Tác giả: Vân Phi Mặc
Khuya khoắt gọi điện bảo người ta hát, chuyện này chỉ có anh mới nghĩ ra được.
"Anh có đó không?"
"Có." Đầu bên kia truyền đến một tiếng trầm thấp đáp lại.
"Tôi bắt đầu hát."
"Ừ."
Trả lời cô vẫn là một tiếng lãnh đạm.
Bắc Vũ Đường định để anh sớm đi ngủ, cô cũng có thể sớm nghỉ ngơi, vậy nên cô chọn loại nhạc nhẹ nhàng thư giãn, hơn nữa giọng nói đặc biệt của mỹ nhân ngư có hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc ngủ.
Không thể không nói, giọng hát của mỹ nhân ngư là giọng hát êm tai nhất hơn chục vị diện cô từng đi qua, âm thanh đó tựa như mang theo ma lực, khiến người ta không tự giác say mê trong đó.
Cô một hơi hát ba bài, dừng một lát, đi vào bếp cần ly nước uống.
Uống xong, cô thử hỏi, "Anh còn ở đó không?"
Đầu bên kia không đáp lại, xem ra đã ngủ rồi.
Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Một tuần sau, Tô Nhu kéo Bắc Vũ Đường, nhỏ giọng nói, "Đường Đường, chị biết tình huống của Hồng bang không?"
Vũ Đường nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói tiếp.
"Hồng bang bị người ta diệt trong một đêm.
Sản nghiệp trực thuộc bị các bang phái khác chia cắt.
Hồng Ngũ gia cũng bị thuộc hạ của mình giết."
Động tác của Bắc Vũ Đường hơi dừng lại.
"Sau này chúng ta không cần phải lo Hồng Ngũ gia đến gây chuyện nữa."
"Ừ."
Bắc Vũ Đường thất thần đáp.
Người đàn ông kia quả là quyết đoán tàn nhẫn.
Cô biết là Hồng Ngũ gia sẽ không sống tốt, không ngờ người này sẽ chết.
Phong gia có thể đứng sừng sững ngàn năm không đổ, không phải không có đạo lý.
Nhìn lại ngàn năm lịch sử, chỉ cần là Đế vương lưu danh thiên cổ, có ai sẽ lòng dạ đàn bà?
Người đàn ông kia rất nguy hiểm, may mà cô không cần gặp mặt mỗi ngày, chỉ cần trò chuyện cùng thôi.
Từ sau khi Bắc Vũ Đường bắt đầu trả nợ, Phong Dực lại khôi phục cuộc sống lúc trước, bắt đầu bay khắp thế giới, xử lý sản nghiệp các nơi, nhưng đến 11 giờ tối mỗi ngày, dù đang ở đâu, đang làm gì, anh cũng sẽ dừng lại, lắng nghe cô hát.
Tiếng hát của cô tựa như hoa anh túc, khiến anh nghiện, thực tủy biết vị.
Vừa mới xuống máy bay, thư ký Kỷ đã vội hỏi, "Phong tổng, về nhà hay sòng bạc?"
"Sòng bạc."
Tuy mỗi lần đều biết kết quả, nhưng hỏi thì vẫn phải hỏi.
Xe chậm rãi tiến về phía sòng bạc Hoàng gia nhất hào ở trung tâm thành phố H, xe dừng lại chờ đèn xanh ở cột đèn xanh gần sòng bạc nhất.
Lúc đang chờ đèn xanh, Phong Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe đang đi sát bên mép đường, hướng về phía cô gái ở lối đi bộ.
"Vũ Đường, làm bạn gái anh đi."
Bắc Vũ Đường không để ý đến.
"Vũ Đường, từ lần đầu tiên thấy em, anh đã yêu em hết thuốc chữa."
"Em có thể cho anh một cơ hội không?"
Cách đai ngăn cách, một người khác cũng đang ngồi trên xe, giờ đang nhìn chằm chằm chủ chiếc xe kia bằng ánh mắt lạnh lẽo, đáy lòng có cảm giác bực bội, tựa như muốn giết chết người đàn ông kia.
"Vũ Đường, em phải tin tưởng anh.
Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc, khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này!" Người đàn ông lớn tiếng bày tỏ tình yêu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Bắc Vũ Đường vẫn không dao động.
"Vũ Đường, nếu em không lên tiếng, anh sẽ coi là em cam chịu làm bạn gái anh."
