Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung


Tác giả: Vân Phi Mặc
Editor: Ro đang siêu siêu siêu lười:((
"Mấy ngày này anh sẽ tìm hiểu tin tức về người đó, đến lúc đó, em lại đi tìm người kia." Ngô Ngạn Tuấn nói.
Thi Tiểu Thi còn có thể nói gì? Chỉ có thể đồng ý.
Cô ta đã hạ quyết tâm, đến lúc đó chỉ cần một mực chắc chắn rằng mình không tìm được tung tích của người kia là được.
Dù sao Ngô Ngạn Tuấn ở trong ngục, có biết được gì đâu.
Kéo dài đến ba năm sau là ra được rồi.
"Được.

Tuần sau em tới thăm anh."
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy cùng đi thăm Ngô Ngạn Tuấn.

Ngô Ngạn Tuấn nói thông tin xác thực cho Thi Tiểu Thi.

Thi Tiểu Thi liên tục đồng ý rồi rời đi.
Một tháng sau, Thi Tiểu Thi lại xuất hiện.
Ngô Ngạn Tuấn gấp gáp hỏi, "Sao rồi?"
Thi Tiểu Thi vẻ mặt mất mát, "Ngạn Tuấn, bọn em đã đi tìm người anh nói.

Hắn ta là một kẻ lừa đảo, lúc bọn em đi thì thấy hắn bị cảnh sát bắt đi, bị tình nghi có liên quan đến lừa gạt, chiếm đoạt tài sản."
"Không thể nào." Ngô Ngạn Tuấn kinh giận nói.
Hắn vừa mới gặp người đàn ông thần bí kia, sao ngươi có thể bị cảnh sát bắt đi được.
Thi Tiểu Thi nghĩ là hy vọng của hắn bị đánh nát nên tức giận, không thấy kỳ lạ chỗ nào, dịu dàng an ủi, "Anh không tin thì hỏi con mà xem.

Diệu Huy, con nói cho cha con, tình huống của người đó như thế nào."
Ngô Diệu Huy mở miệng, "Cha, con biết cha muốn ra.

Con và mẹ thời gian này vẫn luôn bôn ba vì cha.

Vất vả lắm mới tìm được người cha nói, không ngờ đó lại là một kẻ lừa đảo.

May mà lúc bọn con đi, hắn cũng bị cảnh sát bắt, nếu không, mẹ con con sẽ thành người bị hại tiếp theo."
"Chuyện này sao mẹ con em sao có thể lừa anh được.

Ngạn Tuấn, người trong ngục chẳng phải thứ gì tốt, anh đừng tin lời họ.

Những người này toàn nói dối thôi." Thi Tiểu Thi dặn dò.
Ngô Ngạn Tuấn tức giận nhìn hai người, đúng là vợ tốt, con ngoan của hắn!
"Hôm qua anh còn thấy anh ta dẫn người ra ngoài." Ngô Ngạn Tuấn kìm nén lửa giận, "Hai người nhất định là tìm nhầm người rồi.

Nhưng mà, không sao, hôm qua anh đã xin được phương thức liên hệ của anh ta rồi, hai người giờ có thể dùng quang não liên hệ với anh ta."
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy đần ra, hoàn toàn không ngờ hắn có thể lấy được phương thức liên hệ của đối phương.
"Em không mang quang não."
"Con cũng không mang."
Hai người cùng nói.
"Không sao, vậy mai hai người lại tới đây." Ngô Ngạn Tuấn mỉm cười nhìn bọn họ.
"Được." Thi Tiểu Thi sắc mặt khó coi đồng ý.
Sau khi ra khỏi nhà giam, sắc mặt của cả hai mẹ con đều cực kỳ xấu.
"Mẹ, con cảm thấy hình như cha đã biết chúng ta không định để ông ấy ra ngoài." Ngô Diệu Huy nói ra cảm giác của mình.
Thi Tiểu Thi tất nhiên cũng nhận ra, "Mẹ cũng cảm giác được."
"Vậy ngày mai chúng ta phải làm gì?" Ngô Diệu Huy cau mày, sau đó nhắc nhở một câu, "Lần này chúng ta mà tìm tới người kia, giá cả sẽ là 300 triệu.


