Mau Xuyên Nữ Phụ Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!


Vô Dược khắc chế ý tưởng muốn đánh người của mình, bản thân tự mặc quần áo xong.

Mới mang theo anh xuống dưới.Trạch Ẩn nghiêng đầu thấy dấu vết trêи cổ và trêи vai cô, vừa lòng cong cong môi.

Điểm hồng hồng kia, trong mắt anh đặc biệt đẹp.Nghĩ nghĩ anh không khỏi lại cúi đầu, lại muốn thêm một cái."Ưm ~" Vô Dược không cự tuyệt anh, để anh muốn làm gì thì làm.

Chờ sau khi anh hôn xong, mới đẩy đẩy anh.

"Nên đi xuống, bằng không em liền phải chết đói."Sau khi nghe được lời cô nói, anh mới rất bất mãn ôm cô đi xuống.Thời điểm dùng cơm, Vô Dược nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Phàn Sa đang chờ ở một bên.

Còn không kịp nghĩ nhiều, người nào đó liền chế trụ cằm cô.

Sau đó để cô nhìn thẳng anh."Em nghĩ cái gì?" Trạch Ẩn mang theo tâm tình không vui, chậm rãi mở miệng hỏi."Hả?" Vô Dược còn không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi.Trạch Ẩn ủy khuất mở miệng nói: "Em vừa mới nhìn nó không sai lắm đã một phút.""..." Cô nhìn còn không đến ba giây đồng hồ được không?Không đúng! Thuộc tính của anh có phải sai rồi hay không? Nói là Đại ca ca hàng xóm ôn nhu đâu? Nói là bạn trai trung khuyển đâu? Tính cách hơi động chút liền ghen này có phải OOC hay không? Hay là nói, sau khi cô hôn anh trước công chúng, anh liền bắt đầu buông thả bản thân?Nhìn cô lại thất thần, mặt Trạch Ẩn hoàn toàn đen xuống.

Một ngụm cắn trêи mặt cô."A!" Trêи mặt truyền đến hơi hơi đau đớn, khiến cô hồi thần.Cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó buông dao nĩa trong tay, mở miệng nói: "Làm gì?""Em không để ý tới anh!" Trạch Ẩn càng ủy khuất.Vô Dược khe khẽ thở dài, sau đó hôn hôn trêи mặt anh.

"Ngoan, em nghĩ một số việc."Trạch Ẩn ôm cô, môi lại hôn cô, ɭϊếʍ ɭϊếʍ lại cuối cùng mới nhàn nhạt mở miệng: "Chẳng qua chỉ là yêu ma cấp thấp, có cái gì phải nghĩ?""..." Trong lòng Vô Dược tức khắc vô ngữ, người ta còn đứng ở chỗ này đây.

Anh nói như vậy thật sự tốt sao? Cũng không sợ bị đánh.Nhưng kỳ thật, thời điểm nghe được một câu như vậy, Phàn Sa trong lúc vô tình phóng ra tức giận, hai người bọn họ đều phát hiện....Đến buổi tối, Trạch Ẩn rất thành công bị Vô Dược đuổi ra khỏi cửa.Cũng mặc kệ anh có phải ủy khuất hay không, dù sao Vô Dược chính là không cho anh lưu lại.Vô Dược nhìn thân ảnh anh dưới lầu, không phải cô không muốn giữ anh lại.

Mà thân thể này không thành niên nha, ai biết cảm xúc không chịu khống chế kia của cô, khi nào sẽ động kinh? Cô cũng không dám trêu chọc anh.

Cho nên vẫn là nên có khoảng cách một chút, đúng, khoảng cách sinh ra những điều tốt đẹp.Trạch Ẩn ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của cô, sau đó hơi thở tối tăm trêи người bớt đi rất nhiều.

Cuối cùng mang theo nụ cười nhàn nhạt rời đi.

Đúng, cô cũng không phải không để ý đến anh, hôm nay cô còn quang minh chính đại tuyên bố đấy, anh hẳn là nên vui vẻ, không thể tức giận.Tâm tình tốt của Trạch Ẩn không giữ được bao lâu, khi nhìn đến nam nhân trước mắt.

Cơ hồ tâm tình đã hoàn toàn hỏng rồi.Lạnh nhạt nhìn nam nhân trước mắt, cũng không tính toán mở miệng trước.Tháp Bố Tư nhìn kỹ nam nhân trước mắt một lần nữa, một đầu tóc bạc, so với quỷ hút máu quý tộc tuấn mỹ trong truyền thuyết là hắn đây còn tuấn mỹ hơn.

Cuối cùng nhàn nhạt phun ra: "Ngươi, ngươi đến tột cùng là người nào?"Trạch Ẩn cho hắn một ánh mắt giống như muốn nói ngu ngốc.

Cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Ta vì sao phải nói cho ngươi? Ngươi cho rằng ngươi xứng biết tên của ta?"Quyền trong tay Tháp Bố Tư nắm chặt, trong con ngươi đều là tức giận, cuối cùng mở miệng hỏi: "Ngươi cũng là quỷ hút máu, đúng không.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui