Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường vừa mới ăn xong, một đám nữ nô do 01 dẫn đầu đi về phía các nàng, thấy các nàng đã ăn hết, bọn họ hung ác trừng các nàng rồi rời đi.
Hắc Nữu một vẻ 'nguy hiểm quá', “May mà ngươi ăn nhanh, nếu không mấy thứ này khó giữ rồi.”
Mấy ngày sau, Bắc Vũ Đường mỗi ngày chỉ uống chút nước và bánh nang đen, mỗi ngày làm việc mười canh giờ.
Mỗi ngày nàng chỉ có thể tu luyện hai canh giờ đêm còn lại.
Không biết từ khi nào, chuyện đại nhân muốn chọn nữ nô đã truyền khắp giới nữ nô trong mỏ quặng.
Toàn bộ nữ nô đều ôm giấc mộng, mơ mộng mình được chọn.
Bắc Vũ Đường diện mạo xuất chúng, mà diện mạo nàng cũng chỉ có ba người biết, một người là bạn tốt của nàng Hắc Nữu, hai người còn lại là nữ nô số 01 và 03.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Kiếp trước, khi nguyên chỉ vào mỏ quặng, tận mắt thấy mấy tên giám sát kéo một nữ nô thanh tú vào lều tranh nghỉ ngơi để dâm loạn, không lâu sau đó, thường xuyên nhìn thấy thi thể nữ nô bị kéo từ lều tranh ra.
Những kẻ giám sát kia hoàn toàn không coi các nàng là người, họ thường xuyên chọn nữ nô xinh xắn, những nữ nô đó sống lâu nhất được một tháng, ngắn nhất chỉ là mấy canh giờ đã bị bọn chúng đùa bỡn đến chết.
Nguyên chủ khỏi bệnh đậu lập tức trét bùn đen lên mặt, khiến mình nhìn bẩn thỉu, mới thoát khỏi ma trảo của đám giám sát.
Hắc Nữu kề sát vào Bắc Vũ Đường, “Giờ toàn bộ người trong mỏ quặng đều biết chuyện này, xem ra không sai được.
Vũ Đường, sau này ngươi ra khỏi đây rồi, ta sẽ không còn gặp được ngươi nữa.”
Hắc Nữu vẻ mặt không tha nhìn nàng.
“Ta ở lại với ngươi là được.” Bắc Vũ Đường cười nói.
Hắc Nữu vội vàng lắc đầu, “Không, không, không.
Có cơ hội rời khỏi nơi quỷ quái này thì vẫn nên đi đi.
Nếu ngươi có thể trở thành di nương, khi đó còn có thể đưa ta ra.
Hạnh phúc sau này của ta đều dựa vào ngươi đó.”
Hắc Nữu vẻ mặt kỳ vọng nhìn nàng.
Nàng ấy rất rõ ràng, với diện mạo của mình thì chắc chắn sẽ không được chọn.
Còn Bắc Vũ Đường, nàng ấy lại hoàn toàn không lo lắng, dù sao Vũ Đường đẹp như vậy.
Lúc trước vô ý nhìn thấy dung nhan thật sự sau khuôn mặt dơ bẩn, suýt nữa nàng ấy còn tưởng là mình nhìn thấy tiên nữ.
Bắc Vũ Đường cười nói: “Được.”
Hắc Nữu nghe được lời hứa của nàng, lập tức trở nên hưng phấn.
Trước kia không có hy vọng, giờ các nàng có được hy vọng mới.
Về chuyện nhân vật lớn có tới hay không, toàn bộ nữ nô trong mỏ quặng đều rất quan tâm, tất cả mọi người đều nghĩ mình có thể trúng tuyển.
Hai nữ nô 01 và 03 lặng lẽ tụm lại với nhau, thường thường nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
“Tin tức này chuẩn xác không?” 03 hỏi.
01 nhỏ giọng nói: “Tám chín phần là vậy.
Ta vô ý nghe được Vương đại nhân nói vậy.”
“Vậy thì hẳn không sai được.” 03 cũng nhỏ giọng đáp.
01 và 03 đều có diện mạo thanh tú, có thể coi là xuất sắc trong số các nữ nô, nhưng mà nếu so với Bắc Vũ Đường, vậy thì hoàn toàn không có cửa.
“Dù là thật hay giả, chúng ta đều cần phải diệt trừ một người.” Ánh mắt 01 hiện lên nét âm ngoan.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu thầm trong lòng.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hai người chính là Bắc Vũ Đường.
“Huỷ dung nó.” 03 sâu kín nói.
01 gật đầu tán thành: “Được.”
Hai người châu đầu ghé tai, cuối cùng xác định kế hoạch.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, một đám nô lệ lết thân thể mệt mỏi về phòng giam đơn sơ.
Hai người 01 và 03 luôn đi đằng trước khó được một ngày đi sau.
Hai người từ từ tới gần Bắc Vũ Đường.
Hắc Nữu nhìn hai người đến gần, muốn kéo Bắc Vũ Đường đi về phía trước, không khéo là người giám sát đang đi về phía này, làm nàng ấy không dám làm gì.
Hai người 01 tới gần rồi, một người chọc lưng Bắc Vũ Đường.
Hai người đi rồi, Hắc Nữu mới nhỏ giọng hỏi: “Họ tìm ngươi làm gì?”
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết nguyên nhân họ tìm mình.
Kiếp trước, họ cũng làm như vậy.
Nguyên chủ ngoan ngoãn đi đến mảnh đất tam giác, đám người 01 lập tức khống chế nàng ấy, hai người kiềm chế nàng ấy, một người khác bịt miệng nàng ấy lại, mà 01 thì cầm một hòn đá sắc cắt qua gương mặt nàng ấy, khiến nàng ấy hoàn toàn huỷ dung.
Sau khi bị huỷ dung, nàng ấy mất cơ hội rời khỏi mỏ quặng này, càng trở thành nữ nô đáng thương nhất.
Bắc Vũ Đường rõ ràng bọn họ muốn làm gì, lại không thể nói cho Hắc Nữu, “Không biết.”
Hắc Nữu âm thầm suy đoán, “Bọn họ nhất định muốn cướp đồ ăn của ngươi, nhất định là như vậy!”
Bắc Vũ Đường gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Vũ Đường, ngươi đừng nghe họ.
Vốn chỉ có chút đồ ăn như vậy đã không đủ no rồi, nếu còn bị họ cướp đi, cơ thể ngươi làm sao chịu nổi.” Hắc Nữu vẻ mặt lo lắng nói, “Ta bảo này, mai ngươi tỏ vẻ đồng ý, rồi sau khi được chia đồ ăn thì nhanh chóng ăn hết đi.”
“Đó là một ý kiến hay.”
Khi hai người nói chuyện, họ đã đến nơi giam giữ.”
Hắc Nữu không cùng phòng giam với nàng, hai người chỉ có thể tách ra.
Giữa trưa hôm sau, Hắc Nữu luôn quan sát đám người 01, thấy họ không lại gần cướp đồ ăn thì thầm thở ra một hơi.
Số 36 đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, thúc giục, “Lão đại 01 đã chờ ngươi ở phía trước, ngươi mau đi qua đi.”
“Được, ta biết rồi.” Bắc Vũ Đường đáp.
Hắc Nữu thấy nàng định đi qua, giữ chặt nàng lại, “Ngươi thật sự định đi qua sao? Ta cứ cảm thấy không phải chuyện gì tốt.”
“Nếu nàng ta đã gọi tận tên, nếu ta không đi qua, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua như vậy.”
“Để ta đi cùng ngươi đi.” Hắc Nữu một bộ thấy chết không sờn.
Bắc Vũ Đường vỗ tay nàng ấy, “Không cần.
Nếu có chuyện gì, ta sẽ hét lên.”
“Vậy ngươi phải cẩn thận.”
Hắc Nữu nhìn theo bóng nàng rời đi.
Mảnh đất tam giác, một cửa mỏ bỏ hoang, bình thường rất ít người đến đây.
Hôm nay lại có năm nữ nô đang chờ người nào đến.
Khi họ thấy Bắc Vũ Đường, 01 đứng lên trước, mấy người khác cũng đứng lên theo.
Bắc Vũ Đường nhìn qua năm người, cuối cùng dừng lại trên người 01, “Có chuyện gì sao?”
01 nhăn mày lại, hiển nhiên rất khó chịu với thái độ lãnh đạm của nàng, nhưng cũng không phát tác, “Có việc, tất nhiên là có việc.”
01 vung tay lên, những nữ nô phía sau đều đi về phía Bắc Vũ Đường.
Một người vừa tới gần nàng, đã bị nàng cho một cái ngã quăng qua vai, dập mạnh xuống đất.
Mấy nữ nô khác sửng sốt, lúc họ ngây người, Bắc Vũ Đường đã nhẹ nhàng dọn dẹp xong người kia.
Bắc Vũ Đường ra tay rất nhanh, không chờ mấy người phản ứng lại, đã bắt lấy cánh tay 01, uốn tay một cái, tiếng răng rắc của xương khớp bị trật vang lên.
01 hét thảm thiết.
Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, cả đám tiến lên, định dùng chiến thuật lấy thịt đè người đánh bại nàng.
Số lượng thì nhiều mà chất lượng chẳng đủ, kết quả cuối cùng vẫn là thảm bại.
Một đám đau đớn lăn lộn kêu rên trên đất.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, tay cầm một viên đá sắc nhọn, ngồi xổm trước mặt 01.
01 thấy hòn đá sắc nhọn trong tay nàng, sợ trắng bệch mặt, hoảng hốt hỏi: “Ngươi...!Ngươi định làm gì?!”
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Làm chuyện ngươi muốn làm với ta.”
Đôi mắt 01 trợn lên, đúng lúc nàng ta chuẩn bị hét lên, Bắc Vũ Đường đã che miệng nàng ta lại, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, vẽ hai đường máu dài trên mặt nàng ta.
Những người khác thấy vậy đều hoảng sợ nhìn nàng.
“Ngươi...!Ngươi đừng qua đây!”
Bắc Vũ Đường nhìn bốn người, nắm hòn đá sắc còn dính máu trong tay, mỉm cười nói, “Chỉ cần các ngươi làm theo lời ta, ta sẽ không làm gì các người.”
Bốn người đồng thời gật đầu.
Họ cứ tưởng Bắc Vũ Đường là người nhu nhược, họ có thể mặc sức bắt nạt, nào ngờ người này lại là thâm tàng bất lộ.
Xem ra là đá phải ván sắt rồi.
Thực lực của nàng lợi hại như vậy, họ chỉ có thể đầu hàng.
“Lát nữa người giám sát qua đây, các người nói nàng ta định chạy trốn, bị các ngươi phát hiện, các ngươi ở đây ngăn cản.
Trong quá trình ngăn cản thì bị thương.” Bắc Vũ Đường sâu kín nói.
Mấy người lấy 03 dẫn đầu đều gật đầu.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng bước chân, trước khi có người tới, Bắc Vũ Đường yên lặng rời đi.
Hắc Nữu vẫn luôn lo lắng về Bắc Vũ Đường, đặc biệt là khi thấy người giám sát đi về phía kia, tim lập tức nhảy lên.
Khi nàng ấy còn do dự có nên lén lút đi qua hay không, thì thấy Bắc Vũ Đường bình yên vô sự quay lại.
Hắc Nữu kinh hỉ: “Ngươi không sao thì thật tốt quá.
Ta vừa thấy người giám sát đi về phía đó.
Đúng rồi, mấy người 01 tìm ngươi làm gì vậy?”
“Giống như lời ngươi nói vậy.” Bắc Vũ Đường nói một câu nửa thật nửa giả.
Hắc Nữu sợ hãi sờ trán, “Ta biết ngay là như vậy mà.”
Đúng lúc này, một đám người đi ở phía mảnh đất tam giác ra, chỉ thấy 01 mặt đầy máu bị hai tên giám sát kéo qua, mà phía sau còn có mấy nữ nô bị thương.
Bọn họ vừa xuất hiện lập tức khiến người khác chú ý.
Hắc Nữu nhìn thảm trạng của 01, trong lòng chẳng chút đồng tình, mà còn cảm thấy thật sảng khoái.
Ngày thường nàng ta ỷ mình thân thủ tốt, thường xuyên bắt nạt người khác.
Rất nhiều nữ nô mới tới bị nàng ta cướp đồ ăn, cuối cùng có người còn chết đói.
Rất nhiều nữ nô bị nàng ta bắt nạt, giờ thấy thảm trạng của nàng ta, không một ai đồng tình.
01 nhanh chóng bị cột lên một cái cột, miệng bị nhét một miếng gỗ, mấy người giám sát cắt đứt gân tay gân chân nàng ta, để nàng ta chảy máu đến chết.
“Đây là kết cục của việc chạy trốn.” Người giám sát hô lên với toàn bộ nô lệ.
Hắc Nữu nhìn tay chân 01 không ngừng trào máu, thân thể khẽ run, không dám nhìn thẳng.
Tuy rằng hận nàng ta không đi tìm chết đi, nhưng mà khi nàng ta thật sự chết trước mặt mình, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.
Người giám sát cầm roi, hung hăng quất 01, đồng thời nói với mọi người: “Được rồi, mau đi làm việc đi.
Hôm nay mà không làm xong việc, đừng ai mong được nghỉ ngơi!”
Các nô lệ lập tức quay về chỗ, bắt đầu làm việc.
01 Đã sớm chết trước khi các nàng làm xong việc.
Nhưng những người giám sát không lôi xác nàng ta xuống, mà cứ để chết cột gỗ, mãi đến khi có nhân vật lớn đến mới dọn toàn bộ thi thể trên các cột gỗ đi.
Một ngày đó, các nàng vẫn làm việc như thường, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi vào khu khai thác mỏ.
Mấy người giám sát đồng thời đứng đó, vẻ mặt kính cẩn chờ đợi bên xe ngựa.
Đại nhân trên xe xuống dưới, một nô lệ đi đến bên xe ngựa, làm một cái ghế từ người, đại nhân kia dẫm lên lưng nô lệ bước xuống.
Mấy tên giám sát đi theo vị đại nhân kia vòng một vòng quanh mỏ quặng, nhanh chóng đến khu vực các nữ nô làm việc, hô với họ, “Dừng lại đi, tất cả đi theo ta.”
Các nữ nô rất hưng phấn, chỉ lo đuổi theo tên giám sát kia, đi về phía cái đài cao nhất mỏ quặng.
Lúc này, một nam tử trung niên đang ngồi trên đài, giám sát trưởng vẫn luôn tác oai tác quá đang cúi mặt khom lưng với người kia.
Giám sát nói với đại nhân kia: “Vương đại nhân, toàn bộ nữ nô đã được gọi tới.”
Vương Kính chậm rãi buông chén trà, không nhanh không chậm đứng lên, đi xuống đài cao, ra lệnh cho các nữ nô đang quỳ trên mặt đất, “Tất cả ngẩng đầu lên.”
Các nữ nô nghe được, đều ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp nhất của mình.
Vương Kính từ từ đi qua bên người các nàng, ánh mắt liếc qua từng khuôn mặt.
Hắn càng nhìn, mày nhăn càng chặt.
Hắn chẳng hiểu tại sao lão gia lại đột nhiên muốn đến mỏ quặng chọn vài nữ nô làm vũ cơ.
Đám nữ nô trong mỏ quặng toàn là dưa vẹo táo nứt, chẳng có khuôn mặt nào nhìn ra hồn.
Vương Kính chẳng muốn đến nơi này chút nào, giờ qua đây cũng chỉ là vì mệnh lệnh của lão gia mà thôi.
Hắn nhẫn nại đi qua từng nữ nô một, mỗi khi đi qua một nữ nô, nữ nô đó sẽ lộ ra mất mát.
Khi Vương Kính đến gần, Bắc Vũ Đường đã lau hết vết bẩn trên mặt mình đi.
Vương Kính đến trước mặt Bắc Vũ Đường, vẫn là thái độ chẳng thèm để ý, biếng nhác lướt qua, bất chợt, ánh mắt hắn sáng ngời, kinh ngạc nhìn người trước mặt mình.
Đẹp, thật đẹp, đẹp hơn cả vị di nương thứ mười tám đang được sủng ái nhất trong phủ!
Tên giám sát trưởng đi theo bên cạnh Vương Kính nhìn thấy diện mạo của Bắc Vũ Đường cũng chấn động.
Hắn hoàn toàn không ngờ trong số đám nữ nô kia còn có một cực phẩm như vậy.
Hắn thầm kêu đáng tiếc.
Mỹ nhân như vậy lại phải bỏ lỡ rồi.
Lúc trước sao chưa từng nhìn thấy nàng nhỉ?
Giám sát trưởng chú ý đến một vài vết bẩn bên tai nàng, mày hơi nhăn lại, xem ra nữ nô đáng chết này cố ý giấu.
Giám sát trưởng thầm hận, hận không thể dạy dỗ nữ nhân không biết tốt xấu kia!
Vương Kính chỉ Bắc Vũ Đường, “Ngươi đứng ra.”
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đứng lên.
Vương Kính lại tìm bốn nữ nô diện mạo tàm tạm.
Hắn chọn xong, trực tiếp dẫn mấy người Bắc Vũ Đường rời đi.
Bắc Vũ Đường và bốn nữ nô khác ngồi chung một xe ngựa, mấy nữ nô trên xe đều nhìn chằm chằm khuôn mặt Bắc Vũ Đường.
Một nữ nô còn tò mò hỏi: “Ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao lại đến mỏ quặng? Có phải đắc tội ai không?”
Bắc Vũ Đường cười cười đáp, “Bị bệnh nên mới bị đưa đến đây.”
“À, thì ra là thế.” Nữ nô thấy nàng không nói nhiều, cũng thức thời không nói thêm gì.
Bắc Vũ Đường xốc màn xe lên, nhìn khu mỏ quặng trủi lủi cách mình ngày càng xa.
Rốt cuộc nàng cũng rời khỏi nơi đó rồi, khoảng cách với Phượng Xích gần hơn một bước.