Tổng tài sản chúng ta đang có cũng không đủ trả."
Thi Tiểu Thi cười khẽ một tiếng, "Ba trăm triệu được đấy."
Ngô Diệu Huy nghi hoặc nhìn mẹ mình, "Ý mẹ là sao?"
"Chúng ta không có đủ 300 triệu thì cứu kiểu gì?" Thi Tiểu Thi cười khẽ.
Trước đó còn muốn kéo dài thời gian, giờ mới phát hiện mình kém quá, không có tiền chính là lý do tốt nhất.
Ngô Diệu Huy cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên vỗ trán, "Sao trước đó còn không nghĩ ra chứ, con ngốc quá!"
Hôm sau, hai người tâm tình tốt đến thăm ngục.
Ngô Ngạn Tuấn còn lo hai người sẽ không tới, giờ thấy họ vẫn tới, trái tim luôn treo cao dần quay lại chỗ cũ.
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy vì an toàn, gọi cho Bắc Vũ Đường trước.
Bắc Vũ Đường nhìn quang não có cuộc gọi, đeo mặt nạ vào.
"Hai vị đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thi Tiểu Thi nói rõ mục đích của mình, "Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, giá cả có phải thật sự là 300 triệu, một đồng cũng không thể thiếu không?"
"Đương nhiên là vậy rồi.

Cứu không?"
"Anh thật sự không thể giảm bớt một chút sao?" Thi Tiểu Thi hỏi, "Chẳng hạn như 100 triệu?"
"Không thể.

300 triệu là 300 triệu.

Chuẩn bị đủ 300 triệu, tôi sẽ đưa anh ta ra ngoài."
Thi Tiểu Thi thấy thái độ của người đàn ông đeo mặt nạ này như vậy, thầm thở dài nhẹ nhõm, "Tôi suy nghĩ lại.

Một giờ sau, tôi sẽ cho anh đáp án."
- Phòng thăm tù-
Nhận được phương thức liên hệ từ Ngô Ngạn Tuấn, Thi Tiểu Thi rất chủ động dùng quang não liên hệ Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đã sớm biết được chuyện của họ hôm nay ở nhà tù thông qua quản ngục nhà tù mình thu mua được, cô cũng đã đoán được đại khái mục đích mà Thi Tiểu Thi gọi điện.
Khi thấy quang não có cuộc gọi, cô đeo mặt nạ, ngồi sofa, nhấn nghe điện.
Hai bên xuất hiện ở video của đối phương.
Thi Tiểu Thi để tránh lòi, nhanh chóng lên tiếng trước, "Chào anh.

Chúng tôi có chuyện muốn nhờ anh, anh có thể đưa chồng của tôi ra không, giá cả tùy anh quyết, chỉ cần anh đưa anh ấy ra được."
Bắc Vũ Đường cong môi cười, "Giá cả không thay đổi, không lừa già dối trẻ, hai trăm triệu."
"Không phải ba trăm triệu sao?" Thi Tiểu Thi sợ hãi, buột miệng kêu, kêu xong mới phát hiện mình đã nói lời không nên nói.
Cô ta bất an nhìn Ngô Ngạn Tuấn, thấy sắc mặt hắn đã xanh mét.
"300 triệu? 300 triệu nào?" Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn cô ta, "Trước đó tôi đã nói với cô rồi, chỉ cần trả tôi 50 triệu, tôi sẽ đưa chồng cô ra.

300 triệu là lời nhắc nhở của tôi với cô, cô do dự một lần, mất một cơ hội, giá sẽ tăng gấp đôi.

Chúng ta đã nói chuyện ba lần.

Vừa lúc đến giá 200 triệu."
"Nói đi, lần này rốt cuộc có đồng ý hay không.

Đồng ý thì chuyển khoản ngay, không đồng ý thì thôi đi.

Đây là cơ hội cuối cùng rồi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với các người."
Ngô Ngạn Tuấn vội nói, "Trả, chúng tôi trả."
Sắc mặt Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy thay đổi, nhìn nhau, trong lòng đã có cùng quyết định.
"Cha, chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Đúng vậy, chồng, trong thẻ của chúng ta chỉ có 30 triệu."

Bắc Vũ Đường nhân cơ hội xen lời, "Không có tiền mặt cũng không sao, bất động sản tôi sẽ tính theo giá tương đương giá thị trường."
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy bị Bắc Vũ Đường lật lọng làm cho vừa vội vừa tức.
Bọn họ không thể trả số tiền này, chỉ có thể xé rách mặt với Ngô Ngạn Tuấn.
Ngô Diệu Huy trực tiếp đóng quang não, Bắc Vũ Đường thấy màn hình đen, nở nụ cười sung sướng, dù không thể thấy tận mắt, nhưng cô cũng đã tượng tượng ra được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo ở bên đó.
Ngô Ngạn Tuấn thấy hàng động của họ, sắc mặt đại biến, "Hai người làm gì vậy?"
"Chồng, không phải mẹ con em không muốn cứu anh, mà là nhà mình không có tiền."
"Đúng vậy đó cha.

Nhà mình không có tiền."
"Các người......"
Trong nhà không có tiền, người làm cha như hắn sao lại không biết.

Hắn tự tay giao tiền cho Thi Tiểu Thi, sao hắn có thể không biết có bao nhiêu tiền.
"Trong nhà có nhiều bất động sản như vậy, đủ 200 triệu." Ngô Ngạn Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Phải, bán những bất động sản đó đi là đủ.

Nhưng mà, sau khi anh ra, cả nhà chúng ta đi đâu ở?" Thi Tiểu Thi hỏi.
"Chúng ta có thể thuê nhà."
"Thuê nhà?!" Giọng Thi Tiểu Thi đột nhiên cất cao, "Chính anh đã từng nói, sau này sẽ không để em chịu khổ.

Chẳng lẽ anh muốn em và anh lại chịu khổ lang bạt kỳ hồ như trước sao?"
"Chồng, anh chỉ ở trong đó ba năm thôi, ba năm sẽ trôi qua trong nháy mắt."
"Cha, cũng chỉ có ba năm thôi.

Cha coi như vì con và mẹ đi." Ngô Diệu Huy nói theo.
"Mày, bọn mày...!Bọn mày cút cho tao!" Ngô Ngạn Tuấn cực kỳ tức giận.
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy rời đi, về thẳng nhà.
Tiểu Phong Dực ngồi xuống bên cạnh Bắc Vũ Đường.
"Chị, họ không cứu hắn ra ngoài, để hắn ở trong tù một mình cô đơn quá, chúng ta có thể tìm ít việc cho hắn, như vậy hắn sẽ không tịch mịch."
Bắc Vũ Đường nhéo mũi cậu, "Phúc hắc!"
"Chẳng lẽ chị không nghĩ vậy sao?" Tiểu Phong Dực mở to đôi mắt đen.
"Đương nhiên." Bắc Vũ Đường dõng dạc nói, không hề có cảm giác lừa gạt bạn nhỏ.
Tiểu Phong Dực cũng không tranh cãi với cô về chuyện này, bất đắc dĩ ôm tay, "Chị lương thiện như vậy sẽ dễ bị bắt nạt lắm.

Nhưng mà không sao, chị đi theo Tiểu Phong Dực, có em ở đây, em che chở cho chị."
Bắc Vũ Đường bị cậu nhóc chọc cho vui vẻ.
"Chị, chúng ta tìm người cho Ngô Ngạn Tuấn, cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia." Tiểu Phong Dực còn nói thêm.
Bắc Vũ Đường cười hỏi, "Vậy em có ý gì?"
"Em thấy người tên Ngô Diệu Huy kia dường như rất thích đùa bỡn con gái.

Chúng ta hẳn nên cho hắn bị người khác đùa bỡn, như vậy thì hắn mới biết lỗi của mình, sau này không dám tái phạm, người được chọn tốt nhất là thích tiền, lại còn quyến rũ."
Bắc Vũ Đường nghe cậu nói rõ như vậy, không khỏi hỏi, "Em biết mấy thứ đó ở đâu? Em học hư rồi."
Tiểu Phong Dực vội biện hộ cho bản thân, "Không có.

Em thấy chị lướt nội dung trên quang não, nhìn là biết.

Chị, chị cũng xem mà, chị có học hư đâu.

Nếu chị hư rồi, vậy em hư cũng được."

"Em, em, em đúng là......" Bắc Vũ Đường không nhịn được, nhéo má cậu.
"À, đúng rồi.

Còn người phụ nữ tên Thi Tiểu Thi kia nữa, em cảm thấy lựa chọn một người đàn ông anh tuấn tiêu sái lại có tiền cho cô ta, cô ta nhất định sẽ rất thích."
Bắc Vũ Đường bổ sung thêm cho cậu, "Người đàn ông anh tuấn tiêu sái này còn phải là loại người chuyên môn lừa gạt tiền tài của phụ nữ, đúng không?"
Tiểu Phong Dực gật đùa, giơ ngón tay cái với cô, "Chị thật thông minh."
Phụt!
Bắc Vũ Đường bị cậu chọc cho cười ngã.
Những chuyện Tiểu Phong Dực nói, cô đã sớm bắt đầu chuẩn bị, thông qua các con đường thu thập tư liệu của một nhóm người, qua khảo sát, về cơ bản cô đã chọn được người phù hợp.
Bắc Vũ Đường đã từng gặp mặt những người đó, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tất cả họ đều đồng ý, dù sao thì họ cũng sẽ có lợi từ chuyện này.
Không những có thể kiếm được một khoản tiền từ đối tượng nhiệm vụ mà còn kiếm được một khoản thù lao từ Bắc Vũ Đường, tội gì không làm?
Bắc Vũ Đường cũng không lo họ làm phản, bởi vì trong tay cô có chứng cứ.
Trừ khi họ tìm chết, nếu không họ không thể phản bội cô.
Từ sau ngày cãi nhau với Ngô Ngạn Tuấn, hai mẹ con Thi Tiểu Thi không còn đến gặp hắn nữa.

Ngô Ngạn Tuấn ở trong tù càng lúc càng khó chịu, đặc biệt là dạo gần đây thường có người đánh hắn, ép hắn làm một số chuyện ghê tởm.
Hắn nói với quản ngục, quản ngục thờ ơ.

Hắn biết là mình thảm rồi!
Ngô Ngạn Tuấn nhìn mấy người không ngừng tới gần mình, mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, "Các người đừng tới đây, đừng tới đây!"
"Không phải mày có năng lực à, đi tìm quản ngục đi."
"Không, tôi không......" Ngô Ngạn Tuấn lùi từng bước về sau, đến khi không còn đường lui.
Mấy người kia nở nụ cười lạnh lẽo, "Mày nói xem, nếu bọn tao đánh mày tới tàn phế, quản ngục có quản không?"
Ngô Ngạn Tuấn kinh hãi, "Không, không cần.

Tôi không dám nữa."
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu vung tay lên, bốn người cùng nhào về phía Ngô Ngạn Tuấn, một quyền đấm vào mũi hắn, máu mũi chảy ra.

Ngay sau đó, một quyền lại dừng trên mặt hắn, đánh lệch đầu hắn.
"Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi.

Tôi sai rồi!" Ngô Ngạn Tuấn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên đất.
Động tĩnh bên này rất lớn, người ở mấy phòng giam xung quanh đều nghe được rõ ràng, nhưng chẳng ai lên tiếng ngăn cản.
Quản ngục đi qua, họ dừng đánh.
Ngô Ngạn Tuấn thấy quản ngục, muốn cầu cứu, một người đã đạp lên mặt hắn.

Ngô Ngạn Tuấn thấy quản ngục nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Ngô Ngạn Tuấn tuyệt vọng.
"Đậu má, còn dám cầu cứu, mấy anh đây nhẹ tay quá nên mày không nhớ lâu nhỉ.

Bọn mày đánh tiếp cho ta, đừng chết là được."
Bốn người đánh càng mạnh, tiếng kêu rên đau đớn của Ngô Ngạn Tuấn nhỏ dần, nằm trên đất không nhúc nhích.
"Dừng tay."
Bốn người nhìn người nằm bất động trên đất, rồi lại quay qua nhìn nhau.
"Đại ca, chúng ta đánh chết nó rồi à?"
"Lão tam, mày qua xem đi." Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.
"Vâng."
Lão Tam ngồi xổm xuống, đặt tay gần chóp mũi hắn, còn thở, "Không chết, chắc là ngất thôi."
Bọn họ bưng một chậu nước lạnh băng tới hắt lên người hắn, khiến Ngô Ngạn Tuấn lạnh quá phải tỉnh lại.
Ngô Ngạn Tuấn vừa hoảng hốt mở mắt ra, đã thấy bốn người đứng trước mặt mình, cả người không tự giác rụt lại.
Lão đại dẫn đầu cảm thấy cũng tàm tạm rồi, thân thể thằng này quá kém, đánh nữa thì chết thật mất.

Người kia từng nói, không thể để hắn chết, nếu không thì họ sẽ thảm.
Lão đại nói với hắn, "Chui qua đây, hôm nay bọn tao sẽ tha cho mày."
Lão đại đạp một chân lên giường, tay chỉ dưới háng mình.
Ngô Ngạn Tuấn nhìn dưới háng mấy người, sắc mặt đỏ lên, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng nhìn họ, hắn cúi đầu, khuất nhục bò qua dưới háng họ.
......
"Chó Ngô, dọn sạch hố phấn đi.

Nếu thấy có mùi thối, mày liếm sạch hố phân cho ông."

"Nhưng mà......" Sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Câu nói kia nghẹn lại dưới ánh mắt lạnh lẽo của người nọ.

Hắn yên lặng nuốt về, cười nịnh nọt nhìn họ.
"Tôi đi ngay."
Khi hắn rửa sạch về, nhà ăn đã không còn đồ ăn gì nữa.
Hắn lại phải chịu đói cả ngày.
......
"Chó Ngô, lại đây đấm chân cho bọn ông."
Ngô Ngạn Tuấn vẻ mặt lấy lòng đến đấm chân cho họ.
Đột nhiên, một người trong đó đá hắn ngã lăn ra.
Hắn cũng không dám kêu đau, bò dậy cười làm lành tiến lại.
Người nọ chỉ giày mình, "Giày tao bẩn rồi."
"Tôi sẽ lau ngay." Ngô Ngạn Tuấn kéo ống tay áo chuẩn bị lau, lại bị người nọ đá văng.
"Ông bảo mày dùng quần áo lau à? Liếm sạch cho ông."
Oán độc lướt qua trong mắt Ngô Ngạn Tuấn, nhưng khi ngẩng đầu, khuôn mặt hắn đã là nụ cười nịnh nọt, "Tôi sẽ liếm ngay."
.......
Ngày qua ngày, sống lưng Ngô Ngạn Tuấn ngày càng cong, người trong ngục giam đều biết hắn dễ bắt nạt, ai cũng có thể bắt nạt được hắn.
Mỗi ngày bị người ta sỉ nhục, chà đạp, khiến tâm lý hắn ngày càng vặn vẹo.
Sở dĩ mình phải chịu tội như vậy, đều là vì vợ và con mình! Là họ nhốt mình ở đây!
Phẫn nộ ban đầu dần hóa thành oán hận.
Ngô Ngạn Tuấn sống cực kỳ thê thảm, mà Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy lại hoàn toàn khác.
Thi Tiểu Thi không phải người biết quản lý tài sản, tiêu tiền phung phí, đặc biệt là khi cô ta còn quen một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, người đàn ông kia có tài sản phong phú, hoàn toàn là hoàng tử bạch mã trong cảm nhận của cô ta.
Thi Tiểu Thi một lòng rơi trên người đàn ông đó, hoàn toàn quên mất mình là một phụ nữ đã có chồng.
"Bảo bối, có nhớ anh không?" Người đàn ông trẻ vừa thấy Thi Tiểu Thi thì tiến lên ôm eo cô ta, thân mật hôn lên trán cô ta.
Thi Tiểu Thi thẹn thùng lặng lẽ chôn mặt vào lòng người đàn ông, "Nhớ anh.

Anh có nhớ em không?"
Người đàn ông trẻ vươn tay nâng cằm cô ta lên, "Đương nhiên là nhớ, không lúc nào là không nhớ đến em.

Cả trái tim của anh đều đã trao cho em.

Bảo bối, chuyện đầu tư lần trước anh nói với em, em đã nghĩ kỹ chưa?"
"Em......" Thi Tiểu Thi hơi do dự.
Một trăm triệu cũng không phải con số nhỏ, cô ta có chút lo lắng.
Người đàn ông nhìn ra điều cô ta băn khoăn, bình tĩnh nói, "Nếu em lo lắng, vậy coi như anh chưa từng nói.

Chiều nay anh phải đi xử lý chuyện này, thời gian tới sẽ không về được."
Ba ngày sau, Thi Tiểu Thi biết mối làm ăn hắn đầu tư nháy mắt kiếm được gấp ba, thầm hô to hối hận.
Nửa tháng sau, Thi Tiểu Thi thấy hắn về, gấp gáp dò hỏi, "Ân Tuấn, anh còn đầu tư như vậy nữa không?"
"Có, nhưng hạng mục kia cần khoản tiền đầu tư lớn hơn, đầu tư ít thì không đủ tư cách, nhưng đây là một hạng mục không tệ, tỷ suất lợi nhuận còn cao hơn cả hạng mục lúc trước anh đầu tư." Ân Tuấn uống rượu vang đỏ, từ từ nói.
Thi Tiểu Thi vội vàng hỏi, "Tỷ suất lợi nhuận cao hơn?"
"Ừ.

Ít nhất cao hơn 10%."
"Nhiều vậy sao?" Đôi mắt Thi Tiểu Thi sáng lên, cô ta vội hỏi, "Lần này đầu tư cần tối thiểu bao nhiêu?"
"Ba trăm triệu." Ân Tuấn báo ra một con số, dường như khoản tiền đó trong mắt hắn chỉ là mấy nghìn đồng tinh tế mà thôi.
Thi Tiểu Thi lại bị giật mình, "Nhiều vậy ư?!"
Ân Tuấn ôm sát cô ta vào lòng, "Bảo bối muốn đầu tư?"
Thi Tiểu Thi gật đầu, "Nhưng em không có nhiều tiền như vậy."
Ân Tuấn cười khẽ, "Bảo bối còn thiếu bao nhiêu tiền, anh lót cho em.

Đến lúc đó em chỉ cần đưa tiền vốn cho anh, tiền lãi đều giao hết cho bảo bối."
Thi Tiểu Thi nghe vậy, đôi mắt sáng bừng, đã rất động tâm rồi, nhưng ngoài miệng lại nói, "Nhưng...!Như vậy không tốt lắm đâu."
"Số tiền đó coi như để bảo bối mua quần áo, bảo bối xinh đẹp như vậy, nên mặc quần áo xinh đẹp."
Thi Tiểu Thi bị hắn khen mà như mở cờ trong bụng, hoàn toàn không tìm thấy trời nam đất bắc đâu nữa.
Đêm đến, Thi Tiểu Thi mang toàn bộ bất động sản đi thế chấp, tích đủ 100 triệu đồng tinh tế giao cho Ân Tuấn.
Đêm khuya, trong căn phòng tối tăm, một lớn hai nhỏ đang ngồi xem kênh thiếu nhi.
Tiểu Phong Dực nhìn chằm chằm phim hoạt nhìn vừa nhàm chán vừa ấu trĩ rồi u oán nhìn qua Bắc Vũ Đường, cuối cùng hung hăng trừng con nhóc khác bên cạnh cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận