cần sức mạnh có thể lật đổ họ.
Cậu không thể thua như vậy.
Bắc Thần cắn răng, chống tay xuống đất, từ từ đứng dậy, mắt thấy cậu sắp đứng lên một lần nữa, Hoàng Hiên nhấc chân đá bay cậu đập lên thân cây.
Cả một đám cười nhạo cậu không chút kiêng nể.
"Chỉ sợ bò còn không được, mày có tư cách gì có được Bắc Vũ Đường."
"Một thằng cần con gái bảo vệ, đó chính là phế vật.

Mày chỉ là một thằng phế vật trốn sau lưng con gái, phế vật như mày, có tư cách gì có được cô ấy." Hoàng Hiên tận tình trào phúng.
Đôi mắt đen của Bắc Thần dần u ám, sâu trong mắt tràn ra một tia đỏ máu, sợi tơ đỏ máu ấy như tằm, dần bao trùm lấy đôi mắt cậu.
Không khí quanh người cậu trở nên áp lực, khuếch tán ra bốn phía.
Sức mạnh đáng sợ trong thân thể cậu nghe được khát vọng sâu trong lòng cậu, dần thức tỉnh.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường trở lại phòng học, nhìn phòng học trống rỗng, đang cảm thấy kỳ quái, bên tai lại nghe được giọng Minh.
[Xin ký chủ chú ý, dị năng huỷ diệt của Boss phản diện sắp thức tỉnh.

Xin ký chủ nhanh chóng ngăn cản nó thức tỉnh.]
"Cái gì?!" Bắc Vũ Đường kinh hãi.
"Giờ cậu ấy đang ở đâu?"
[Theo quy định của hệ thống, ký chủ không có quyền hạn.]
Bắc Vũ Đường lười vô nghĩa với hệ thống, lao ra khỏi phòng học, chạy ra bên ngoài, không ngừng gọi tên Bắc Thần.

Trên hành lang thật dài, chỉ có tiếng Bắc Vũ Đường không ngừng kêu to.
Không có ở khu dạy học, vậy nhất định là ở bên ngoài.
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh được 30%, một khi dị năng thức tỉnh đến 60%, sẽ không thể ngăn cản nữa.]
Đáng chết, rốt cuộc là cậu đang ở đâu?
Bắc Vũ Đường nôn nóng vạn phần tìm kiếm, mà tiếng hệ thống leng keng nhắc nhở bên tai hoàn toàn chính là đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng thêm gấp gáp.
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh 35%.]
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh 40%.]
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh 45%.]
Bắc Vũ Đường rời khỏi khu dạy học, đứng ở cửa, nhìn học viện to lớn.

Học viện lớn như vậy, muốn tìm được cậu trong thời gian ngắn quả là tìm kim đáy biển.
Nếu tìm kiếm mù quáng thì chắc chắn không được.
Bắc Vũ Đường tự dặn mình phải bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, bình tĩnh phân tích.
Cậu biết cô sắp về, nhất định sẽ không đi quá xa khỏi khu dạy học.

Như vậy hẳn cậu ở gần đây thôi, mà nơi yên lặng nhất gần khu dạy học chính là rừng cây nhỏ sau khu dạy học.
Bắc Vũ Đường không nói hai lời, chạy vội về phía bên đó.
Bên kia, đám người Hoàng Hiên đang tận tình cười nhạo Bắc Thần, căn bản không chú ý sự khác thường của cậu.
Mãi đến khi thiếu niên gần Bắc Thần nhất cảm nhận được khí lạnh, không tự giác run rẩy, "Chúng mày có cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên giảm đi rất nhiều không?"
Đám người đang hi hi ha ha cười nhạo nghe vậy, ngừng cười một lát, sau đó còn cười to hơn.
"TMD, ông đây sắp chết nóng đến nơi rồi mà mày còn thấy lạnh."
"Xuyên Tử, có phải thận mày hỏng rồi nên mới thấy lạnh không?"
Lời còn chưa dứt, tiếng cười nhạo đã càng lớn thêm.
Thiếu niên tên Xuyên Tử sắc mặt đỏ bừng, biện giải: "Thật sự hơi lạnh mà."
"Mày đừng nói nữa, ông TMD sắp..." Đột nhiên, thiếu niên nói được một nửa cảm nhận được cơn gió lạnh buốt quét qua người mình.
Thiếu niên kia ngơ ngác nói: "Hình như tao cũng thấy có gió lạnh."
Thiếu niên bên cạnh cười nhạo một tiếng, "Lão Tam, mày giống Xuyên Tử rồi à, bị thận hư hả? Trời nóng thế này, lấy đâu ra gió lạnh."
"Không đúng, tao cũng cảm nhận được."
Một hai người đều cảm nhận được gió lạnh tràn ra trong không khí, một cơn gió lạnh quỷ dị.
Mấy người Xuyên Tử nhìn quanh, khi nhìn qua Bắc Thần, chú ý thấy có gì đó từ trên người cậu bay lên, chớp mắt nhìn lại, lại không phát hiện ra điều gì.
Hoàng Hiên không kiên nhẫn nghe họ nói nhảm, "Được rồi, đừng vô nghĩa nữa.

