Vô Dược cuối cùng đương nhiên là không khóc, Phục Hy vừa lòng sờ sờ đầu nàng, sau đó lại chậm rãi mang theo nàng đến biên cảnh.Nhìn bộ dạng hắn nhàn nhã, tựa hồ một chút đều không vội."..." Phục Hy...!Chàng còn không nhanh khôi phục ký ức cho ta.
Chàng sẽ mất đi ta.Vô Dược biết nếu Nữ Oa khôi phục thần lực, khẳng định cũng sẽ khôi phục ký ức.
Sau đó nàng có thể thuận lợi biết được mọi việc nàng muốn biết.Thời điểm đến biên cảnh, Phục Hy dừng bước chân.
Vô Dược vốn dĩ cho rằng hắn sẽ hỏi người khác, nghi hoặc nhìn hắn.Phục Hy sờ sờ đầu nàng, sau đó vui vẻ nói: "Ta cảm giác được, Oa Oa, ta cảm giác được Tuyết nhuỵ ở nơi nào.
Ta rất nhanh liền có thể khôi phục cho nàng."Sau đó mang theo Vô Dược lắc mình một cái, liền xuất hiện ở trong một cái lưu sa*.
Phục Hy mang theo nàng xuyên qua lưu sa, sau đó một Thành đô bị tàn phá liền xuất hiện trước mặt bọn họ.*Lưu sa: Cát lún.Khi thấy người trước mắt, khóe môi Phục Hy treo một mạt châm chọc, đạm mạc mở miệng: "Đông Dương, ngươi quá tùy hứng."Khuôn mặt Đông Dương nửa đầy tà khí, tràn đầy rối rắm: "Phục Hy đại thần, ta...!Ta cũng không muốn.
Nhưng...!Nhưng mà ta không còn cách nào."Phục Hy lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: "Cho nên ngươi liền giống cái nữ tử tiếp cận Đỡ Nghiêu kia, xúi giục hắn đi trộm Tuyết nhuỵ.""Ta..." Đông Dương nháy mắt biến trầm mặc, đây hết thảy xác thật là hắn an bài.Phục Hy như cũ đạm mạc nói, tựa hồ đang trần thuật lại một việc rất bình đạm: "Ngươi biết không, bị hoá ma không phải cơ thể ngươi mà là linh hồn của ngươi.
Ngươi là một vị thần, sao có thể bị một chút ma khí kia đồng hóa.
Thứ ngươi không trừ được chính là tâm ma của ngươi."Sau khi Đông Dương nghe được hắn nói, ngẩn người.
Đúng vậy! Hắn sao có thể dễ dàng thành ma như vậy.
Tuy rằng trong trận chiến ấy hắn bị trọng thương rất nặng, vì vậy ma khí vẫn luôn không thoát ra được.
Nhưng chung quy bất quá là vì tâm ma của hắn, bởi vì sợ hãi, ngược lại hãm đến càng sâu.Cũng không biết có phải vì hắn nói câu nói kia hay không, bộ dạng Đông Dương tựa hồ lập tức liền nghĩ thông suốt, ma khí trêи người thế nhưng lập tức giảm bớt rất nhiều.
Mơ hồ bị thần khí trêи người che lại.
Phục Hy nâng nâng tay, sau đó một cơn gió phất qua, ma khí trêи người Đông Dương thế nhưng liền biến mất.Đông Dương không biết, nhưng Vô Dược lại nhìn đến vô cùng rõ ràng.
Thời điểm Phục Hy lại nói với hắn lần nữa, đầu ngón tay chưa từng dừng.
Nghe nói cầm Phục Hy có thể che giấu, nếu không đoán sai mà nói tại thời điểm nhìn thấy Đông Dương, hắn đã bắt đầu đàn cầm huyền.Phục Hy thôi miên lợi hại ở chỗ nào, Vô Dược đã sớm chứng kiến qua.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể khiến một thần ổn định nội tâm, hắn tựa hồ so với miêu tả trong thần thoại còn lợi hại hơn.Đông Dương khôi phục vội vàng hướng Phục Hy nói lời cảm tạ: "Tạ Phục Hy đại thần, tạ Phục Hy đại thần."Sau đó hắn tựa hồ dường như nghĩ tới cái gì, lại mở miệng nói: "Ta lập tức đem Minh thủy và Tuyết nhuỵ trở về, sau đó mang theo Viêm hỏa về phía đông."Phục Hy nhàn nhạt mở miệng: "Tuyết nhuỵ giao cho bổn tọa."Đông Dương tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem Tuyết nhuỵ giao cho Phục Hy.Phục Hy tiếp nhận xong, liền mang theo Vô Dược về Thần điện....Khi Phong Dao thấy Phục Hy trở về, thập phần cao hứng tiến lên.
Khi thấy mặt Vô Dược trở về vẻ tuyệt sắc khuynh thành, sắc mặt thay đổi rất nhiều lần.Khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của ả, Vô Dược lôi kéo góc áo Phục Hy.
Tựa hồ rất sợ hãi trốn phía sau hắn.Thấy Vô Dược như vậy, con ngươi Phục Hy nháy mắt tối sầm xuống.
Ánh mắt nhìn Phong Dao càng thêm không tốt..