Trạch Ẩn lấy tư thái cao quý đoan trang, rất tự nhiên đi theo cô quay trở lại phòng của cô.
Sau đó rất ngoan ngoãn liền bò lên trêи giường, ưu nhã nằm xuống."..." Vô Dược trong lúc nhất thời không biết nói gì, vốn dĩ tính toán bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên.Cô ngồi lên người anh, cúi đầu hôn môi xuống.Tay thon dài của Trạch Ẩn chế trụ cái ót của cô, si mê hôn cô.
Tuy rằng không biết vì sao cô lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhưng mà anh thích cô nhiệt tình.Nụ hôn kết thúc, Vô Dược vô lực ghé vào trêи người anh nhẹ nhàng thở hổn hển.
Con ngươi xanh thẳm của Trạch Ẩn chậm rãi nhiễm huyết sắc.Vô Dược yên lặng rơi lệ đầy mặt, cô không muốn, thật sự không muốn, hu hu ~ tình cảm không chịu khống chế thật sự quá khó tiếp thu rồi.Càng khó chịu chính là...!Lúc này chỉ là thỉnh thoảng chủ động nhào vào trong ngực...!Về sau cô phỏng chừng ở trêи giường sẽ chết rất thảm.
Vô Dược có thể cảm giác được Trạch Ẩn đang thở gấp.Trạch Ẩn mang theo vẻ tràn đầy mê luyến nhìn cô, mùi hương mê người trêи người cô cùng với hương thơm của máu không lúc nào là không dụ dỗ anh.
Nhưng anh luôn có một loại cảm giác ham muốn khác với cảm giác hút máu, nhưng mà anh không biết đây là cái gì, anh rất muốn, nhưng mà anh không biết là muốn cái gì.
Cảm giác như vậy khiến anh rất bực bội.Vô Dược lại không biết bị anh mê hoặc khi nào, ánh mắt bắt đầu trống rỗng.Trạch Ẩn vùi đầu ở trêи vai cô, răng nanh sớm đã đâm thủng da thịt cô, nhưng anh cũng không hút máu của cô.
Huyết đồng tràn đầy vẻ điên cuồng và bực bội.Anh gắt gao ôm tựa hồ đang hưng phấn gì đó, hình như anh tìm được một việc còn hưng phấn hơn so với hút máu của cô, nhưng mà anh không biết hẳn là nên làm như thế nào.Anh ɭϊếʍ bả vai cô, đầu ngón tay cởi bỏ quần áo nặng nề của cô.
Nhiệt liệt hôn, hôn dần xuống toàn thân cô.
Không có chỗ nào là không có dâu tây anh để lại.Anh ôm đầu cô nhiệt tình hôn môi: "Cách Lạp...!Cách Lạp...!Cách Lạp của anh..."Thời điểm Vô Dược tỉnh lại trời đã tối, phát hiện bản thân không mảnh áo che thân.
Nhìn thấy người nằm bên cạnh mình.
Trạch Ẩn mắt không chớp nhìn cô.Đột nhiên chân liền nhấc lên, sau đó liền đá Trạch Ẩn đại nhân của chúng ta, một phát xuống đất.Trạch Ẩn chậm rì rì từ dưới mặt đất bò lên, ủy khuất nhìn cô, bộ dạng tựa hồ không biết bản thân đã làm gì sai."..." Vẻ thân sĩ phong độ đâu? Cao quý ưu nhã đâu? Đều đút cho cẩu rồi sao?Hành vi lưu manh này, không nên là anh làm biết không?Vô Dược phát hiện bản thân chỉ là bị hôn khắp người, anh cũng không làm việc gì không nên làm, quyết định tha thứ anh.Cô ôm đầu anh, sau đó chà đạp lên mái tóc bạc dài đến eo của anh.
Đột nhiên phát hiện tóc anh thật mềm, cô tựa hồ giống như nghiện rồi, không ngừng chơi tóc của anh.Anh cũng dịu dịu ngoan ngoãn để cô chơi, thời điểm cô dừng lại, còn chủ động cọ cọ trong lòng bàn tay cô, Vô Dược cảm thấy anh như vậy cực kỳ đáng yêu, lại hôn hôn mặt anh.Cuối cùng chờ đến khi Phàn Sa tới gõ cửa mới dừng âu yếm.
Vô Dược cắn một ngụm trêи cánh môi anh, sau đó mở miệng nói: "Còn không mau giúp em mặc quần áo lại."Trạch Ẩn cầm lấy quần áo bị anh cởi bỏ, sau đó nghiên cứu nên giúp cô mặc như thế nào.
Kỳ thật trong lòng anh không muốn mặc cho cô, bởi vì trêи thực tế anh cũng không mặc..."..." Thấy bộ dạng vẻ mặt khó xử của anh, Vô Dược liền hiểu, cảm thấy anh chỉ biết cởi không biết mặc đúng không.
Mẹ nó, tức giận nha, muốn đánh anh, làm thế nào đây?.