Vô Dược không nói nữa, một bên đang nghĩ xem có phải anh biết cô sẽ không quăng ngã anh, anh mới trả lời như vậy không?Kết quả trong lúc vô ý liếc tới phong cảnh dưới chân, không trung không biết từ khi nào đã tối tăm.
Dưới tình huống tối tăm như vậy, dưới chân bọn họ lại nở rộ một mảnh cánh đồng hoa hồng vô biên vô hạn.Cô xoay người hỏi anh: "Chúng ta đi xuống nhìn xem được không?""Được!" Anh khiến lá cây bay xuống, ngay lập tức liền rơi xuống.Mỗi một đóa hoa hồng đều kiều diễm ướt át, khi gió thổi qua những cánh hoa liền vươn lên, thật giống như đáp ứng câu nói kia, khi nở thì diễm liệt, khi điêu tàn cũng vẫn lừng lẫy như vậy.Gió thổi động sợi tóc vàng kim của cô, cô giơ tay vuốt mái tóc về sau tai, sau đó mỉm cười quay đầu lại nhìn anh.Tâm anh vì hình ảnh này mà run lên, anh xoa ngực của mình.
Rõ ràng nơi đó chưa từng đập qua, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nơi đó đập rất lợi hại.
Có lẽ đây chính là theo như lời nhân loại nói là động tâm đi.Nếu trước kia Vô Dược hỏi anh nơi nào nhớ cô anh nhất định sẽ chỉ vào đầu trả lời nơi này nhớ cô, nhưng hiện tại mà nói anh nhất định sẽ chỉ vào tim của mình nói: Là nơi này nhớ em.Cô nhìn anh, lúc này anh cũng không khôi phục bộ dạng tuấn mỹ của mình.
Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy anh như vầy cũng rất đẹp.
Đặc biệt đẹp, có phải là loại linh hồn bên trong kia đẹp hay không.Thân là nhan cẩu — Vô Dược, đối với bản thân cũng không hoài nghi cái gì.
Chỉ cần là anh, mặc kệ bề ngoài như thế nào vẫn là đẹp nhất.Cũng không biết vì sao, lúc này tên của anh, trong đầu cô đặc biệt rõ ràng, cô vươn tay nói với anh: "Trạch Ẩn, lại đây."Trạch Ẩn ngoan ngoãn đi lên, cầm tay cô.
Sau đó ôm cô vào trong ngực, thân mật hôn môi cô: "Cách Lạp, anh yêu em."Cô cũng gắt gao ôm anh, sau đó trả lời nói: "Em cũng yêu anh, Trạch Ẩn."Gió tựa hồ bị bọn họ nói động tình, thổi lên một cơn gió nhẹ, cánh hoa diễm lệ sôi nổi bay lên, tựa như miêu tả một bức tranh cực đẹp....Đèn đường chậm rãi sáng lên, Trạch Ẩn nhàn nhã đi tới, đột nhiên một người chắn ở trước mặt anh.Trạch Ẩn nhàn nhạt ngẩng đầu, tuy rằng hắn che giấu rất khá, nhưng anh biết đối phương là quỷ hút máu.Tháp Bố Tư nỗ lực khắc chế tâm tình muốn bạo nộ của bản thân.
Lạnh nhạt đối nói với anh: "Cách vị hôn thê của ta xa một chút.""Ngươi?" Trạch Ẩn khoanh tay trước ngực, dựa vào trêи cây bên cạnh, bộ dạng thoạt nhìn như là thập phần nhàn nhã.
Anh đạm mạc nhìn hắn một cái, nhưng hàn quang kia tựa hồ khiến Tháp Bố Tư run lên một chút.Khoé môi Trạch Ẩn hơi câu, lạnh nhạt phun ra: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh chủ ý lên Cách Lạp, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm."Sau đó chậm rãi từ bên cạnh Tháp Bố Tư vẫn không nhúc nhích đi qua.Chờ sau khi anh đi rồi Tháp Bố Tư mới mở mồm to hít thở, nhìn bóng dáng anh rời đi, tràn đầy vẻ không thể tin được.Một loại cảm giác hít thở không thông khiến bản thân phảng phất muốn chết kia, đến cả trưởng lão quỷ hút máu cường đại cũng không cho hắn cảm giác đó, hắn...!hắn đến tột cùng là người nào?Biểu tình thong dong bình tĩnh của Trạch Ẩn vừa mới đi xa, liền có chút rạn nứt.
Vẻ mặt anh tràn đầy khói mù, âm trầm đáng sợ.Nếu không phải hắn đột nhiên biến mất, khả năng sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái.
Anh vừa này liền giết chết hắn.Trạch Ẩn sửa sang lại dáng vẻ của bản thân cho tốt, yên lặng nói với chính mình: Không sao cả, lúc này không thể giải quyết hắn, có rất nhiều phương pháp có thể khiến hắn sống không bằng chết.Nhưng chỉ cần thấy nhánh cây trong tay đã bị anh niết không thành dạng, liền biết điều anh chân chính nghĩ và anh nói hoàn toàn không giống nhau..