Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Lãnh Duệ cầm lên một điều thuốc, nặng nề rít lấy một hơi dài. Giọng điệu vô cùng bực bội, mọi sự kiên nhẫn cùng thoải mái của hắn đã triệt để bị thằng con ngu ngốc Lãnh Tử Việt kia tiêu sạch. Không chần chừ thêm, hắn mở miệng hỏi:

"Tìm có việc gì?"

Lời nói của ba nuôi ngay lập tức giúp nam chính nhớ lại đến chính sự. Lí do hắn quay về nhà không thể vì một việc nhỏ bé như thế này phá hỏng được, hắn vội bình tâm lại, bình tĩnh nói:

"Ba, con muốn ba giúp Kỳ Kỳ có thể ký hợp đồng cùng công ty Tinh Vân. Dựa theo tài năng của cô ấy, cộng thêm gia thế hiển hách, vận khí cũng không tồi. Nếu bây giờ có thêm sự chỉ dạy, dẫn đường của công ty chắc chắn em ấy sẽ dễ dàng trở thành ngôi sao sáng của nền âm nhạc nước nhà."

"Tiềm lực của Kỳ Kỳ thực không tồi, chưa kể thời gian đào tạo ở nước ngoài cũng không ngắn. Nếu công ty đồng ý kí hợp đồng, thì cả đôi bên cùng có lợi."

Quả thật, Lãnh Tử Việt chính là quản lý cấp cao của công ty về lĩnh vực điện ảnh. Còn về lĩnh vực âm nhạc, hắn không quản được.

Tuy nhiên, nếu Lục Kỳ muốn ghi danh ở công ty Tinh Vân trong lĩnh vực âm nhạc không phải không được. Hắn chỉ cần nói một lời chắc vẫn có thể đưa em ấy vào. Nhưng nếu đó là lời chỉ đạo của ba nuôi, chắc chắn hiệu quả hơn gấp bội.

Chỉ cần ba nuôi nói một câu, chắc chắn em ấy sẽ thành ca sĩ được săn đón nhiều nhất, lượng đầu tư của đổ về nhiều nhất. Vậy nên, tối nay hắn mới phải hạ mình tới xin ba nuôi.

"Cô ta là ai?"


Lãnh Tử Việt cứng mặt, cuối cùng vẫn thành thật trả lời:

"Cô ấy là bạn gái của con."

Lãnh Duệ nhíu mày một, thuận miệng chấp vấn.

"Vậy sao mày không thử tự an bài đi?"

"Điều này thực sự khá là rắc rối thưa ba. Dẫu sao... chủ quản của công ty cũng là ba. Nếu ba chịu nói vài tiếng với giám đốc nhân sự..."

Lãnh Tử Việt đôi mắt long lanh, đầy thành ý. Hắn còn đang định tranh thủ nói thêm gì đó, Lãnh Duệ liền lạnh giọng nói, cắt đứt ý định của nam chính.

"Người phụ nữ của mày, sao tao phải quản hộ?"

"Không ngờ muốn nâng đỡ một nữ nhân mà mày không có tiền đồ như vậy! Nếu không có khả năng tại sao còn muốn làm?"

Lãnh Duệ bóp nát thuốc lá, tùy tiện ném vào bên trong gạt tàn, quay đầu rời khỏi thư phòng.

"Ba, vậy còn nữ nhân kia. Cô ta mới là kẻ phiền..."

Vừa nghe được Lãnh Tử Việt nói, Lãnh Duệ quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía con nuôi. Ngay lập tức âm thanh vừa định nói ra liền kẹt lại ở yết hầu. Lãnh Tử Việt cả người căng thẳng, im thin thít không dám nói nữa.

Nhìn như ba có điểm không hài lòng với hắn thì phải?

Cuối cùng nam chính đành vò đầu bứt tai, bực bội rời khỏi biệt thự riêng của ba. Mục đích giúp đỡ cô người yêu bé bỏng cũng không thành, chưa kể còn phải tận mắt chứng kiến bạn gái cũ tà lưa cùng lão ba... Mọi thứ cứ xoay mòng mòng trong đầu của hắn khiến trong lòng Lãnh Tử Duệ vô cùng nặng nề.

Trong phòng ngủ...

"Đã trải qua ba bài hát rồi đó."

Đường Quả lim dim đôi mắt, dựa vào đầu giường, nhìn nam nhân đang cầm điếu thuốc đầy trách móc.


"Lãnh Duệ, ngài định khi nào mới chịu đi ngủ?"

Lãnh Duệ vẫn chưa có hút xong điếu thuốc. Nhưng khi nghe được lời nói của cô gái kia, hắn vội đem điếu thuốc dúi vào gạt tàn. Con ngươi sắc bén quay sang nhìn nữ nhân đang lười biếng nằm dựa vào thành giường. Gương mặt trắng nõn đầy khả ái, cánh môi hồng thuận. Đôi mắt linh động như viên thủy tinh đang nũng nịu, trách móc nhìn hắn. Cả người cô ta thoạt nhìn thật mê người. Trong nét thanh thuần lại có cả sự quyến rũ.

Hắn híp híp đôi mắt lại đánh giá. Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ như thế này, tương lai nếu cô ta rời khỏi biệt thự của hắn, không biết sẽ có bao nhiêu thằng đàn ông nguyện ý mà bao nuôi cơ chứ.

"Lãnh Duệ, có phải ngài đổi chủ ý rồi đúng không? Ngoại trừ việc nghe hát, phải chăng còn muốn làm chuyện nào khác?"

Lãnh Duệ còn chưa kịp phản ứng lại, nữ nhân kia đã chống tay nằm cạnh bên hắn. Hương thơm ngát của nữ nhân cứ thế ngập tràn khắp cánh mũi, bao trọn lấy không gian của hắn.

Một con hồ li xinh đẹp, quyến rũ

Một nữ thần kinh nhưng lại mị hoặc mê người.

"Ngày mai là chung kết của cuộc thi?"

Đường Quả một lần nữa quay trở lại giường nhỏ của mình, ngồi xuống. Cô nhẹ giọng ừ một tiếng. Thanh âm nghe giống như có điểm mất mát, nặng nề. Như có như không trách móc quyết định của hắn.

Cái thở hắt không biết vô tình hay hữu ý đã khiến kim chủ Lãnh Duệ có điểm dở khóc dở cười. Cô ta quả là nữ nhân độc nhất vô nhị mà.

"Cô đã ở biệt thự này hơn nửa tháng..."


Bất chợt giọng điệu của Lãnh Duệ mang theo chút lạnh lẽo.

"Bất cứ cô gái nào cũng chưa bao giờ vượt qua một tháng."

Đường Quả đôi tay chống tay nâng đỡ khuôn mặt nhỏ, đôi mắt liên tục chớp chớp:

"Vậy nên kim chủ ngài muốn biểu đạt điều gì đây?"

"Trong khoảng thời gian này, cô làm việc không tồi."

Lãnh Duệ từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một bản hợp đồng, cùng với một quyển sổ đỏ bất động sản.

"Đây là hợp đồng mới nhất của công ty Tinh Vân lĩnh vực âm nhạc. Cùng với đó là căn biệt thư mà tôi muốn dành tặng cô. Hãy xem như đấy là khoản thù lao."

Ngay từ lúc bắt đầu, Lãnh Duệ không tính để cô gái này lưu lại hơn một tháng. Quy tắc riêng không cho phép hắn chấp thuận bất cứ trường hợp đặc biệt nào. Mặc dù đã hơn nửa tháng trôi qua, giọng ca của cô ta vẫn như cũ tác động mạnh mẽ đến tâm trạng của hắn.

Hơn nữa, cô gái này còn đang nắm giữ điểm mấu chốt của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận