Chỉ cần nghĩ đến việc anh là quỷ hút máu, mọi thứ đều có thể thuyết phục được.
Vì sao anh đẹp như vậy.
Vì sao anh lợi hại như vậy.
Vì sao làn da anh tái nhợt như vậy.
Vì sao thân thể của anh lạnh lẽo như vậy.
Mọi thứ đơn giản bởi vì anh là quỷ hút máu, hơn nữa lại là một con quỷ hút máu rất lợi hại.Vô Dược yên lặng cảm thán, người mà một chiêu đã có thể đánh ngã nam chủ, sao có thể yếu được?Trong nguyên kịch Trạch Ẩn sau đó ở đã đâu? Nếu nói nam chủ trở thành quỷ hút máu mạnh nhất, vậy thì Trạch Ẩn lợi hại hơn hắn rất nhiều đã đi đâu? Cảm giác nam chủ không có khả năng đánh bại anh nha, nhưng bọn cô là hệ thống cứu vớt nam thần, theo lý ngọn nguồn mà nói, kết cục cuối cùng của nam thần đa số đều không thế nào tốt, cho nên mới cần cô tới cứu vớt.Kết hợp với lời bọn họ nói, Tháp Bố Tư che lại nơi bị thương nặng nhất của mình, chậm rãi đứng lên, không thể tin được buột miệng thốt ra: "Ngươi...!Ngươi là Trạch Ẩn • Tây Nạp Ni!"Lời nói của Tháp Bố Tư khiến tất cả quỷ hút máu ở đây đều sững sờ tại chỗ, sau đó liền nhìn về phía Trạch Ẩn, càng tỏ vẻ không thể tin được.
Thậm chí có chút quỷ hút máu giống như chân mềm, quỳ một gối xuống.Tháp Bố Tư cúi đầu miệng lẩm bẩm nói: "Khó trách...!Khó trách..." Khó trách hắn sẽ dính Cách Lạp như vậy...Vô Dược sau đó cũng không tiếp tục nghe nữa, bởi vì nghe cũng không hiểu, mang theo một bụng đầy nghi hoặc trở về nơi ở của mình.Cũng không biết có phải Trạch Ẩn làm cái gì hay không, Tĩnh Dạ vậy mà nhắc nhở cô, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Chỉ là lâu như vậy đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm thấy không thể hiểu được.
Cảm giác mơ mơ hồ hồ, nhiệm vụ cứ thế mà kết thúc, trong khi đó cô vẫn không hiểu một chút gì về anh.Vô Dược an tĩnh nằm ở trêи giường, tựa hồ đang chờ anh trở về.Thời điểm Trạch Ẩn trở về liền nhìn thấy cô ngoan ngoãn nằm ở trêи giường, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, con ngươi có chút dại ra, tựa hồ suy nghĩ gì đó.Tay Trạch Ẩn càng nắm chặt, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại: "Em đều biết rồi phải không?"Vô Dược ngẩn người, không có phản bác lời anh nói.Anh mở miệng: "Anh cảm giác được khí tức của em, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng anh biết em ở đó."Vô Dược nhìn anh sau đó mở miệng: "Cho nên anh muốn cho em biết điều gì?"Trạch Ẩn đè cô ở dưới thân, dường như phát điên hôn môi cô.
Bộ dạng cô bình tĩnh như vậy, khiến anh có cảm giác còn không tốt bằng trước kia cô lộ ra ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi.Giọng nói của Trạch Ẩn rất nhẹ rất nhẹ: "Cách Lạp, em nên biết, anh sẽ không tha cho em, cho dù em sợ hãi, anh cũng sẽ không buông tay.
Em là của anh, vẫn luôn là của anh.
Vốn dĩ nên là của anh."Vô Dược vươn tay, vòng lên cổ anh, chủ động hôn môi anh, cô chủ động hoàn toàn kϊƈɦ thích anh, khiến anh hôn càng điên cuồng.Cuối cùng Vô Dược sắp thiếu oxy, một bên hô hấp một bên trả lời vấn đề nói với hắn: "Trạch Ẩn em yêu anh, đừng nói anh là quỷ hút máu, cho dù là yêu ma em cũng yêu anh như vậy."Đồng tử huyết sắc của Trạch Ẩn nhìn chằm chằm cô, giống như muốn tìm ra dấu vết nói dối ở trêи mặt cô.
Thời điểm phát hiện cô không có nói dối, nội tâm liền mừng như điên.Anh nói với cô: "Cách Lạp, chúng ta rời khỏi nơi này được không? Quay về lâu đài của anh, hai người chúng ta vui vẻ sinh hoạt.
Ai cũng không quấy rầy chúng ta được."Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Được! Nhưng trước khi đi theo anh, em cảm thấy em cần phải trở về nói với cha mẹ của em một tiếng.".