Biết rõ là Trái Đất tròn, nhưng Thánh Âm không thể ngờ tới rằng.
Trái Đất ông nội nó tròn tới mức cô sắp chết rồi mà còn có cơ hội được gặp lại Kình Viễn.
Nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn vắt chân ngồi đối diện mình, hai người trong một chốc mắt đối mắt cùng nhau, Thánh Âm cuối cùng cũng không chịu nổi mà quay mặt ra hướng khác.
Javis cạnh cô đang tươi cười hàn huyên trò chuyện cùng với vài vị đại lão tai to mặt lớn ngồi cùng phòng.
Bất chợt có một ông già tóc bạc vui tính, hướng ánh mắt già nua đến chỗ con cá ngồi và móm mém mở miệng: "*Javis, bạn gái cậu à? Hợp đôi thật đấy*."
Javis đương nhiên không hề bị chướng ngại tâm lý mà gật đầu công nhận: "*Yes, Sir.
Cô ấy là hôn thê của cháu*."
Ồ, nói dối trắng trợn thật.
Thánh Âm không buồn quan tâm, chỉ trả lại ông lão tóc bạc kia một cái gật đầu và một nụ cười thật lễ phép.
Ai ngờ, tự dưng cái gã tượng đá Kình Viễn ngồi uống rượu nãy giờ chen mồm vào câu chuyện.
Nói câu nghe vô cùng ngứa đòn: "*Gamrd tiên sinh, bạn gái của anh trông xinh đẹp thật đấy.
Gương mặt cô thật quen mắt, hao hao giống người vợ đã mất tích của tôi*."
Anh ta vừa dứt lời, không khí khó xử thoắt cái lan tràn nồng nặc căn phòng.
Kình Viễn chẳng để ý coi câu nói của bản thân có bao nhiêu vô ý vô tứ, hờ hững nhấc ly cocktail trong tay lên miệng nhấp một ngụm.
Cuối cùng, Javis vẫn là người cười cười mở lời trước: "*Logan tiên sinh, anh không nên nói vậy chứ.Cô bạn gái của anh sẽ cảm thấy tổn thương đấy*."
À, dù không hiểu vì sao nhưng trong phòng này có một thiếu nữ xinh đẹp non nớt đang ngồi chung ghế cùng Kình Viễn.
Cảm giác tồn tại của cô ả khá thấp.
Cảm thấy tên mình vừa được nhắc đến, cô ta càng thêm xấu hổ mà cúi đầu, hai tay nhỏ siết chặt tấm váy.
Là một chú cừu non...!
Sự kết hợp của (*)sói và cừu...khá thích hợp đấy chứ.
Phi, nhưng anh ta tra quá đấy.
Ngồi cạnh bạn gái đang quen mà mở mồm nói về người vợ cũ như thế cũng được hả?
Trong đầu tự độc thoại một tràng dài, con cá thản nhiên giơ một tay vuốt cằm.
Dáng vẻ như thể mình là một kẻ xem kịch chính hiệu vậy.
(*) Logan: Tên của nhân vật người sói trong phim gì gì đấy trẫm từng xem.
Nhưng trẫm quên mẹ ròi:v.
Chặn lời thành công Kình Viễn, Javis hài lòng ngồi lại với Thánh Âm.
Gã ta nghiêng đầu, hỏi cô thật nhỏ nhẹ: "*Cô từng gây sự với Logan à*?"
"*Tôi còn gây sự với cả thế giới đấy.
Sao thế*?"
"..." Giọng điệu tự hào ghê.
Javis lắc lắc đầu và không nói gì nữa.
Không biết có phải do bản thân nhạy cảm quá không? Gã ta quái dị cảm thấy, sát khí mà tên Logan kia dành cho Maris nặng nề đáng sợ.
Cơ hồ muốn xông lên xé xác cô ấy vậy.
"*Được rồi*." Người chủ trì tươi cười: "*Hôm nay các vị ở đây đều nhờ*..."
Nói một tràng dài dòng lôi thôi hồi hồi, giới thiệu giá trị về Hope.
Cuối cùng người chủ trì cũng chịu vỗ tay, khởi đầu đấu giá kim cương nghìn tỷ: "*Giá khởi điểm là ba triệu đô la.
Mời các vị đấu giá*."
Rất nhanh, đã có vài người nhao nhao lên nâng tầm giá của Hope.
Thánh Âm không vội xuất kích, mà chỉ tò mò thì thầm hỏi Javis: "*Đấu giá này có vẻ giá trị hơn đấu giá trước nhỉ*?"
"*Đương nhiên rồi*." Javis trợn mắt gật gù: "*Vật phẩm bị đem đi đấu giá ở căn phòng này dù cho là gói bim bim rẻ tiền cũng sẽ bị nâng lên thành mấy trăm đô la đấy chẳng đùa đâu.
Bao nhân vật tầm cỡ trong phòng sao có thể chịu chung ngồi với những kẻ nghèo nàn tầng năm chứ.
Cô cố gắng nhìn mặt bọn họ và khắc ghi sâu vào trí não đi.
Nào phải ai ai cũng có đủ tư cách để diện kiến các đại lão này*."
Thánh Âm thật sự không biết nói gì cho cam.
Này, Javis! Không phải gã cũng là một trong chúng đại lão ngồi đây à? Dáng vẻ chân chó kia là cái quỷ gì?
Chẳng có hình tượng gì sất.
Sau một hồi nâng tầm giá, người chủ trì vui vẻ vỗ tay: "*Ngài Jone ra giá 50,8 triệu đô la.
Còn ai muốn nâng thêm không ạ*?"
Nghe thấy số tiền có vẻ hơi ít ỏi kia từ miệng người chủ trì, Thánh Âm lại kéo áo Javis hỏi nhỏ: "*Không phải anh bảo kim cương nghìn tỷ à? Sao mức giá chỉ lên tới 50,8 triệu thôi thế*?"
"*Tôi có chuyên ngành lĩnh vực đá quý đâu mà biết.
Không phải có viên Rona hồng vô giá đấy ư*?"
"*Nhưng đây là Hope, đâu phải Rona*." Thấy gã chối cãi, con cá khinh thường bĩu môi.
Quay ra nhìn người chủ trì chuẩn bị hô to, cô ấy mỉm cười chặn lời: "*55 triệu đô la, tôi ra giá 55* *triệu* *đô la*."
Người chủ trì có vẻ hơi sững sờ, ánh mắt hắn ta lén liếc sang nhìn Javis, đổi giọng: "*Vị tiểu thư này ra giá 55 triệu đô la*.
*Còn ai nâng giá không*?"
"*Tôi ra giá 60 triệu đô la*." Là Mít-tờ Jone ban nãy.
Thánh Âm quẳng cho ông ta một cái nhìn ừm...hơi bất thiện, cô tiếp tục mở miệng: "*Tôi ra giá...61 triệu đô la*."
Hic hic hic, con cá bày tỏ.
Cô cũng muốn làm màu thật loè con mẹ nó loẹt lắm cơ, nâng giá siêu cao ấy.
Nhưng cô nghèo quá, chỉ dám nâng lên thật ít thôi.
Mít-tờ Jone đấy khinh bỉ hất cái mũi diều hâu: "*70 triệu đô la*."
Được được, ông giàu ông có quyền!
Con cá giật giật khoé môi, có cảm tưởng muốn độn thổ: "*Tôi ra giá 72 triệu đô la*."
Mít-tờ Jone: "*80 triệu đô la*."
Thánh Âm: "*85 triệu đô la*."
Mít-tờ Jone: "*100 triệu đô la*."
Thánh Âm: "*103 triệu đô la*."
Mít-tờ Jone: "*Abc triệu đô la*."
Thánh Âm: "*Abc+1* *triệu đô la*."
Chẹp chẹp, quá trình đấu giá kịch tính y hệt trong phim drama Hàn Quắc.
Cả căn phòng, chỉ có mỗi tiếng nói của một nam một nữ.
Một viên kim cương có trị giá 3 triệu đô la thoắt cái đã trở thành viên kim cương hơn trăm triệu đô la.
Dường như mức giá này chưa phải là con số cuối cùng thật sự, tại vì trận chiến vẫn còn phi thường gay cấn.
Nội tâm người chủ trì kích động cực điểm, liên mồm nói như bắn súng liên thanh.
Mít-tờ Jone giơ tay vỗ bàn, nước miếng văng tung tóe: "*150 triệu đô la*."
Quăng cho Mít-tờ Jone nọ ánh mắt siêu cấp thù địch, Thánh Âm cười gằn: "*155 triệu đô la*."
Kình Viễn không đâu nhảy vào: "*200 triệu đô la*."
Mít-tờ Jone: "..."
Con cá: "..." Ôi! Kẻ địch thứ ba! Một tên chưa đủ, cô phải cân cả hai tên mới được à?