Đúng lúc này, đèn xanh sáng lên, chiếc xe dài dần rời đi, Phong Dực thông qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm nơi đó.
"Người đàn ông kia là ai?"
Thư ký Kỷ mộng bức nhìn anh, khi thấy sắc mặt đại boss càng ngày càng đen, mới giật mình nghĩ ra gì đó, "Anh ta...!Anh ta là Giang tam thiếu gia, có tiếng mê chơi.
Hơn nữa còn chơi rất điên cuồng.
Nghe nói hắn đã từng chơi chết một người phụ nữ."
"Điều tra rõ."
"Vâng."
Thư ký Kỷ nhìn đại boss bằng ánh mắt có chút sâu xa.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường bị người dây dưa cuối cùng cũng phiền quá không chịu được.
Cô dừng bước, "Anh thích gì ở tôi?"
"Chỉ cần là em, anh đều thích." Giang tam thiếu thâm tình nhìn cô.
"Vậy có phải có nghĩa là tôi bảo anh làm gì, anh cũng làm?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Đương nhiên rồi.
Chỉ cần em nói một tiếng, dù có lên núi đao, xuống biển lửa, anh cũng nguyện ý." Giang tam thiếu thề son sắt.
"Không cần anh lên núi đao hay xuống biển lửa, bây giờ tôi chỉ muốn anh biến mất trước mặt tôi, anh làm được không?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Giang tam thiếu ngẩn cả người, "Trừ......"
Bắc Vũ Đường trực tiếp ngắt lời hắn, "Một chuyện nhỏ như vậy mà anh còn không làm được, sao có thể khiến tôi tin là anh thật sự thích tôi? Chẳng lẽ anh lừa tôi?"
Giang tam thiếu lần đầu chịu thiệt trước phụ nữ, bị cô nói như vậy, cuối cùng chỉ có thể cười với cô, "Nếu Vũ Đường em đã nói, vậy anh đi đây.
Anh sẽ dùng thời gian chứng minh tình yêu của mình với em."
Nói rồi, Giang tam thiếu lái xe rời đi.
Tô Nhu chạy đi mua nước về, không thấy Giang tam thiếu mới đỡ buồn bực, "Con trùng theo đuôi kia đâu rồi chị?"
"Bị chị đuổi rồi."
"Vũ Đường, chị thật lợi hại, đuổi được cả tên quấn người như vậy.
Thật ra em thấy Giang tam thiếu cũng không tệ.
Chị xem, vừa đẹp trai, gia thế lại tốt, còn thích chị như vậy, nếu chị làm bạn gái anh ta chắc sẽ rất hạnh phúc." Tô Nhu phân tích.
Bắc Vũ Đường cười cười, không tham gia đề tài này.
Tô Nhu thấy vậy, biết cô không thích đề tài này, cũng không tiếp tục.
Buổi tối, Bắc Vũ Đường thấy đã 11h tròn, cầm di động gọi cho anh, điện thoại mau chóng có người nhận.
Cô đang chuẩn bị hát luôn như ngày thường, lại nghe tiếng Phong Dực truyền đến.
"Cô thích đàn ông thế nào?"
Hả???
Bắc Vũ Đường bị câu hỏi bất ngờ này làm ngớ người.
Anh đây là không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là hù chết người đấy.
Vì sao anh lại đột nhiên hỏi câu này?
Bắc Vũ Đường không hiểu, mà người đối diện dường như cũng không kiên nhẫn lắm, thúc giục, "Đàn ông thế nào?"
Đối mặt với vấn đề này, cô vốn định trả lời qua loa cho xong, nhưng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của một người, đó là một khuôn mặt ngây ngô tuấn tú, mà một giây sau lại hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm.
Hai khuôn mặt kia không ngừng thay đổi trong đầu cô, khiến cô không thể phân rõ ai với ai.
Thấy cô mãi không trả lời, Phong Dực nói, "Thôi, không cần phải nói.
Hát đi."
"Được."
Bắc Vũ Đường mở đôi môi đỏ, bản tình ca mang theo buồn thương nhàn nhạt tràn ra khỏi đôi môi.
"Are you going to Scarborough Fair; Parsley, sage, rosemary and thyme"
Cô còn chưa hát xong, giọng nói vội vàng từ bên kia truyền đến.
"Vì sao cô lại hát bài này.