Xử lý thằng này trước sau đó lại nghiên cứu gió lạnh, gió quỷ gì gì đó."
Thiếu niên gọi là lão Tam đột nhiên chỉ tay về phía Bắc Thần, kinh nghi hét, "Nó, ngọn gió âm trầm đó từ bên nó thổi qua!"
Mọi người nhất trí nhìn về phía Bắc Thần, thấy trên người cậu dường như có sương trắng tản ra, độ ấm quanh người chợt giảm xuống.
Lần này không phải ảo giác của một người, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.
"Chính là từ nó phát ra!" Xuyên Tử chỉ thẳng vào Bắc Thần, giọng chắc chắn.
Hoàng Hiên nhíu mày, không biết vì sao, tim hắn đập nhanh hơn, sâu trong lòng cảm nhận được hơi thở khủng bố.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Hoàng Hiên vội ném đi.
Sao hắn lại sợ hãi một tên phế vật như vậy!
Hoàng Hiên cảm thấy buồn cười, nhất định là bị đám ngu xuẩn kia ảnh hưởng, khiến hắn sinh ra ảo giác này.
Hoàng Hiên lạnh mặt, không vui nhìn đàn em đi theo, "Dong dài cái gì.

Dù nó phát ra mấy thứ quái quỷ gì, cũng không thay đổi được sự thật nó là một thằng phế vật.

Cùng nhau lên, giải quyết nó!"
Đám đàn em nghe lệnh của Hoàng Hiên, đồng thời tiến lên.

Mấy người vừa tiến lên một bước thì thấy người vẫn luôn cúi đầu tưởng chừng như xác chết đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ đậm ánh thẳng vào mắt đám người, trong ánh mắt tựa như mang theo sự huỷ diệt.
Đám người đột nhiên không kịp phòng bị đều bị đôi mát máu tanh âm lãnh đó doạ sợ, dừng bước.
"Mắt...!Mắt nó!" Xuyên Tử chỉ vào mắt Bắc Thần, giọng nói không tự giác mang theo run rẩy.
Hoàng Hiên luôn khinh thường Bắc Thần cũng bị đôi mắt âm u và thị huyết của cậu lúc này doạ sợ.
"Nó bị làm sao vậy?" Lão Tam ngơ ngác hỏi.
Vẫn là gương mặt kia, vẫn không có biểu cảm, nhưng không biết vì sao họ lại thấy được gì đó khác.

Tựa như trên người cậu có thêm gì đó.

Hoàng Hiên không tự giác nuốt nước miếng, "Tao nói cho mày biết, đừng hòng doạ bọn tao.

