Từ khi cô dọn đến lâu đài này, ngoại trừ anh liền không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.
Nhưng mà, anh sẽ thời thời khắc khắc dính bên người cô, bao gồm cả thời điểm tắm rửa.Đương nhiên ngoại trừ thời điểm cô tới kỳ kinh nguyệt, anh tuy rằng cũng sẽ ôm ấp hôn hít.
Nhưng sẽ không nhiệt liệt giống như bình thường vậy, tiếp đó cũng sẽ tận lực tránh đi.Phỏng chừng là bởi vì anh sợ hương vị máu của cô kϊƈɦ thích anh.
Tuy nói loại cấp bậc quỷ hút máu này của anh, trêи cơ bản cũng không cần phải ăn cái gì, nhưng hương thơm của máu kia không lúc nào là không dụ dỗ anh, khó bảo đảm anh sẽ không khắc chế được xúc động của mình.Vô Dược dùng xong cơm, chậm rãi đi ra khỏi lâu đài cổ.
Nhìn hoàng hôn lặn xuống, vẻ tuyệt trần của anh trong biển hoa hồng.Mái tóc dài màu bạc bị Vô Dược dùng dây cột tóc buộc lên, nhưng tựa hồ đã sắp tuột ra, có vài sợi tóc đã rũ xuống.
Dù đầu tóc có chút hơi loạn, nhưng anh lại có khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm kia, càng thêm đẹp.Cho dù đang tỉa hoa, nhưng nhất cử nhất động đều thập phần ưu nhã tôn quý, phỏng chừng đây là quý tộc trời sinh đi.
Giống như trước đây cô ở trong tinh tế, cũng từng thấy gương mặt phương tây.
Đồng dạng được xem như quý tộc, nhưng những người đó chỉ cho cô một loại cảm giác giả mù sa mưa.
Bởi vì, tùy tiện một hành động, liền có thể bại lộ bộ dạng nguyên bản của bọn họ là người gì.Vô Dược từ phía sau ôm lấy anh, dán phía sau lưng anh cọ cọ.
Nhẹ nhàng mở miệng nói: "Qua mấy ngày nữa em liền thành niên.
Trạch Ẩn, em muốn trở thành cô dâu của anh."Trạch Ẩn buông đồ vật trong tay xuống, xoay người ôm cô vào trong lòng ngực.
Ôn nhu trả lời: "Anh cũng nên chuẩn bị một chút việc sơ ủng của chúng ta.""Sơ ủng?" Vô Dược ngẩng đầu nháy đôi mắt nghi hoặc.Trạch Ẩn hôn hôn mặt cô: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta sơ ủng, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau."Qua một lúc, Vô Dược tìm tòi một chút về từ sơ ủng này, sau đó mới lên tiếng: "A! Chính là nói biến em thành đồng loại của anh phải không?"Trạch Ẩn nhìn biểu tình của cô, không có vui mừng, nhưng cũng không có chán ghét, điều này khiến anh nhẹ nhàng thở ra, ít nhất cô không cự tuyệt.
"Ừ, chỉ khi khiến em giống như anh, chúng ta liền có thể vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau.""Được!" Vô Dược cũng không rối rắm, ngoan ngoãn gật gật đầu sau đó bản thân gắt gao chôn ở trong lòng ngực anh.Trạch Ẩn xoa xoa tóc cô, ánh mắt có chút không rõ, không biết suy nghĩ gì.
Nhưng có thể khẳng định rằng, mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ không tha cho cô, cho dù cô có chán ghét.Anh đã chịu đủ nhân sinh cô độc dài lâu kia rồi, vất vả lắm mới có người xuất hiện trong thế giới của anh, anh sẽ không buông tay nữa, tuyệt đối sẽ không.Chỉ cần có cô, về sau anh sẽ không cô đơn nữa.
Cũng sẽ không nhàm chán nữa, không sợ mỗi ngày đều lặp lại một việc giống nhau.
Anh cũng sẽ không cảm giác được có một tia phiền chán hoặc nhàm chán....Buổi tối tắm gội xong, Trạch Ẩn liền ngoan ngoãn ôm cô lên trêи giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Vô Dược vẻ mặt bình tĩnh cảm giác được nơi nào đó có phản ứng sinh lý đang chọc cô.Loại tình huống này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ phát sinh, nhưng tựa hồ giống như không nhận thấy được.
Mỗi ngày đều thập phần bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Vô Dược đều sắp hoài nghi bản thân.Không phải nói có một thứ gì đó nam nhân sẽ không học tự thông sao? Chẳng lẽ quỷ hút máu nam thì liền không tính? Nhưng mà Tháp Bố Tư rất bình thường a.
Lấy phản ứng mỗi ngày của vị quỷ hút máu này mà nói, bộ dạng cũng không giống như là không được nha.Thời gian Vô Dược cùng chung chăn gối với anh đã gần một năm rưỡi, nhìn phản ứng của anh bình tĩnh như vậy.
Đều sắp hoài nghi bản thân có phải không có mị lực gì hay không..