Cô nghe bài hát này ở đâu?"
Lúc này, Phong Dực đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, ánh sáng lạnh sắc bén bắn ra từ sâu trong đôi mắt anh, cả người đầy lạnh lẽo.
Bắc Vũ Đường nao nao, lúc này mới phải ứng lại, vừa rồi cô lại hát bài hát kia.
Bài hát đó không tồn tại ở thế giới này, vì sao anh lại có phản ứng lớn như vậy?
"Bài hát này có vấn đề gì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Phong Dực lạnh lùng hỏi lại, "Trả lời câu hỏi của tôi, vì sao cô hát bài hát này?"
Cho dù cách rất xa, Bắc Vũ Đường vẫn cảm nhận được sự nôn nóng, thấp thỏm của người đối diện.
"Có một người từng dạy tôi."
Đầu bên kia rất lâu không hồi âm, khi cô nghĩ anh không còn ở đó nữa, giọng nói của anh lại truyền đến, "Người đó là ai?"
"Thời gian lâu rồi, quên mất."
"Nếu nhớ, nói cho tôi."
"Được."
Cô vừa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Bắc Vũ Đường một bụng câu hỏi, vì sao anh nghe bài này lại kích động đến thế?!
Bài hát này rõ ràng là ca khúc không tồn tại ở thế giới này, vì sao anh lại từng nghe rồi?
"Minh, có phải thế giới này không chỉ có mình tôi là người từ ngoài đến không?"
[Ký chủ, nếu có người khác từ ngoài đến thế giới này thì tôi sẽ cảm nhận được trước tiên.
Vị diện này tới bây giờ chưa từng có bất kỳ người nào từ ngoài đến, trừ cô.]
Anh không phải người từ ngoài đến sao?!
Nhưng mà, vì sao anh lại từng nghe bài hát đó?
Hơn nữa dường như anh còn rất coi trọng bài hát ấy.
"Minh, thế giới có luân hồi.
Có phải là luân hồi trong 3000 thế giới này không? Ví dụ như: Một người ở một vị diện, sau khi qua đời, sẽ tiến vào một thế giới vị diện khác?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
[Đúng, không sai, chính là như vậy.]
Bắc Vũ Đường nghe được đáp án khẳng định đó, trong lòng dần hình thành một suy đoán.
Có lẽ, anh chính là......
Giang Ly.
Tên này, cô mặc niệm trong lòng.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của cô.
Chuyện đêm hôm đó, hai người vờ như chưa từng xảy ra, cuộc sống vẫn trôi qua như trước, mãi đến bốn ngày sau.
Bắc Vũ Đường đúng giờ chuẩn bị gọi cho Phong Dực, người đầu bên kia đã gọi đến trước.
"Hôm nay anh muốn nghe bài gì?"
"Tôi ở dưới nhà cô, cô xuống đây." Phong Dực lãnh đạm nói.
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, "Được."
Cô vừa xuống tầng một đã thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, người trên xe thấy cô, bước xuống xe, mở cửa ghế sau giúp cô, Phong Dực đang ngồi ở ghế sau.
Bắc Vũ Đường tiến vào xe, đóng cửa.
Tài xế lập tức khởi động xe.
"Phong tổng, anh định dẫn tôi đi đâu?"
"Đến cô sẽ biết."
Được rồi, nếu anh không định nói, Bắc Vũ Đường cũng nên tiết kiệm nước miếng, không truy hỏi, Bên trong xe rơi vào im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Tài xế ngồi ghế trước buồn bực trong lòng.
Cô gái khác được đại boss mời chắc phải cố thân cận, lấy lòng, người này thì khen ngược, không nói câu gì, lẳng lặng làm một tôn đại Phật.
Một tiếng sau, xe dừng trước một quán bar.
Bắc Vũ Đường thấy ánh đèn Nghê Hồng lập lòe bên ngoài, không đoán ra được lý do vì sao anh dẫn cô tới đây.
Tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng cô lại không mở miệng, yên tĩnh đi theo anh vào hội sở, họ nhanh chóng tiến vào một phòng riêng đặc biệt.
Anh ấn nút, một vách tường trong phòng từ từ nâng lên, lộ ra tấm kính một chiều, xuyên thấu qua kính, cô thấy được tình cảnh của phòng riêng bên cạnh.
Phong Dực không nói gì, ngồi trên sofa.
