Sau khi Vô Dược trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi: Có thể đem tư liệu của quốc vương kia cho tôi hay không?Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Được.Vô Dược lọc qua một lần, chỉ đơn giản là làm thế nào bước lên vương vị, nhưng mà trong đó có một đoạn hấp dẫn cô: Năng lực đột nhiên trở nên lợi hại là chuyện như thế nào?Tĩnh Dạ tra tìm một chút, sau đó trả lời: Giống như là bởi vì uống thuốc ma pháp được làm từ máu của yêu ma hoàng tộc, sau đó năng lực liền tăng cường.Môi Vô Dược gợi lên nụ cười đạm đạm, mở miệng hỏi: Vậy có thể nói cho tôi biết Phàn Sa chết khi nào không?Tĩnh Dạ không chút suy nghĩ, liền trả lời: Đại khái chính là trước khi tân vương tiền nhiệm một hai năm đi.Vô Dược vừa lòng cười, sau đó mở miệng nói: Cảm ơn ngươi a, Tiểu Dạ Dạ.Tĩnh Dạ còn không phản ứng lại, đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ che giấu hoàn thành.
Sau đó cả khuôn mặt đều đen, ủy khuất mở miệng nói: Ký chủ, cô sao có thể hố tôi?Vô Dược nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái mới mở miệng: Ai hố ai còn không nhất định nha? Rõ ràng biết đáp án, lại cứ phải để tôi tự tìm.
Cô nói xem tôi cần cô có ích lợi gì?QAQ Tĩnh Dạ nháy mắt không dám hé răng, sau đó yên lặng biến mất.Sự thật Phàn Sa tử vong, đã rất rõ ràng.
Phàn Sa phục vụ qua rất nhiều nhân loại, cuối cùng là phục vụ cho quốc vương hiện tại.Quốc vương sau khi biết cô là yêu ma hoàng tộc, liền bắt đầu dùng máu của cô luyện chế nước ma pháp, mãi đến thời điểm cô sắp tử vong mới thoát được...."Lại suy nghĩ cái gì?" Trạch Ẩn đem cô kéo vào trong lòng ngực.Vô Dược ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến cốt truyện mới phát tới, vẫn như cũ không có tin tức quan trọng liên quan tới anh.
Thở dài, hệ thống đặc biệt giảo hoạt, mọi thứ liên quan đến anh đều lựa chọn che chắn.Vô Dược mở miệng: "Em đã biết.""Hả?" Trạch Ẩn nhàn nhạt chớp chớp mắt, tựa hồ không để ý.Vô Dược chậm rãi hướng anh giải thích: "Hôm nay trong lúc vô tình em nghe được Vi An nói chuyện với quốc vương.
Sau đó liền biết Vi An thật ra là công chúa...!Cũng biết vì sao Phàn Sa tử vong.""A! Cách Lạp giỏi quá." Trạch Ẩn tựa hồ một chút cũng không thèm để ý, bộ dạng hứng thú cũng đều không có.
Nhưng mà ca ngợi người yêu của mình vẫn là cần thiết."..." Trạch Ẩn, anh sẽ mất đi em.Trạch Ẩn ôm cô hôn lên, tay không an phận mà cởi quần áo của cô.
Môi đỏ nhẹ nhàng phun ra: "Anh mệt mỏi."Vô Dược: "..." Cho nên? Anh mệt mỏi thì liền ngủ đi! Cởi quần áo của em làm gì?Anh lại mở miệng: "Anh muốn ngủ cùng Cách Lạp."Vô Dược xoa xoa đầu anh, sau khi anh hôn cô đắc ý loạn tình mê, liền giống như mọi khi ôm cô ngủ.Trong mơ hồ, Vô Dược tìm một vị trí thoải mái liền ngủ, một chút cũng không phát hiện ra con ngươi xanh thẳm kia đang chậm rãi biến hồng.Thật ra hôm nay anh đã nhận ra hơi thở của công tước quỷ hút máu, nếu không đoán sai, chắc hẳn là người đó biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.Anh chỉ nhìn một chút, cũng không có chính thức gặp mặt.
Chỉ là điều này nhắc nhở anh.
Anh sớm hay muộn cũng phải nói cho cô biết, bản thân là quỷ hút máu, chỉ là...!Nghĩ đến trước kia cô...Đáy mắt Trạch Ẩn một mảnh khói mù, vốn dĩ sắc mặt đã tái nhợt liền càng ngày càng khó coi.Nhìn bộ dạng cô an tĩnh ngoan ngoãn, ôn nhu hôn xuống môi cô, ngữ khí rất nhẹ rất ôn nhu, nhưng lại khiến người ta cảm giác được tràn đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu: "Cách Lạp...!Em là của anh, em vĩnh viễn chỉ có thể ở bên anh.
Em phải nghe lời nha! Biết không? Bằng không anh sẽ tức giận.
Chỉ là em yên tâm, mặc kệ như thế nào anh đều yêu em, anh sẽ vĩnh viễn bồi em, ở bên cạnh em.".