Phạn Sa không thể tưởng tượng nhìn Vô Dược, thân là hiệu trưởng của học viện ma pháp nhân loại, năng lực đương nhiên là rất cao.
Cô ta mới không tin Vô Dược có năng lực mang ra ngoài.Đột nhiên Phạn Sa giống như là nhớ tới cái gì, nhìn về phía Trạch Ẩn bên cạnh Vô Dược, nếu nói Vô Dược không có năng lực kia vậy thì chỉ có thể là thiếu niên bên cạnh cô này, nhìn rất bình thường, nhưng lại thần bí.Chả trách cô ta vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của thiếu niên trước mắt không giống như đôi mắt mà hắn nên có ở độ tuổi này.
Thì ra...!Đúng thật không phải hắn thành thục, mà hắn vốn dĩ đã không phải là tuổi này.Vô Dược hơi hơi câu môi, lúc ban đầu cô xác định có ý định đem sách trả về, bởi vì không mang ra được.
Nhưng khi ra tới cửa, cô hỏi anh một câu: "Trạch Ẩn, anh có thể mang sách ra ngoài không? Khi không có chứng thực."Trạch Ẩn gật gật đầu, trả lời nói: "Có thể."Vô Dược liền biết, hệ thống thật bất công, mỗi lần địa vị và năng lực của anh đều không khác gì là sự tồn tại nghịch thiên trong thế giới đó.
Vô Dược có cảm giác dựa vào anh là tốt rồi, không cần phải công lược cái gì đó.Sau khi biết anh có thể, Vô Dược rất vui vẻ đưa sách cho anh, để anh mang ra ngoài....Vô Dược nhìn Phạn Sa, nhẹ nhàng phun ra: "Dùng máu của mình luyện thuốc ma pháp, Phạn Sa công chúa không sợ sảy ra vấn đề."Mặt Phạn Sa hơi hơi dữ tợn lên, tràn đầy tức giận nói: "Vậy thì thế nào? Nhân loại các ngươi không phải đều luôn coi con dân của ta là nô dịch sao, ta chẳng lẽ không nên làm như vậy?"Vô Dược nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó nhàn nhạt phun ra: "A? Phải không?"Phạn Sa cơ hồ là dùng ngữ khí hô lớn: "Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải do các ngươi, muội muội của ta sẽ không phải chết, Phàn Sa sẽ không phải chết."Vô Dược châm chọc cười: "Trách chúng ta? Khi nhân loại thu phục yêu tinh cấp thấp đều hỏi qua họ có nguyện ý hay không.
Bọn họ phục vụ cho nhân loại, nhân loại bảo đảm bọn họ không bị các yêu ma khác cường đại hơn giết hại, đây vốn dĩ chính là giao dịch rất công bằng."Cuối cùng Vô Dược giống như nhớ tới cái gì lại chậm rãi mở miệng: "Chân chính tàn nhẫn mới chính là chủng tộc của các ngươi, cùng là công chúa, một người thì cao cao tại thượng, một người lại chỉ có thể bị nhân loại thu phục làm nô ɭệ.
Chỉ bởi vì một người có thiên phú cực cao còn người kia thì không phải.
Cho nên không phải ngay cả thị nữ bình thường cũng không bằng, chỉ có thể bị vứt bỏ sao.
Vậy muốn trách hẳn là trách ngươi, trách phụ hoàng của ngươi, kỳ thị đối với thiên phú huyết mạch của các ngươi."Phạn Sa lui lại mấy bước, sắc mặt có chút tái nhợt, lâm vào trong hồi ức.Cô ta và Phàn Sa vốn là song sinh, nhưng ngoại trừ diện mạo giống nhau thì những mặt khác hoàn toàn không giống nhau.
Cô ta nghịch ngợm gây sự, làm việc gì sai Phàn Sa đều che chở.
Mà Phàn Sa thành thục ổn trọng, chỉ số thông minh siêu cao.
Huyết mạch lại thức tỉnh trước, phụ hoàng của bọn họ cơ hồ đều đem hết thảy hy vọng đặt ở trêи người cô ấy.
Nhưng thiên phú huyết mạch sau khi thức tỉnh phát hiện Phàn Sa thế nhưng lại yếu nhất, so với yêu ma khác đều kém hơn.
Sau đó phụ hoàng của cô ta liền thẹn quá hoá giận mà đuổi Phàn Sa ra khỏi hoàng cung.Khi cô ta gặp lại Phàn Sa, Phàn Sa một thân trọng thương không lâu sau sẽ chết.
Cuối cùng Phàn Sa vẫn là không thắng nổi liền qua đời, sau đó cô ta hoàn toàn tức giận, dùng thân phận của Phàn Sa vẫn luôn tránh ở thế giới nhân loại này, tìm cơ hội trả thù nhân loại.Nhưng không nghĩ tới cô ta vừa mới bắt đầu không bao lâu đã bị người khác phát hiện, thời điểm Phàn Sa nhìn Vô Dược đang định động thủ.Trạch Ẩn đột nhiên mở miệng: "Có người hướng tới bên này, hơn nữa là rất nhiều người."Thời điểm Vô Dược còn muốn nói gì đó, đột nhiên Tĩnh Dạ liền nhắc nhở cô cái nhiệm vụ che giấu thứ hai bắt đầu: Tìm ra nguyên nhân tử vong của Phàn Sa..