Bắc Vũ Đường cũng yên tĩnh ngồi trên sofa, nếu dẫn cô tới xem, nhất định bên trong có gì đó.
Hai người yên lặng nhìn căn phòng bên cạnh.
Người ở phòng bên đang vui đùa ầm ĩ, không thấy gì đặc biệt.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông cao gầy đi vào trong, người trong phòng thấy hắn, lập tức dừng lại.
"Ai ui, Giang tam thiếu cuối cùng cũng tới rồi."
Người đàn ông ngồi giữa đẩy cô gái bên cạnh, cô gái kia thức thời đứng dậy nhường chỗ.
Giang tam thiếu ngồi vào giữa, người trong phòng lấy hắn là trung tâm.
"Tam thiếu, đã thu phục được con bé hát rong ở sòng bạc chưa?"
Lúc đó, nghe được hai chữ 'hát rong', đôi mắt u ám thâm thúy của Phong Dực sâu hơn vài phần, mà đương sự lại vẫn bình tĩnh.
Người ở phòng bên lại nói tiếp, "Với bản lĩnh của tam thiếu, chắc chắn đã thu phục được con bé hát rong đó rồi.
Có cần gọi cô ta đến chơi cùng luôn không?"
Giang tam thiếu buồn bực uống một ngụm rượu, căn bản không tiếp lời.
Có người trêu ghẹo, "Tam thiếu, chẳng lẽ đến giờ anh vẫn chưa thu phục được con bé đó?"
"Lão Tưởng, chú mày coi thường tam thiếu quá.
Chưa biết chừng con bé đó đã lên giường của ảnh, trở thành tù binh của ảnh rồi ấy chứ."
"Haha.
Tam thiếu, mau nói cho anh em đi, giờ sao rồi?"
"Nhìn tam thiếu, chẳng lẽ còn chưa thu phục được?" Một người mở miệng, giọng nói mang theo chế nhạo, "Chiếc xe kia của tao đây còn ở đó chờ mày đấy."
"Không thể nào!"
"Tam thiếu còn chưa thu phục được con bé đó!"
Giang tam thiếu bị họ nói đến mất kiên nhẫn, "Bọn mày vội gì, còn chưa hết ba tháng.
Lăng Vũ, mày nhớ bảo quản cái xe đó cho tốt vào, một tháng sau tao tới lấy đi."
Lăng Vũ cười ha ha, "Không thành vấn đề.
Một tháng sau, chỉ cần mày khiến con bé đó khăng khăng một mực với mày, xe chỗ tao tùy mày chọn."
"Được."
Giang tam thiếu ôm chầm mỹ nữ bên cạnh, bắt đầu thân thiết, mà hình ảnh trong phòng cũng dần mất hài hòa.
Lúc này, mặt tường từ từ rơi xuống, ngăn cản hình ảnh ở phòng bên, cũng cản lại âm thanh bên đó.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn anh, anh dẫn cô tới đây là để cô thấy khuôn mặt thật của Giang tam thiếu.
Phong Dực nhìn cô ngây người, ho nhẹ một tiếng, "Hắn không phải người tốt, cô xứng với người tốt hơn."
Nghe anh khô cằn an ủi, Bắc Vũ Đường hơi rũ mắt, ý cười lướt qua.
"Loại người như hắn, không đáng để cô đau lòng."
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng nhìn anh, "Anh thấy tôi đau lòng?"
Phong Dực bất ngờ chạm phải đôi mắt xinh đẹp kia, trái tim cứng rắn như đá khẽ run lên.
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp, "Không đau lòng là tốt."
Khi bầu không khí yên lặng đến xấu hổ, một giọng nói nhẹ nhàng duyên dáng vang lên, "Cảm ơn."
Phong Dực khẽ ừ đáp lại.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường đứng trên sân khấu, nhìn khoảng thời gian chọn bài lại bị người bao, trước đó đã đoán được đại khái là cấp cao, giờ cô có thể khẳng định đó là Phong Dực.
Thì ra anh đã sớm thích nghe cô hát.
Khi cô nắm lấy microphone, trong đầu không tự giác hiện lên khuôn mặt Giang Ly.
Cô chuẩn xác nhìn về phía căn phòng ở tầng hai.
Người trong phòng thấy cô nhìn lại, biết rõ cô không nhìn thấy, nhưng anh lại cảm giác ánh mắt cô xuyên thấu qua tấm kính, rơi trên người mình.