Dù mày biến thành thế nào thì cũng là phế vật thôi!"
Một thân ảnh thon dài đang tiến về phía này, đúng lúc này, âm thanh hệ thống không ngừng vang lên.
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh 55%.]
Đáng chết, sắp 60% rồi!
Khi cô rẽ qua, nhìn thấy đám người kia, trên đầu xuất hiện một đám mây đen, trong đầu cũng vang lên âm thanh của hệ thống.
[Tinh, xin ký chủ chú ý, dị năng của Boss phản diện thức tỉnh 60%.]
Khi nghe hệ thống báo ra con số kia, Bắc Vũ Đường dừng bước.
Muộn rồi, vẫn đến chậm một bước rồi.
Đám mây đen kia dường như còn có tia sét lập loè, lúc ẩn lúc hiện, đúng lúc này, một tia sét đánh xuống, bổ trúng người Bắc Thần.
Đám người Hoàng Hiên bị doạ trắng mặt, giật mình đứng ngây người.
Mãi đến khi Bắc Vũ Đường lao đến hét lên với họ, "Chạy đi!"
Bọn họ không đi, đến lúc dị năng của Bắc Thần hoàn toàn thức tỉnh, họ đều sẽ chết.
Tiếng hét của Bắc Vũ Đường đánh thức bọn họ, một đám xoay người là chạy, chỉ có Hoàng Hiên còn đứng đó, hắn duỗi tay qua, muốn kéo Bắc Vũ Đường, lại bị ánh mắt lạnh như dao của Bắc Vũ Đường doạ lùi về sau.
"Còn sững sờ ở đó làm gì, chạy mau!" Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn hắn.
"Vũ Đường, chúng ta cùng đi.

Nơi này quá nguy hiểm." Hoàng Hiên nói.
Mây đen trên đỉnh đầu còn đang lập loè không ngừng, tia sét chập chờn không biết sẽ đánh xuống khi nào, ở lại đây quá nguy hiểm.
"Trước khi tôi nổi cáu, còn không cút đi cho tôi!" Bắc Vũ Đường lạnh mặt, lạnh giọng nói.
Nguy hiểm và mầm hoạ còn không phải do tên ngu này chọc ra à!
Thật là không để người ta bớt lo!
Cô chỉ mới rời đi có một lát mà đã biến thành thế này!
Hoàng Hiên bị bộ dáng lãnh lệ của cô doạ sợ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Bắc Vũ Đường như thế.
"Còn không đi, có phải muốn tôi đá cậu đi không?" Bắc Vũ Đường uy hiếp.
Hoàng Hiên muốn chứng minh sự quan trọng của cô với mình, không đi, "Cậu không đi, tớ cũng không đi."
Bắc Vũ Đường đập tay xuống, bổ về phía cổ hắn, hắn đột nhiên không kịp phòng bị nên bị đập hôn mê bất tỉnh, trước khi xỉu còn dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cô.
Giải quyết xong tên vướng tay vướng chân này, Bắc Vũ Đường mới có thời gian quan sát người trước mắt.

Lúc này quanh người cậu bị lôi điện bao vây, ánh chớp lập loè chạy quanh cậu, giống như sức mạnh không thể khống chế trong cơ thể cậu.
Bắc Vũ Đường nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Có cách nào ngăn cản không?"
[Không có.

Dị năng của cậu ta đã hoàn toàn thức tỉnh, giờ chỉ còn là quá trình hấp thu.

Nếu ký chủ muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một cách.

Nhân lúc cậu ta vừa mới thức tỉnh dị năng, còn suy yếu, giết cậu ta.]
Ánh mắt Bắc Vũ Đường hơi trầm xuống, giọng nói cũng trầm trọng, "Không còn cách gì khác sao?"
[Không có.] Minh bình đạm đáp.
Trái tim Bắc Vũ Đường hơi trầm xuống, thần sắc phức tạp nhìn người trước mặt.

Giết cậu sao?
Bắc Vũ Đường hồi ức lại chuyện xảy ra giữa hai người, nghĩ lại những gì cậu đã trải qua.

Trái tim cô không làm được việc cắm dao vào tim cậu.
Cậu sẽ huỷ diệt thế giới, đó là tuyệt vọng ngọc nát đá tan.
Bởi vì thế giới này chưa từng cho cậu hy vọng.
Cậu có làm gì sai sao?!
Minh nhận ra suy nghĩ của cô, giọng nói bình đạm trước sau như một, [Ký chủ, cô đang do dự điều gì? Nhân lúc này, giết cậu ta.]
"Cậu ấy.không sai, tôi không có bất kỳ lý do nào để giết cậu ấy.] Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
[Cô không được quên, cậu ta sẽ huỷ diệt thế giới, khiến nhiệm vụ của cô thất bại.]
"Giờ cậu ấy còn chưa làm vậy, tôi không có lý do giết cậu ấy."
[Ký chủ, cô đang dùng điểm tích luỹ vất vả lắm mới kiếm được của mình để đánh cược cậu ta có thể huỷ diệt thế giới hay không.