Ngồi xe ngựa một ngày, cuối cùng họ cũng đến đô thành trước khi trời tối.
Vừa tiến vào đô thành, mấy người trong xe lập tức bị sự phồn hoa náo nhiệt của đô thành hấp dẫn.
“Thật là đẹp!”
“Cái đèn lồng kia đẹp quá!”
“Căn nhà kia có thật nhiều cô nương xinh đẹp, họ vẫy khăn làm gì?”
Mấy người trên xe ríu rít nói chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh, không ngừng nhìn khắp nơi.
Bắc Vũ Đường cũng không tranh xem với họ, ngồi trong góc xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa dừng lại, màn xe mở ra, năm người xuống xe theo thứ tự.
Cửa lớn đỏ thắm, ở cửa đặt hai con sư tử lớn uy phong lẫm liệt, hai hộ vệ mặc khôi giáp cầm thương dài đứng ở cửa.
Bốn người bị phủ đệ rộng lớn làm chấn động, nghĩ đến sau này mình sẽ ở đây thì đều trở nên hưng phấn.
Vương Kính ra lệnh cho một gã sai vặt rồi đi thẳng vào trong.
Gã sai vặt xoay người đi về phía các nàng, lãnh ngạo nói: “Các ngươi đi theo ta.”
Gã đưa họ đến ngõ nhỏ ở một bên, các nữ nô hơi nghi hoặc, một người đánh bạo, cẩn thận dò hỏi, “Vị ca ca này, chúng ta không vào trong phủ sao?”
Gã sai vặt liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Không phải ta đang đưa các ngươi vào phủ sao.”
Dường như hắn biết ý nghĩ của nàng ta, không nhanh không chậm nói tiếp, “Ngươi nghĩ cửa kia là cửa mà đám nô lệ đê tiện như các ngươi có thể vào sao? Các ngươi chỉ xứng vào từ đây thôi.”
Giọng hắn tràn đầy khinh miệt, nhưng mấy người lại chẳng dám tức giận.
Mấy người nhìn cửa nhỏ trước mặt, cửa này hẳn là cửa nách chuyên dành cho nha hoàn và người hầu.
Tuy nói là cửa nách, nhưng mà còn khí phái hơn cả cửa lớn của nhà bình thường.
“Các ngươi vào từ đây.” Gã sai vặt chỉ cửa, nói với mấy người.
Mấy người Bắc Vũ Đường theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua, lại thấy bên cạnh cửa có một cái cổng hình vòm nho nhỏ, cao khoảng nửa thước, cao hơn lỗ chó một chút.
Trừ Bắc Vũ Đường sấc mặt còn trấn định, mấy người khác đều kinh ngạc nhìn hắn.
Một nữ nô giật mình hỏi: “Đại ca, chúng ta thật sự phải vào từ đây sao? Có phải ngươi chỉ sai rồi không?”
Gã sai vặt cười lạnh một tiếng, “Cửa bên cạnh, các ngươi còn chưa đủ tư cách để vào.
Loại nô lệ đê tiện như các ngươi chỉ xứng vào từ đây.
Còn không mau vào? Chẳng lẽ còn chờ ta đưa các ngươi vào chắc?”
Hắn vừa giận, mấy người lập tức không dám hé răng, yên lặng ngồi xổm xuống, đi qua cái cửa như lỗ chó kia mà vào.
Bắc Vũ Đường là người đi cuối cùng, nhìn một đám bò qua.
Bò lỗ chó...!Tiết tấu này thật là...!
Bắc Vũ Đường hít sâu hai hơi, thầm nhủ việc nhỏ mà không nhịn được sẽ loạn việc lớn.
Tình thế hiện tại của nàng không cho phép nàng không làm như vậy.
Hai tay hai chân nàng đều bị xích, mà với chút nội công tâm pháp kia, nàng còn chưa thể cởi bỏ xích sắt, càng không thể chạy trốn khỏi truy binh, chỉ khi nội công tâm pháp của nàng lên tầng hai, mới có cơ hội toàn thân mà lui.
Bắc Vũ Đường nhận mệnh ngồi xổm xuống, đang định đi qua cửa nách còn bé hơn lỗ chó kia, gã sai vặt lại lên tiếng, “Từ từ.”
Bắc Vũ Đường khó hiểu nhìn hắn.
Gã sai vặt nói với nàng, “Ngươi đi theo ta.”
Bắc Vũ Đường nghe lời, đi theo gã sai vặt vào từ cửa nách.
Bốn nữ nô trong sân thấy Bắc Vũ Đường đi theo gã sai vặt vào từ cửa nách, ánh mắt nhìn nàng đều không tốt..