"Bài hát hôm nay, tôi muốn tặng cho một người." Bắc Vũ Đường nói chuyện, ánh mắt rời khỏi căn phòng kia.
Phong Dực biết, cô đang nói với mình.
Môi đỏ hơi hơi mở ra, khi từ đầu tiên rơi xuống, tất cả suy nghĩ của cô bay xa.
Giây phút đó, người đứng trên sân khấu tựa như là thiếu niên ấy.
"Are you going to Scarborough Fair; Parsley, sage, rosemary and thyme"
Dù anh là ai, dù anh ở phương nào, bài hát này cất lên vì anh.
Đôi mắt ấy trong suốt sáng ngời, một giọt lệ tràn khỏi khóe mắt.
Lúc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cô, tất cả mọi người đều biến mất.
Người trong phòng chú ý tới giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, giọt nước mắt ấy như rơi trong lòng anh, nóng bỏng, bóng bỏng đến mức khiến anh khó thở.
Tiếng ca quanh quẩn bên tai anh ngàn năm, giây phút này, trùng hợp với tiếng ca trước mắt.
Phong Dực cuối cùng không khống chế được, rời khỏi căn phòng, xuất hiện ở đại sảnh tầng một, anh đi từng bước về phía sân khấu, nhìn cô gái trước mặt, trái tim nóng bỏng chưa từng có, trái tim tĩnh mịch ấy, theo tiếng hát của cô mà dần đập.
Khi anh đi đến trước mặt cô, "Có phải em vẫn luôn hát bên tai tôi không?"
Anh ấn tay cô lên ngực mình, "Nơi này nói cho tôi, em chính là cô ấy."
Bắc Vũ Đường nhìn người trước mắt, không nói gì, nước mắt lặng yên rơi.
Cô dù có ngốc cũng biết, anh là người đó.
Cái tên kia không nói ra.
Phong Dực nhìn cảm xúc trong mắt cô, không cần nói, đã hiểu tất cả.
Dù là đúng hay sai, trái tim, đã sớm nói cho anh đáp án.
Anh ôm chặt cô vào lòng, chặt đến mức như muốn khảm cô vào tận xương tủy.
Chờ đợi ngàn năm, dường như chỉ vì giây phút này.
Tiếng hát dừng, người dưới đài cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng khi nhìn thấy một màn trên đài, đôi mắt họ không tự giác trợn to.
Yên lặng trong giây lát, tiếng ríu rít dưới dài vang lên.
"Người...!Người đó sao giống như là Phong Dực thế?"
"Ách, tôi...!Tôi thấy có hơi giống."
"Không phải là hơi giống, đó chính là Phong Dực."
"Không thể nào! Đó là Phong Dực! Phong Dực còn ôm cô gái kia!"
Từng tiếng kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác vang lên dưới đài.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phong Dực mang cô đi thẳng, mãi đến khi họ đi rồi, tiếng nghị luận dưới đài mới lớn hẳn.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong một góc đại sảnh.
Khuôn mặt cô gái đầy giận dữ.
Phong Dực vậy mà lại thích phụ nữ như vậy!
Người này không phải ai xa lạ – thiên kim của công ty HC, tiểu thư Nhật Anh.
Lúc đầu, cô ta vô cùng tự tin, nhưng vừa tới Vân Quốc, cô ta hoàn toàn không tìm được anh.
Hao hết tâm tư đi tìm xem anh đang ở đâu, nhưng lại hoàn toàn không thu được gì.
Cô ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ ở sòng bạc, hôm nay là lần đầu tiên cô ta thấy Phong Dực, không ngờ lại trong tình huống như vậy.
Tin Phong Dực mang theo Bắc Vũ Đường rời đi như mọc cánh truyền khắp sòng bạc, không chỉ vậy, còn lan ra toàn bộ thành phố.
Các paparazzi nghe được tin, sôi nổi muốn đào bối cảnh của cô gái có thể bắt Phong Dực làm tù binh.
Tô Nhu nghe được tin tức, ngây ngốc trợn tròn mắt.
Cô ấy vội gọi điện qua, lại không ai nghe máy.
Không biết Phong Dực có từng thấy diện mạo thật của Vũ Đường chưa, nếu chưa từng thấy, chỉ sợ khi thấy, sẽ càng yêu cô hơn..