Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Ngao! ╰(‵□′)╯
Có độc!
Muốn mệnh mà!
Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử nam thần lệ mãn khâm. (*)
(*) Xuất phát từ hai câu thơ "Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm." trong bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ. Tạm dịch: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải chạnh lòng, nước mắt đẫm đầy vạt áo. Còn câu của chị Yên có nghĩa là: Ra quân chưa kịp chiến thắng thì người đã chết, nhìn nam thần mà nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Chuyện này tương tự với tình cảnh khi nước nhà chưa được giải phóng, mà kinh tế đã trực tiếp thụt lùi đi ba mươi năm.... ( Câu này nôm na là tình thế đã khó khăn rồi lại càng thêm khó khăn.)
Dưới ánh mắt cực kỳ bi thương của Yến Lạc, Tu Ẩn ngược lại không để lộ ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Đối mặt với ánh mắt bài xích cùng nghiêm khắc của hầu gái khá lớn tuổi, Tu Ẩn vươn tay vén một lọn tóc của Yến Lạc lên, hơi cúi đầu.
Ngay tại thời điểm Yến Lạc cho rằng người này muốn làm cái gì, động tác của hắn dừng lại, sau đó chậm rãi buông tay, đáy mắt mang theo ý cười.
“ Trên tóc vướng đồ vật……”
Từ vị trí của hầu gái mà nhìn, hành động đó đích xác chỉ đơn thuần là lấy đồ giúp Yến Lạc, nhưng Yến Lạc lại thấy sự hài hước trên mặt người này, một bộ dáng cô cho rằng tôi muốn làm cái gì, lúc này hắn lại lưu loát nhấc chân rời đi, vừa rồi quả thực là trần trụi cười nhạo mà.
Một lượt thao tác đủ khiến Yến Lạc trợn mắt há hốc mồm.
Ngọa tào, sao có thể dưỡng thành tính tình ác liệt như vậy?
Không đợi Yến Lạc cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, hầu gái đã bước lại gần, đáy mắt mang theo sắc bén, “Yến Lạc công chúa điện hạ, sao cô lại cùng Tam hoàng tử ở bên nhau?”
Mẹ ơi, hình thức nghiêm khắc của Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Sợ hãi.
“ Trùng, trùng hợp.” Yến Lạc co rụt lại.
Bộ dáng tinh xảo đáng yêu rốt cuộc cũng có chỗ phát huy, hầu gái nhìn Yến Lạc trong chốc lát, ngữ khí không còn nghiêm túc như trước nữa.
“Ngài phải nhớ kỹ, ngài được Nhị điện hạ cứu về, các điện hạ khác, mong ngài không cần quá thân cận, vương hậu sẽ không cao hứng.”
Yến Lạc lung tung đáp lời, đi theo sau hầu gái, cách đó không xa là một cánh cửa lớn hoa lệ.
Yến Lạc trong lòng chột dạ, "Tiểu Phấn Hồng, Tiểu Phấn Hồng!"
" Ký chủ thân ái, có chuyện gì sao? "
" Ở quốc gia này cần phải chú ý những lễ nghi gì a? "
Muốn tẩy trắng gia hoả Tu Ẩn này, khẳng định phải ngốc ở đây một đoạn thời gian, sau đó đại khái là: nỗ lực làm hắn bước lên vương vị, giúp hắn không phải trải qua quá nhiều đau khổ, thuận lợi cưới được cô vợ nhỏ, để hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình người, cuối cùng nàng sẽ thành công rút lui.
Sách (giống như âm thanh tặc lưỡi), hoàn mỹ!
Hơi hơi nắm chặt tay, đáy mắt Yến Lạc lóe sáng.
Tiểu Phấn Hồng:……
‘ Đinh —— Tự động mở ra kỹ năng sơ cấp: Học tập "
" Đây là quà tân thủ tôi cố ý chuẩn bị cho ký chủ, bên trong có nội dung liên quan, mong ký chủ cố lên!"
Cửa được đẩy ra, Yến Lạc đi theo người nọ bước vào, hầu gái cúi đầu đi sang một bên.
Trong đầu Yến Lạc nghĩ đến lễ nghi cần phải làm của quốc gia này, thân thể tự giác hành động theo. Vương hậu có tư thế ngồi duyên dáng tiêu chuẩn vẫn luôn chú ý quan sát Yến Lạc, vừa lòng gật đầu.
Yến Lạc đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng, thấy được nữ chủ Lan Ninh đứng sau vương hậu, ánh mắt của tiểu cô nương lộ rõ nhút nhát cùng sợ hãi dính chặt lên người chàng trai ngồi bên cạnh vương hậu.
Nhị hoàng tử Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc An Đức Liệt, năm nay mười chín tuổi, là đối tượng mà nữ chủ Lan Ninh luôn yêu thầm.
Thiếu niên mặt mày đã trổ mã, gương mặt tuấn lãng, tóc vàng lộng lẫy, một đôi mắt có sắc màu đậm hơn so với Tu Ấn, bên trong hàm chứa quang mang ôn nhã (*ôn hoà + nho nhã), thẳng tắp nhìn về phía nàng.
Nghĩ đến sau này hắn kết hợp với Đại hoàng tử cùng nhau bức bách Tu Ẩn, làm Tu Ẩn hắc hoá triệt để, Yến Lạc liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Ý cười kia mới nhìn qua thật ôn hoà, nhưng vào trong mắt Yến Lạc, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không có ý gì tốt.
“Yến Lạc công chúa, mời ngồi.” Vương hậu mở miệng, giơ tay chỉ vào ghế dựa đối diện.