"Ừ." Vô Dược nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó mang theo Trạch Ẩn về phòng.Trạch Ẩn ngoan ngoãn nằm trêи giường, khuôn mặt tuấn mỹ giống như mỗi một tấc da thịt đều được tạo ra một cách tinh xảo.
Con ngươi xanh thẳm nhìn cô, vẻ tràn đầy thâm tình.
Dưới cái mũi cao thẳng là môi đỏ bừng đang hé mở như đang thở.
Hai cúc áo sơmi không biết đã mở ra từ khi nào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mỹ lệ.
Bình thường làn da kia giống như có hơi trắng, cũng chỉ có lúc này mới nhiễm vẻ đỏ ửng nhàn nhạt.Trong lúc vô ý Vô Dược liếc mắt nhìn một cái, vội vàng che lại tâm kinh hoàng của mình.
Liền sợ cảm xúc không thể hiểu được kia, lại đột nhiên bị mất khống chế.
Muốn chết, sao anh có thể một giây liền biến thành yêu tinh vậy?Bước chân Vô Dược nhẹ nhàng hướng anh dịch qua, tựa hồ mỗi một bước đều rất nặng, kỳ thật là cô đang nỗ lực khắc chế bản thân.Hàng mi dài của Trạch Ẩn hạ xuống che đi đôi mắt xanh lam, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó liền đối với cô lộ ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc.Quỷ hút máu vốn dĩ vừa sinh ra đã tuấn mỹ dụ hoặc, càng đừng nói cái thế giới này lấy quỷ hút máu là vi tôn.
Nụ cười này của anh, lực dụ hoặc có bao lớn, có thể nói rằng không có bất luận một người nào, có thể cự tuyệt vẻ câu dẫn của anh.Sau đó liền có thể nhìn thấy Vô Dược nhào lên, Trạch Ẩn giống như là sớm đã đoán được.
Ngoan ngoãn, để cô ngồi trêи người mình.Đầu lưỡi màu đỏ tươi ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi của mình, đầu ngón tay chạm chạm môi của mình, sau đó nói với cô: "Muốn hôn hôn."Đại não Vô Dược cơ hồ giống như là không chịu khống chế, cúi đầu hôn lên.Qua một chút thời gian, cô mới buông ra.
Hai tròng mắt mê ly tựa hồ rất ngây thơ nhìn anh.
Mặt nháy mắt liền đỏ.
Vừa nãy cô thế mà muốn làm một chút việc không thể miêu tả.
Chúa ơi, cô là điên rồi đi.
Chỉ là...!Nhìn bộ dạng của anh, tựa hồ cũng không biết những việc đó.Tay anh vòng lên cổ cô, sau đó chủ động đưa môi đỏ của mình lên, tựa hồ phải hôn cô đến say mới nguyện ý buông cô ra.Hàm răng nhẹ nhàng cắn xé bên tai cô, hơi hơi bất mãn nói: "Cách Lạp, em vừa nãy lại thất thần."Vô Dược xoa xoa đầu anh, trấn an nói: "Đó là bởi vì anh quá đẹp, cho nên khiến em nhìn đến ngây người."Trạch Ẩn nhẹ nhàng cọ gương mặt cô hỏi: "Thật sao?"Vô Dược nhẹ nhàng quát quát cái mũi của anh, sau đó gật gật đầu: "Đương nhiên, Trạch Ẩn là người đẹp nhất em từng gặp." Không liên quan đến tướng mạo, mà là linh hồn....Thư viện bị cháy một nửa mới có thể dập tắt được lửa.
Cũng bởi vì vậy có rất nhiều sách bị thiêu hủy.Ban đêm là thời điểm tốt nhất để chuyện xấu, một bóng hình chậm rãi xâm nhập vào thư viện.
Ở góc nào đó, không biết ai đang đảo loạn mọi thứ, tựa hồ đang tìm cái vật gì đó rất quan trọng.Đột nhiên toàn bộ thư viện đều sáng lên, Vô Dược chậm rãi đến phía sau cô ta, nhẹ nhàng phun ra: "Đang tìm cái này sao? Phạn Sa công chúa điện hạ."Phàn Sa à...!Không, chuẩn xác mà nói là Phạn Sa quay đầu lại, thấy trong tay cô cầm Sách thánh của yêu tinh, mặt đầy vẻ không thể tin được.Cô ta lui một bước, tựa hồ đến cả lời cũng nói không rõ: "Không, không có khả năng, sách ở thư viện này không phải nếu không có chứng thực thì không thể mang ra ngoài sao? Vì sao!"Vô Dược nhẹ nhàng dựa vào trêи người Trạch Ẩn, sau đó nhàn nhạt phun ra: "Đúng, viện trưởng đã từng niệm chú qua, bình thường mà nói thì đúng là không có chứng thực thì không thể mang ra ngoài.
Nhưng mà...!Nếu năng lực của đối phương cao hơn người niệm chú, vậy việc muốn mang ra ngoài cũng không phải không có khả năng.".