Tròn một tuần ở lại Vương quốc Anh, Thánh Âm quyết định thu xếp hành lý về nước.
Sang đây đúng là cô đã thu thập thêm một ít manh mối quan trọng...!
Vẫn là khoang thương gia vắng tanh vắng ngắt như lần trước, tiểu yêu tinh lấy ra từ trong túi xách một vài quyển sách dày cộp, nặng trịch viết bằng Tiếng Anh.
Cô lật trang sách ra, bắt đầu tìm hiểu chút xíu tư liệu về quỷ dữ...!
Mấy tiếng trôi qua, mi mắt cô không hề cảm thấy buồn ngủ tí nào.
Đọc xong quyển sách thứ nhất, Thánh Âm hứng chí hí hoáy viết vài thông tin quan trọng vào sổ nhật ký nhỏ.
Lật tiếp đến quyển sách thứ hai...!
Ác quỷ sẽ không bao giờ nhập vào thân xác con người.
Chúng mặc niệm rằng thân thể xấu xí đầy tạp chất của con người không bao giờ xứng đáng được chúng nó công nhận.
Ác quỷ muốn ám vào cổ vật, biến nó thành tà vật và thông qua thứ tà vật đó, chúng sẽ dụ dỗ những con chiên đáng thương ngu ngốc đi hiến dâng linh hồn cho mình...!
Tà vật à?
Tà vật gì giờ?
Có phải nếu tìm được tà vật đó rồi phá hủy nó cô sẽ giết được quỷ sát nhân không?
[ Đúng vậy.
] Hệ thống chủ trả lời dùm cô.
Thật hiếm khi nó tốt bụng đến thế.
Thế giới này có bao nhiêu dị vật kì quái tồn tại, Thánh Âm biết phải mò tà vật ở đâu đây?
...!
Máy bay hạ cánh, tiểu yêu tinh bắt đầu chuẩn bị ăn mặc mũ trùm khẩu trang thật kín đáo.
Nhận vali ở băng chuyền, đạp giày cao gót dời khỏi sân bay.
Thánh Âm hận không thể mọc cánh mà bay luôn, cô có cảm giác cứ như ai đó đang lén nhìn mình ấy...!
Tầm mắt càn rỡ đó rất quen thuộc.
Thế là Thánh Âm hơi hoang mang réo gọi tên hệ thống chủ: "Hệ thống, ngươi vẫn đang bật chế độ ẩn thân đó chứ?"
[ Tôi tắt rồi.
]
"Tắt rồi?" Hoài nghi kéo vali, hạ gọng kính xuống, Hải yêu quay đầu lướt ánh mắt xung quanh khắp sân bay.
Dòng người đi đi lại lại thật đông đúc, thật không may, nhưng chẳng thấy ai cả.
Cảm giác quái lạ trong lòng cũng thế liền lặn mất tăm.
Song cô vẫn không kìm được mà nảy lửa giận với con mẻ hệ thống chủ mất dạy thất hứa kia.
Giậm chân, Thánh Âm bực bội xách vali đi ra cửa.
Vừa đi vừa chất vấn nó: "Ta bảo ngươi tắt sau bảy ngày cơ mà!"
Hừ, lúc trước là đứa nào đòi bật tận một tháng lận?
[ Tôi mới tắt.
] Hệ thống chủ không có rỗi hơi đâu mà lắng nghe con cá ngu ngốc này càm ràm nó.
Thế nên nó sẽ không nói ra sự thật là nó đã tắt ẩn thân mode từ tối qua đâu.
Thánh Âm chỉ hừ lạnh một tiếng, không buồn trò chuyện thêm một câu chữ nào với hệ thống chủ nữa.
Đi đến cổng hàng không, cô lôi điện thoại ra nhắn tin cho bà chị quản lý đến đón mình.
Cô không dám dùng xe taxi đâu, bị lộ mặt trước truyền thông thì lùm xùm lắm.
Đang ấn ấn gõ chữ trên màn hình điện thoại, trước mặt Thánh Âm bỗng nhiên xuất hiện một con xe ô tô màu đen sang chảnh.
Ban đầu tiểu yêu tinh cũng không hề để ý tới nó, cho đến khi cửa xe mở ra, cũng là lúc cô ngẩng đầu khỏi màn hình di động...!
Khí lạnh lan tỏa, xộc thẳng vào linh hồn.
Người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên ghế lái, cổ áo sơ mi có chút xộc xệch nhăn nheo, để lộ rõ xương quai xanh cùng yết hầu gợi cảm chuyển động.
Tóc tai anh trông thật rối bời, dưới cằm mọc còn nhiều râu hơn so với lần cuối bọn họ gặp mặt.
Kình Viễn ngả người ra dựa vào lưng ghế, đôi con ngươi âm u quay cuồng bão táp chĩa đến người phụ nữ đứng ngoài cửa xe kia.
Giọng nói hờ hững lạnh lẽo xuyên qua trái tim kẻ nghe, rét run người: "Lên xe!"
"A..." Thánh Âm bị khí tức muốn xông lên chém người của Kình Viễn doạ sợ, bèn quên mất danh xưng bình thường mà gọi thẳng tên anh: "Kình Viễn, anh bình tĩnh chút."
Má ơi, xấc giọng lên vậy có ý gì hả?
Đáng sợ qué!
Thế là tiểu yêu tinh không dám ngồi vào ghế phó lái mà đi ra mở cửa sau.
Nhưng cửa sau mở mở mãi, mở không nổi, cô đành lòng cam chịu đến ngồi cạnh anh.
Cửa xe đóng lại, Thánh Âm hận mình không thể dán luôn người lên cửa kính, tránh xa người đàn ông nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Kình Viễn hằm hằm theo dõi một loạt hành động của cô, anh chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ấn nút đóng toàn bộ cửa xe, lái đi.
Ngồi trong xe ô tô, Thánh Âm hối hận đến thối ruột.
Nhìn đi, nhìn đi! Trông trạng thái tinh thần lúc này của Kình Viễn không hề ổn định xíu nào.
Cô đi lên xe anh ta không phải là đang muốn đi tìm chết sao?
A a a! Không thể làm gì khác, con cá đáng thương này chỉ biết ôm chặt Đũy Mèo cũng đang run như cầy sấy, cúi đầu ấn ấn điện thoại.
Cô không muốn để ý đến Bố Đường đâu, cô sợ bị đông lạnh lắm.
Kình Viễn lái xe, ánh mắt tuy nhìn ra đối diện, nhưng thần trí thì sớm đặt bên người phụ nữ ngồi cạnh mình.
Thấy dáng vẻ cô hờ hững với mình đến vậy, cơn phẫn nộ trong nội tâm anh càng bừng thêm mãnh liệt.
Giỏi! Giỏi lắm! Muốn chuyển nhà liền tự ý chuyển, không thèm báo với anh một câu.
Giờ dời khỏi giới giải trí rồi, mọi sự liên kết giữa anh và cô sắp bị cắt đứt, cô liền trốn anh chạy sang nước ngoài chơi, đến cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi về.
Hại anh ở công ty khó ăn khó ngủ một tuần lận.
Có lông có cánh rồi, bộ muốn bay đi là bay đi luôn à? Đã hỏi ý của chủ nhân chưa?
Thú cưng mà không biết nghe lời...Hậu quả nó phải gánh chịu sẽ rất tồi tệ.