Mau Xuyên: Phản Phái Chuyên Nghiệp Hộ

Cảnh Như Họa cũng bắt đầu quen dần với xã hội này, ở đây tất cả mọi thứ đều tiến bộ hơn Phong Nguyệt Quốc, nơi đây có pháp luật, có giao thông, tất cả mọi thứ đều mới lạ và tươi tốt.

Cảnh Như Họa thấy mình sự già nua của mình dần biến mất, cả ngày ở cùng một đám trẻ cũng trở nên trẻ trung hơn, không còn sự quỷ dị của tâm hồn già trong thân thể trẻ trung nữa. Đương nhiên không thể nói cô ngây thơ, cô chỉ là bớt đi hơi thở âm u, tử khí.

“Gần đây Ly Mạt lớp chúng ta rất hay đi cùng Lãnh vương tử nha.”

“Cậu nói xem có phải bọn họ đang ở cùng một chỗ không?”

“Không thể nào, thiên kim Bạch gia sẽ không để yên cho cậu ấy.”

“Cũng không chắc, đính hôn rồi thì có làm sao.”

“Đừng nói nữa..”


--- ---

Sau khi tan học, Cảnh Như Họa sắp xếp lại sách vở, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong lớp, cất sách vở đi, sửa lại búi tóc, mặc dù không búi tóc nhưng thói quen này rất khó để sửa.

Đi đến đây đã hơn một tháng, cô cũng dần dần quen với lớp học, kiến thức trong sách vở nơi này đều là những thứ cô chưa từng biết, một tháng qua nàng chỉ toàn vùi mình vào học tập.

Lâm Mộng Viện mỗi ngày đều nói cho cô biết Ly Mạt cùng Lãnh Ngôn như thế nào, mặc dù không mấy quan tâm nhưng cô cũng biết được khá nhiều chuyện. Ví dụ như hôm nay, Lãnh Ngôn muốn Ly Mạt giặt quần áo cho hắn, nghe nói Ly Mạt không cẩn thận làm làm bẩn quần áo mà Lãnh Ngôn mới mua, Lãnh Ngôn không những không vứt bỏ mà còn để cho Ly Mạt về giặt, thật khiến mọi người kinh ngạc.

Cảnh Như Họa chỉ lo học tập, cũng không tiếp xúc nhiều với hai người họ, mặc dù cùng một lớp nhưng Cảnh Như Họa cũng không thèm nhìn lấy một cái. Trong suy nghĩ của cô, mặc dù liên quan đến nhiệm vụ nhưng hai người đó chẳng qua cũng chỉ là con hát, cho dù nơi này con hát gọi là minh tinh, nhưng quan niệm ăn sâu vào xương tủy của cô vẫn không thể thay đổi được.

“Tiểu Họa, cậu làm gì mà nghiêm túc vậy, thật sự muốn học thành tiến sĩ à.” Lâm Mộng Viện chạy lại hỏi, từ sau sự kiện quán cà phê, quan hệ của hai người ngày một tốt, đương nhiên, đấy chỉ là suy nghĩ của một mình Lâm Mộng Viện.

“Ừ” Cảnh Như Họa gật đầu, tiếp tục lật sách về sinh vật ra xem.


Xem ra cần phải mua thêm mấy quyển sách y thuật, Cảnh Như Họa nghĩ thầm.

Mặc dù Cảnh Như Họa chỉ trả lời một chữ nhưng Lâm Mộng Viện vẫn rất vui, thơi gian này cô đã quan sát rất kỹ, Cảnh Như Họa rất ít giao tiếp với người khác, có thể trả lời cô là đã không tệ.

“Tiểu Họa, sau khi tan học đi quán bar chơi, nghe nói phố bên kia mới mở một quán rượu rất được.” Lâm Mộng Viện cật lực mời.

“Không cần.” Tửu lượng cô không tốt lắm

“Đi nha, đi nha, cậu cần thả lỏng một chút, nghe nói ở đó có rất nhiều nhân viên đẹp trai, mà pha rượu lại không tệ, rất nhiều người đến đó.” Lâm Mộng Viện nắm lấy tay Cảnh Như Họa lắc lắc, dáng vẻ không đạt được mục đích sẽ không dừng.

“Được thôi.” Bị lắc đến đau, Cảnh Như Họa bất đắc dĩ đầu hàng.

Đã đi đến đây, vậy tốt nhất uống thử rượu ngon nơi này, cũng không có gì không tốt.

“Chờ tớ, tớ đi thay bộ quần áo.” Được Cảnh Như Họa đáp ứng, Lâm Mộng Viện cười như nở hoa, liền chạy tới phòng thay quần áo.

Ra mắt? Cảnh Như Họa nhìn bóng lưng Lâm Mộng Viện không hiểu sao trong đầu lại hiện hai chữ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận