"Kình Viễn, anh bị điên à? Mau tháo xích ra!" Tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một chiếc còng dây xích còng ở cổ chân mình và một...mẹ kiếp, cô thật không biết nên gọi cái thứ đang thắt chặt eo cô là gì.
Chỉ là, cái khoá còng cổ chân với cái xích thắt eo này đều có chung một mục đích, đó là trói cô lại.
Thánh Âm ban đầu khi tỉnh còn ra vẻ không thể tin tưởng nổi.
Bèn cố chấp đắp chăn nhắm mắt lăn ra ngủ tiếp vài lần nữa, nhưng sau khi mở mắt...sự thật quá mức mất lòng, cô hình như bị xích lại thật rồi.
Thế là con cá ngu ngốc nọ bực tức gọi to tên Kình biến thái, gọi tên anh mãi mà vẫn chưa thấu bóng dáng cao lớn quen thuộc đó xuất hiện.
Thánh Âm đành phải hất tung chăn lăn ra khỏi giường.
Dây xích vàng thoạt nhìn thì có độ dài vậy, nhưng lại không sao đủ để khiến cô chạm tay tới nắm đấm cửa được.
Tiểu yêu tinh bèn chuyển hướng đi vào nhà tắm...Thật kì lạ, cô có thể thư giãn ngồi trên bồn cầu, cũng có thể thoải mái nằm bò trong bồn tắm.
Nhưng...ngón tay cô sẽ không thể nào với tới nổi cái cửa kia được.
"Kình Viễn!" Vớ bừa một thứ trên mặt bàn, Thánh Âm nổi khùng ném nó về phía cánh cửa, to giọng gào thét: "Anh ra đây ngay! Mẹ nó chơi trò mất tích cho ai xem vậy hả?"
Khốn khiếp! Tên đàn ông đê tiện này! Mạng sống của cô sắp hỏng rồi thì lấy đâu ra thời gian đi chơi đùa cùng đồ điên như anh chứ!
Ném xong một thứ căn bản vẫn chưa cảm thấy đủ, cô ấy càng điên cuồng ném tiếp.
Chỉ cần bất cứ thứ gì trong phạm vi cô có thể với tới, cô đều ném.
Nhưng cuối cùng, người đàn ông vô sỉ đấy vẫn chưa thèm xuất hiện.
Tiếng xích leng keng va đập trong không gian căn phòng tĩnh lặng, tạo nên một âm thanh ngứa tai như thể muốn cào nát cõi lòng cô.
Thánh Âm trợn mắt, căm phẫn cắn cắn môi dưới.
Tới lúc này rồi, cô mới chịu đưa ánh nhìn nhìn quanh bốn mặt tường của phòng ngủ, sau đó, tiểu yêu tinh bèn ngốc sững đưa tay lên che miệng, đáy mắt xinh đẹp lộ ra tia sững sờ.
Đầu giường...đầu giường có treo một khung ảnh.
Đây là ảnh cưới đẹp nhất của hai người họ.
Trong tấm ảnh, cả nhân vật nam chính nữ chính đều đẹp đôi đến mê hoặc lòng người, tựa như bọn họ sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Nữ nhân khoác váy cưới chạy trên những bậc thang đen sang chảnh, hoa lệ.
Bàn tay mềm mại nắm chỗ tay vịn, váy dài của cô là bao dải lụa trắng bay phấp phới, tựa như hình ảnh ngọn gió thoáng qua trên cầu thang.
Cô ấy khẽ quay đầu, nghiêng người nhìn người đàn ông tuấn tú đứng ở bậc thấp nhất, mỉm cười hạnh phúc.
Bối cảnh xung quanh là toà lâu đài huyền bí ảo mộng.
Và cả bộ váy của Thánh Âm, cũng y hệt làn sương mù trắng mềm có vẻ xinh đẹp diệu kì cuốn hút vậy.
Bộ ảnh cưới của họ có rất nhiều tạo hình, cũng có rất nhiều ảnh đẹp.
Song khi ấy lựa chọn, Thánh Âm đã ôm cánh tay Kình Viễn, chỉ vào tấm này và làm nũng với anh: "Daddy, em thích tấm này nhất.
Về sau chúng ta treo nó trong phòng ngủ đi nha?"
Anh ta thật không làm cô thất vọng mà.
Quả là anh đã đem bức ảnh cô thích nhất treo lên, cơ mà...Không ngờ đấy Kình Viễn, anh ta dám nhốt cô lại, song giờ lại phải cố tình bày ra cái ảnh cưới này là có ý gì đây?
Càng nhìn bức ảnh to lớn nồng nặc hương vị ân ái giả tạo đó, nội tâm con cá càng thêm phiền muộn.
Cứ khi nghĩ đến vấn đề nhiệm vụ có khả năng cao là sẽ thất bại, cô chỉ khao khát nhanh chóng tìm được tà vật và bóp chết cái con quỷ sát nhân man rợ kia thôi.
Khi đó, mọi sự đã thành, Kình Viễn muốn chơi đùa với cô như thế nào cũng được.