Một khi cô không ngăn cản được cậu ta huỷ diệt thế giới, cậu ta lại có được dị năng siêu cấp, cô không thể giết cậu ta nữa.

Đến lúc đó chỉ có thể nhìn cậu ta huỷ diệt thế giới mà thôi.]
Bắc Vũ Đường không nói.
[Nghĩ đến điểm tích luỹ nỗ lực lắm cô mới kiếm được đi! Nghĩ đến người trên thế giới này đều có thể vì lần đánh cược này mà chết đi!]
Đây là một canh bạc khổng lồ, thắng thì thế giới bình yên, thua thì tất cả đều sẽ bị huỷ diệt.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường mới nhẹ giọng mở miệng: "Kiếp trước, cậu ấy đã bị thế giới vứt bỏ một lần.

Kiếp này, tôi không muốn cậu ấy lại bị vứt bỏ một lần nữa."
Minh nghe cô nói vậy, thật lâu không lên tiếng.
Một người xem trọng điểm tích luỹ hơn bất kỳ ai còn có thể nguyện ý đánh bạc vì cậu, nó có lý do gì ngăn cản?
Cô nhìn như lạnh nhạt, có những lúc lại mềm lòng hơn bất kỳ ai.
[Đây là quyết định của cô, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.] Minh không khuyên can, [Hy vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận.]
Nó đã thấy quá nhiều nhiệm vụ giả vì nhất thời mềm lòng cuối cùng bị đối tượng nhiệm vụ làm cho mình đầy thương tích.

Boss phản diện một khi đã hắc hoá thì rất khó khống chế.
Bắc Vũ Đường không trả lời.
Cô sẽ không hối hận.
Một câu này, cô không nói ra, nhưng cô biết, nó hiểu.
Dưới tác dụng của hệ thống, người bên ngoài không thấy tình hình trong rừng cây.
Bắc Vũ Đường ngồi xếp bằng ở bên, yên tĩnh chờ đợi cậu hấp thu dị năng xong.

Mười phút ngắn ngủi lại như một nửa thế kỷ trôi qua, mây đen luôn quẩn quanh trong rừng cây biến mất..
Ánh chớp lập loè trên người Bắc Thần cũng biến mất, tựa như đã bị cậu hấp thụ vào trong cơ thể.
Bắc Thần mở mắt ra, đôi mắt đạm mạc như nước trở nên sắc bén, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng quét qua cô.
Cậu đứng lên, đi từng bước về phía cô.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không thấy được bóng dáng Bắc Thần lúc trước nữa.

Cậu lúc này đã như biến thành người khác, khí chất từ trong ra ngoài đều đã thay đổi.
Nếu không biết cậu là Bắc Thần, cô còn tưởng là người khác cơ.

Truyện Trọng Sinh
Trên người cậu, Bắc Vũ Đường cảm nhận được hơi thở áp bách, thậm chí còn mang theo tia nguy hiểm.
Cô nhíu mày, sắc mặt như thường.
Bắc Thần dần tới gần cô, đi thẳng đến trước mặt cô.
Đôi mắt đen u trầm lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Đột nhiên, cậu vươn tay, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng cằm dưới cô lên, để đôi mắt cô gần với đôi mắt mình hơn.

Ảnh ngược của hai người ánh vào trong mắt nhau, trong mắt cậu, Bắc Vũ Đường thấy được khuôn mặt căng chặt của mình.
"Có phải cô đồng tình với tôi nên mới đối xử tốt với tôi?" Giọng Bắc Thần khàn khàn, sâu kín vang lên.

Ánh mắt cậu sắc bén, nhìn thẳng vào lòng người, như có thể nhìn thấu tim cô.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường như thường, ánh mắt thanh lãnh, "Bắc Thần, cậu uống nhầm thuốc à?"
Nếu là lúc trước, nghe Bắc Vũ Đường nói như vậy, Bắc Thần đã sớm ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng.
Giờ cậu lại cong môi lên, "Trả lời tôi."
Bắc Vũ Đường duỗi tay muốn đập rớt tay cậu, lại phát hiện cậu nắm chặt cằm mình hơi, kiểu như cô mà không trả lời sẽ bóp nát cằm cô vậy.
Không, không phải cảm giác, cậu thật sự sẽ làm vậy.
"Bắc Thần, cậu bị đánh đến ngáo à.

Sao tôi có thể đồng tình cậu hả, hơn nữa, con mắt nào của cậu thấy tôi đối xử tốt với cậu?" Bắc Vũ Đường làm lơ hơi thở nguy hiểm tràn ra trên người cậu, trước sau đều một bộ hung dữ nói.
Bắc Thần không nói gì nhìn cô, như đang phân biệt độ thật giả trong lời cô nói.
"Buông tay mau, không tôi giận bây giờ." Giọng Bắc Vũ Đường đã không tốt lắm.
Loại chuyện như vậy, càng khiếp đảm thì càng dễ lộ ra dấu vết.

Chỉ cần đối xử với cậu như Bắc Thần trước kia là thích hợp nhất, nếu đột nhiên thay đổi thì sẽ rất kỳ quái.
Mà Bắc Thần không cần người khác sợ hãi, cậu cần người khác quan tâm.
Nếu chuyện đầu tiên cậu mở miệng là xác nhận cô có thật tình hay không, thì đã đủ để nhìn ra cậu đang muốn gì.
Khi Bắc Vũ Đường chờ đợi cậu phản ứng, bàn tay nắm cằm cô buông ra, sau đó, người đứng trước mặt cô ngã ra sau.
Bắc Vũ Đường giật mình trừng lớn mắt, nhanh chóng vươn tay kéo cậu lại, chỉ là cậu ngã quá nhanh, cả cô cũng ngã về phía trước theo.
'Phanh' một tiếng, hai người ngã mạnh xuống đất.
Bắc Thần ở dưới, Bắc Vũ Đường ở trên, đè lên người cậu.
Bắc Vũ Đường hồi thần, nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu, "Này, này, này, cậu tỉnh lại."
Bắc Thần giống như đã ngất, không hề có phản ứng.
Tình huống này là sao vậy?
Căn cứ theo tư liệu nắm giữ được từ hệ thống, kiếp trước, sau khi Bắc Thần thức tỉnh dị năng, cậu trực tiếp giết luôn cha mẹ mình, lại tiếp tục đến học viện Thiên Thánh giết một đám, nhưng mà tình huống bây giờ lại hoàn toàn khác.
"Hệ thống, có chuyện gì vậy?"
[Khi ký chủ tiến vào vị diện, tất cả đều sẽ thay đổi.

Tư liệu hệ thống cung cấp chỉ mang tính phụ trợ thôi.

Nếu ký chủ đều ỷ vào tư liệu thì sẽ có hại.]
Điều này thì Bắc Vũ Đường biết, nhưng mà chuyện quan trọng như Boss phản diện thức tỉnh dị năng thì sẽ không có thay đổi quá lớn.

Đây là kinh nghiệm cô tổng kết được từ hệ thống ngược tra.
Xem ra hệ thống ngược tra và hệ thống cứu vớt khác nhau nhiều lắm.
Bắc Vũ Đường cũng không rối rắm vấn đề này.

Chuyện cô cần làm bây giờ là mang cậu về.
Bắc Vũ Đường có thể cõng cậu về, nhưng mà như vậy thì chói mắt lắm.
Cô lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại sai mấy người trong nhà đến mang cậu về.

Hai người chờ ở trong rừng cây nhỏ.
Không lâu sau, ngoài bìa rừng có động tĩnh.
Bắc Vũ Đường nhíu mày nghe tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài.
Đến khi đám người kia xuất hiện trong tầm mắt, cô biết suy đoán của mình không sai.

Đám người này chính là đám người Hoàng Hiên dẫn dắt vừa rồi, họ đi rồi lại quay lại.
Đám người chạy ra ngoài mãi mà không thấy Hoàng Hiên và Bắc Vũ Đường ra, rất sợ hai người gặp chuyện gì bất trắc, mới quay lại xem..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận