Mười năm trước, tại Đông Vệ quốc,
Mặt trời đứng bóng, mang theo những tia nắng ấm áp soi rọi khắp vùng kinh thành, có một chiếc xe ngựa sang trọng đang phi nước đại, hướng về phía hoàng cung, kéo theo cả một đoàn quân hộ tống.
Hoàng đế Lưu Vệ quốc dẫn theo thái tử Tần Mặc, mười tuổi đến Đông quốc họp bàn giữa các nước,
Trong khi các hoàng đế đang trong thư phòng nói chuyện, hài tử mười tuổi đáng yêu mặc trường y màu tím, bản tính vốn nghịch ngợm, do không có gì làm đã lén chạy ra một chỗ nào đó của hoàng cung,
Đi tiếp một chút liền tới một góc vô cùng hẻo lánh và yên tĩnh, nơi có nhiều cây cổ thụ xanh mát đang tỏa bóng. Ánh mắt của nam hài đảo qua, trong lòng liền âm thầm suy nghĩ,
Đây là đâu? Phụ hoàng đang ở đâu nhỉ?
Không tới một khắc đồng hồ, tiểu nam hài dường như đã nhận ra mình đi lạc, đôi mắt tròn xoe bắt đầu ngập nước, bất thình lình...
Bốp!
Ăn một cú đau điếng vào đầu, Tần Mặc phiên bản tí hon đỏ au hai mắt, quay đầu lại nhìn.
Là một tiểu cô nương có đôi mắt trong sáng, thoạt nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi.
Mặc một thân hồng y, tóc búi cao hai bên, gương mặt cất giấu sự giảo hoạt trong nụ cười lúm đồng tiền dễ thương,
Thứ vừa đập vào đầu hắn là một quả bóng ...
"Nhóc! Cho tôi xin lại quả bóng nha!!!" Cô bé đưa tay ra, nhanh nhảu mở miệng
"Không!" Hắn bắt lấy quả bóng đang lăn tròn dưới đất, nhìn thủ phạm không chớp mắt.
Một thoáng liền sa sầm mặt, tức giận dâng cao,
"Ngươi ném nó vào đầu ta, ngươi phải xin lỗi ta!" Nhóc con lúng túng khẳng định,
"Ồ! Vậy sao!" Nữ hài đáp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, bước tới,
"Ngươi...ngươi định làm gì?" Tần Mặc bé con trong lòng giật mình, hơi nín thở, sợ hãi lùi về sau,
Đôi mắt nàng đảo qua đảo lại nhanh như chớp, đôi môi hồng nhuận nhếch lên thành nụ cười ranh ma, rất nhanh liền áp sát rồi.
"Lấy lại bóng!" Vừa nói nàng vừa giật lấy trái bóng trong tay hắn, thuận thế gõ gõ hai cái đau điếng lên đầu Tần Mặc,
Tiểu Tần Mặc lập tức đông cứng tại chỗ, hoàn toàn biến sắc.
Sự quẫn bách và tức giận hiện lên trên gương mặt, đối diện với nử hài tử đang cười gian kia.
"Nhóc..." Chưa kịp nói hết câu, một tì nữ dung mạo thanh tú từ đâu đã chạy vội đến, kéo cô bé ấy đi
"Liễu Y tiểu thư! Liễu đại nhân đang tìm người.
Người đã chạy đi đâu vậy? Tiểu Ngọc đã tìm người suốt đấy!!!" Tì nữ đó vừa nói vừa khẽ lay lay cánh tay, vội vàng kéo cô bé đi vừa nói luôn miệng, thể hiện sự lo lắng,
Bóng hồng y khuất dần trong tầm mắt, Tần Mặc đứng đơ một chỗ, chỉ thấy hai má ửng đỏ, lúc lâu sau mới phản ứng lại tình huống, hét với theo,
"Ta không phải là nhóc!!!"
Hắn chỉ nói được câu đó, không biết người kia có nghe được không? Chỉ kịp nhớ được, cô nhóc đó tên Liễu Y...
Một lát sau, có thị vệ đến tìm và đưa hắn đi...
Đến khi xe ngựa dần lăn bánh, rời khỏi Đông quốc để trở về, hắn khẽ nâng rèm cửa, nhướng mắt nhìn về phía hoàng cung xa hoa, tĩnh mịch,
Liệu sau này có thể gặp lại không?
Chắc là có! Nhưng có lẽ còn tùy thuộc vào duyên phận
Mười năm sau, tại Lưu Vệ quốc,
Tà áo đỏ tung bay, thoáng qua giữa dòng người tấp nập, bóng lưng ấy mang theo sự cô đơn
Hình bóng ngày xưa đọng lại trong hồi ức nay lại xuất hiện,
Nhận được một cái nhìn mơ hồ thoáng qua, trong lòng liền dao động...
Thiên mệnh...!đã định là không thể tránh.
Ta chưa từng tin vào duyên phận hay số kiếp, cho đến khi nàng cất bước vào cuộc sống của ta rồi lại biến mất.
Đến bây giờ ta vẫn luôn tự hỏi...!liệu có thể gặp lại một lần nữa hay không?
-Tần Mặc-.