Ánh mắt lại đụng phải cái rèm cửa màu tím, Thánh Âm nhanh nhẹn chạy đến gần, gấp gáp đưa tay hất rèm ra...Thoáng chốc, tiếng rì rào của gió biển truyền vào tai cô, khung cảnh thiên nhiên cây xanh nước biếc bèn đập thẳng vào mắt, một hình ảnh quá mức tự do, quá mức phóng khoáng, quá mức tươi đẹp...Nhưng lại quá mức xa xăm...!
Ngón tay xinh đẹp chạm đến những song sắt lạnh băng, cứng nhắc, Thánh Âm nhắm mắt hít sâu một hơi đầy kìm chế...Chỉ là...không có chỉ là gì cả! Cô sắp phát điên thêm lần nữa rồi!!!
"Kình Viễn!!! Anh mà không chịu xuất hiện..." Nở nụ cười bất thiện doạ người, con cá đi đến bên nệm giường, chỉ vào tấm ảnh cưới treo trên đầu mình, cô gằn giọng uy hiếp: "Tôi sẽ cào nát mặt anh trong tấm ảnh này cho coi."
Cạch...!
"Đáng ra anh nên bẻ gãy móng tay em." Ha, cuối cùng anh ta cũng chịu ló mặt.
Kình Viễn mặc toàn thân đồ ở nhà đơn giản, thản nhiên đi vào phòng.
Sau đó anh ta nhẹ nhàng đưa tay chốt cửa lại.
Thanh âm cửa chốt, nghe thế nào cũng có thấy thật là khó chịu.
Vẻ ngoài đơn thuần điển trai của anh ta, sao có thể...bất đồng kì lạ với cái nội tâm thối nát kia của anh thế chứ?
Thánh Âm dậm chân đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập sự bất mãn.
Cô phải tức giận tới mức nào mà phải tỏ ra vậy đây.
Đưa tay giật giật dây xích trói buộc eo mình, cô cười mỉa: "Kình Viễn, ý anh là sao?"
Hai tay Kình Viễn đút túi, bước đi thong dong ưu nhã.
Anh hờ hững: "Em không hiểu? Có vẻ một năm không gặp em kém thông minh đi nhiều."
Một năm không gặp...!
Đối với anh đúng là một năm đã không gặp...!
Nhưng đối với Thánh Âm...Sao cô có thể chấp nhận nổi, một người chung chăn gối với mình bốn năm, một người âm thầm yêu chiều mình khôn kể, lại hành xử không bình thường như thế?
Mặc dù cô biết rõ tính tình hay ghen của anh? Nhưng cô không hề biết, tình cảm đó lại biến chất vặn vẹo đến độ này.
Vành mắt dần đỏ ửng, Thánh Âm nhìn chằm chặp Kình Viễn, dáng vẻ khó tin mà hỏi: "Anh có coi em là con người không?"
Ồ, nhìn kìa.
Anh ta lại còn mặt dày gật đầu đáp nữa chứ: "Vẫn coi em là người."
Nếu anh thực sự không coi cô là người thật thì anh đã xích cả cổ cô vào rồi.
"Thế thả em ra."
"Không."
Người đàn ông này, một khi đã đưa ra một quyết định gì, thì sẽ thật khó khăn để có thể lay chuyển ý nghĩ của anh.
Không gian lại chìm vào khoảng im lặng khó xử, Thánh Âm bất lực ngồi gục bên thành giường.
Tiếng xích chuyển động êm tai theo từng động tác của cô: "Anh tin em tự tử không?"
Cô vừa dứt lời, bàn tay to của Kình Viễn đã xoa xoa đỉnh đầu cô.
Thái độ anh chẳng có gì là bực tức cả, chỉ nhàn nhạt nói.
Giọng điệu ôn hoà như năm xưa, vào những lúc anh ôm cô vào lòng: "Ngoan...Em nghỉ ngơi đi.
Chiều nay bác sĩ sẽ đến đây.
Có thể không làm những việc ảnh hưởng đến sức khỏe được không?"
Nói đến câu cuối, một tay còn lại của anh khẽ khàng vuốt ve phần cổ tay trắng nõn của Thánh Âm, chạm nhẹ đến động mạch của nó.
Hành động này không khỏi khiến cô ấy rùng mình.
Hôn nhẹ vào môi cô, liếm liếm: "Thế nhé?"
Sau đó không đợi con cá trả lời, anh ta đã chạy thẳng ra ngoài, đóng rầm cửa lại.
Thánh Âm vẫn còn đang bị ngớ ngồi trên giường, đưa tay sờ lại động mạch cổ tay mình...Cô cười lạnh, tự mình lẩm bẩm: "Trời ạ! Trông cái dáng vẻ tự cao tự đại của anh ta kìa."
Ha ha ha, đừng để cô điên lên.
Kình Viễn...Tôi sắp chết rồi mà anh còn đùa bỡn tôi kiểu này.
Tôi...anh ta sẽ phải hối hận!
Đây là tình yêu cái quỷ gì? Đây chỉ căn bản là thói chiếm hữu điên rồ của anh ta mà thôi.