"Kình Viễn! Mẹ nhà anh, anh còn động dục? Anh thế mà còn động dục???" Thánh Âm bật dậy khỏi gối, lấy chăn che kín thân thể trần truồng rải rác khắp vết dâu tây đỏ đỏ tím tím.
Cô kinh hãi lùi về phía góc giường, giơ tay ném bay cái gối về hướng mà gã đàn ông đáng đánh đòn kia đứng.
Anh ta thản nhiên nghiêng đầu, né tránh khỏi cú ném đột ngột đầy sức yếu đó của Âm Âm.
Thản nhiên nhấc chân đến bên giường.
Đối với vấn đề cô ấy xấc xược gọi thẳng tên anh, đã vậy còn đánh anh.
Anh ta tỏ ra phi trường hưởng thụ.
Được cô ấy khóc lóc chống cự trên giường cũng là một dạng tình thú.
Đưa tay tháo lỏng dây thắt áo choàng tắm, Kình Viễn quăng cho Thánh Âm một ánh mắt phong tình tràn ngập ý vị.
Trên gương mặt đẹp trai hiện rõ mấy chữ to đùng "Bảo bối, tới ván nữa!"
Tiểu yêu tinh thật sự hoảng rồi.
Dây thần kinh cô sắp bị tên đàn ông mất dạy này nghiền cho nát bét tèn len mất.
Hu hu hu, đã trôi qua bảy mươi bảy tiếng cô bị nhốt trong căn phòng nhỏ này.
Bốn ngày trước, Kình Viễn đón cô từ sân bay về biệt thự.
Sau khi Thánh Âm xuống xe, mới chỉ đi dép bước chân vào sàn nhà, Bố Đường bèn nhịn không được trực tiếp đè cô lên mặt sàn lạnh băng mà bạch, bạch, bạch, bạch.
Khi ấy, tiểu yêu tinh chỉ đơn giản nghĩ rằng, có lẽ là do anh ta bị...không bình thường, nên hành xử mới gấp gáp đến vậy.
Ra là cô nhầm rồi.
Mẹ nó, Kình Viễn cứ như bị tiêm thuốc kích thích ấy.
Đem cô lăn lên lộn xuống, chiên, xào, rán, nướng, áp chảo, hầm canh liên tiếp mấy canh giờ liền.
Thánh Âm bị đâm đến mức xỉu ngay tại trận.
Khi tỉnh lại rồi, cô cứ ngỡ là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ai dè đó mới chỉ là khởi đầu cho cơn ác mộng đáng sợ khôn cùng, mắt còn chưa kịp mở ra.
Kình biến thái đã giơ chân cô đặt lên vai mình tự khi nào, cả người đổ đầy mồ hôi, tiếp tục hứng chí bừng bừng chơi trò chơi người lớn.
Dẫu cho Thánh Âm có chửi mắng, quẫy đạp, đánh người, cào rách da anh thế nào chăng nữa, anh vẫn rất chăm chỉ hì hục làm cô.
Nhân lúc cô ngất xỉu mất, anh bèn lấy thuốc mỡ ra thoa thoa cho cô ấy.
Thân thể Âm Âm quả nhiên rất tuyệt vời, không chỉ hợp cạ với anh, mà khả năng hồi phục cũng cực kỳ ổn áp.
Điều này càng tạo điều kiện cho Kình biến thái lộng hành quá đáng.
Anh đã từng cảnh cáo rồi cơ mà.
Âm Âm, thú cưng không biết ngoan ngoãn nghe lời thì phải trừng phạt.
"Kình Viễn, không được!" Do phải hứng chịu quá nhiều cơn tăng động từ người đàn ông điên rồ này, Thánh Âm đã mất đi khả năng nói rồi còn đâu.
Cổ họng của cô do phải khóc thét liên hồi, giờ cứ hễ mở miệng nói chuyện là nghe giọng khàn khàn thật đáng thương.
Tiểu yêu tinh lắc đầu nguầy nguậy, suy nghĩ mãi, cô đành phải dùng đến chiêu lấy thiệt nhiều nước mắt rửa mặt: "Xin anh...Em sợ lắm...Em biết em sai mà."
Mắt ngọc lưu ly của cô mở to, tràn ngập vẻ thảng thốt hoảng loạn.
Đôi môi sưng đỏ mếu máo.
Dáng vẻ y hệt đứa bé ngu ngốc sắp sửa bị mẹ nó cầm chổi táng cho.
Chỉ là cô vốn xinh đẹp đến mê hồn, kể cả lúc này cô đang khóc thì cũng khiến con người ta cảm thấy tan nát cõi lòng, xót thương cho một đời hồng nhan bạc phận.
Có điều...Kình Viễn không phải là người.
À lộn! Phải nói là, Kình Viễn không phải là người bình thường mới đúng.
Ít nhất thì, bản chất con người anh ta rất ư thối nát.
Bảo anh động lòng thương với cô ngay lúc này, đó là điều không thể nào.
Là ai hại anh tương tư dai dẳng, là ai hại anh mất ngủ nhiều ngày.
Đều do Âm Âm vô tâm vô phế hết.
Cô căn bản chẳng đặt anh vào lòng.
Nghe những lời xin xỏ tha thứ khẩn thiết của Thánh Âm, màu sắc trong mắt Kình Viễn tối sầm.
Anh không vội tháo đai thắt eo nữa, chỉ đành đến gần kéo cô ngồi lên đùi mình.
Khoảnh khắc mà ngón tay Kình Viễn đụng vào làn da mình, Hải yêu có rùng mình một phen.
Song cô không dám rút tay ra, tại vì cô hiểu rõ một điều.
Nếu cô dám phản kháng, thì hành động của anh ta càng gia tăng độ ác liệt.
Hạ thân hai người họ chỉ cách nhau duy nhất một lớp áo tắm, cảm thụ được độ nóng bỏng mạnh mẽ của vật nam tính kia, nước mắt Thánh Âm chảy càng nhiều thêm.
Cô rủa thầm, đợi cô hết hợp đồng bao nuôi với Kình Viễn, cô sẽ đem anh đi chặt thành thịt vụn, lăn xào bảy mươi hai món.
"Sao thế? Chửi anh à?" Khoé môi Kình Viễn nhếch nhẹ, ánh mắt phảng phất tà khí lưu động.
Đưa một ngón tay nâng cằm cô lên, hôn bẹp một cái vào đôi môi đo đỏ của cô ấy.
Anh thều thào hỏi nhẹ.
Đôi con ngươi đen thẫm của anh, lúc này trông khác gì mồ chôn người chết, sâu hoắm tột cùng.
Như muốn hút sâu linh hồn con người vào và ăn mòn nó.
Kình Viễn rất hiếm khi để lộ ánh nhìn này khi đứng trước mặt Thánh Âm, tại vì cô ấy bày tỏ rất sợ hãi với vẻ mặt ẩn giấu này của anh.
Nhưng đây mới là con người thật của anh cơ mà.
Đứng trước mặt cô, anh luôn cố thu liễm bản tính tàn bạo của mình nhiều nhất có thể.
"A...Kình Viễn...Em...Em..." Thánh Âm kinh hãi khó thốt thành lời.
Đây là loại ánh nhìn đáng sợ gì thế? Anh ta...Anh ta muốn giết chết cô ư?
Lần này thì con cá ngu ngốc chảy nước mắt thật rồi.
Thậm chí còn khóc tu tu thảm thương cực kì.
Cô ấy nhắm tịt hai mắt lại, làn mi ươn ướt khẽ khàng run run, vẫn là không dám đối diện thẳng với vẻ mặt âm trầm chảy nước kia.
"Sai chỗ nào?" Bên tai thổi đến giọng nam trầm trầm.
Thánh Âm lúc này chợt thông minh lạ kì.
Cô túm lấy vạt áo choàng tắm của anh, gạt tay anh đang đặt trên cằm mình ra mà vùi đầu vào đó: "Daddy, từ lần sau...từ lần sau em chuyển nhà nên nói trước với anh..."
Phi, cô nói trước, anh sẽ đồng ý sao?
"Và?"
"Em..." Tiểu yêu tinh ngắc ngứ: "Em đi ra nước ngoài nên nói trước với anh."
Không phải cô đã nhắn tin báo rồi sao?
Kình Viễn vẫn rất chưa hài lòng với những câu trả lời đầy bâng quơ này.
Anh có cảm giác cứ như là cô đang đáp cho có lệ vậy: "Chưa đủ."
Nội tâm tiểu yêu tinh âm thầm cào tường.
Chưa đủ? Anh ta còn muốn gì?
Cô không biết phải nói thêm câu nào.
Nhìn người yêu trong lòng làm đà điểu rụt cổ, Kình Viễn biết ngay rằng.
Cô vẫn chưa nhìn rõ ngọn nguồn vấn đề.
Anh luồn tay vào chăn, bóp một bên đẫy đà của cô, lạnh giọng: "Từ lần sau làm việc gì, báo trước với anh."
"Vâng, vâng.
Em hiểu." Thánh Âm rùng mình, gật đầu qua loa.
Giờ cô chỉ muốn được buông tha thôi, anh ta nói gì cứ cho là đúng hết đi.