Vì phòng ngừa tai nạn, Lâm Tịch cẩn thận trưng cầu ý kiến của A Lê về cách sử dụng ba lô tạm thời kia như thế nào.
A Lê nói, chỉ cần dùng ý niệm, khóa chặt vật phẩm muốn bỏ vào là được.
Chẳng qua phải nhớ thật kỹ, thứ nhất, thể tích vật phẩm đó không thể lớn hơn ba lô, thứ hai, không thể bảo tồn sinh vật sống.
A Lê hỏi: "Lâm Tịch, chuẩn bị xong chưa? Xác định mở ra phần thưởng nhiệm vụ vị diện Tinh Tế?"
Lâm Tịch là một người nghèo, chỉ từng xem những cảnh tương tự trong phim khoa học viễn tưởng, ít nhiều cũng cảm thấy hơi lo sợ: "A Lê, hình như tôi hơi khẩn trương."
A Lê dựng thẳng một ngón tay, dịu dàng nói: "Không sao, tôi sẽ phụ đạo tâm lý cho cô.
Được rồi cố lên, chỉ cần cô cố gắng hết sức là được, thất bại cũng không phải là đáng sợ nhất."
A Lê thật là tri kỷ, Lâm Tịch cảm động gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Đáng sợ chính là cô vậy mà lại tin tưởng câu nói này của tôi."
Em gái mi!
A Lê quỷ dị cười một tiếng: "Cô chỉ cần nghĩ đến, nếu như lần này thất bại, như vậy tất cả giá trị thuộc tính của cô sẽ bị trừ đi một nửa, sau đó cô sẽ bị truyền tống đến một thế giới nhiệm vụ, nơi đã có bốn người chết ở đó, cô chết rồi cơ bản tôi chỉ cần cân nhắc thay đối tượng hợp tác là được."
Mẹ nó, thật vô tình!
Lâm Tịch mỉm cười: "Cám ơn cô đã cổ vũ, trứng thối, coi như lão tử trở về, cô cũng phải cân nhắc đổi chỗ ở."
A Lê tươi cười quyến rũ, chỉ ngón tay: "Lâm Tịch, cô xem, có phải bây giờ cô cảm thấy tràn đầy ý chí chiến đấu và năng lượng hay không? Lên đường đi, hành trình của chúng ta là biển sao trời mênh mông!"
Móng vuốt béo của cô ấy vung lên, trên màn hình màu lam xuất hiện hai lựa chọn: Một, tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Hai, tiến vào phần thưởng thế giới nhiệm vụ.
Dĩ nhiên là lựa chọn phần thưởng thế giới nhiệm vụ.
Màn hình liên tục tuôn ra một tràn pháo hoa, chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ đầu tiên, hãy nhận phần thưởng nhiệm vụ:
1.
Một ba lô tạm thời một mét khối (sau khi hoàn thành hệ thống thu về).
2.
Phần thưởng nhiệm vụ vị diện Tinh Tế cao cấp.
Vừa mới lựa chọn tiếp nhận, đầu óc Lâm Tịch lập tức choáng váng, cảm thấy dường như linh hồn của mình bị thứ gì đó nâng lên, đang nhanh chóng tiến lên hoặc là lui về phía sau.
Lâm Tịch bị một tiếng chuông chói tai đánh thức, cô không hề nghĩ ngợi liền quen thuộc đưa tay ấn xuống cái đồng hồ báo thức đã rỉ sét loang lổ một cái.
Cô đang ở trong một căn phòng nhỏ rất chật chội, âm u, ẩm ướt, trong không khí có mùi vị ẩm mốc, thậm chí trên trần nhà, góc tường đều có dấu vết thấm nước và nấm mốc màu đen.
Thoạt nhìn coi như là Tinh Tế, nghèo khổ vẫn duy trì phong cách như cũ, đã quen với cuộc sống xa hoa của Đại tiểu thư Tần Minh Nguyệt, Lâm Tịch bày tỏ mình không quá thích ứng.
Đây không phải là kiểu cách sao, cô âm thầm mắng chính mình một tiếng, tất cả đều là đậu xanh rau má, chỉ có thuyền trong nhà kia, mới là của mình.
Tâm tư thông suốt rất nhiều, Lâm Tịch liên hệ A Lê truyền cốt truyện.
Nơi này gọi là Ram tinh, nó còn có cái tên rất buồn -- vùng đất trục xuất.
Hình như hơn trăm năm trước, Ram tinh vốn là tinh vực phụ cận một tinh cầu tràn đầy năng lượng, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, rừng rậm Konjac vốn là nơi các thiếu niên Tinh Tế luyện tập khống chế cơ giáp và những người thích mạo hiểm chơi trò khu rừng ma thuật lại đột nhiên xuất hiện một loại chướng khí độc.
Hầu như rất nhiều nhà sinh vật học, nhà vật lý học, thậm chí bao gồm viện nghiên cứu Tinh Tế gần đó đều như tre già măng mọc, phái người tới chỗ này, nhưng ngoại trừ tổn thất không ít phi thuyền cơ giáp và nhân tài ưu tú, cũng không thu hoạch được gì.
Dần dần mọi người hiểu rõ, chướng khí độc này chỉ ăn mòn đồ vật không có sinh mệnh, rất tốt, có rất nhiều người muốn ở trong rừng rậm đi săn Tinh thú có linh tính cực cao hoặc là hái những dược thảo quý hiếm, những người thích mạo hiểm dưới sự chị phối của lợi ích dứt khoát để trần PP mạo hiểm tiến vào, dù sao nền tảng của bọn họ đều là cao thủ tôi thể thuật, coi như gặp phải Tinh thú, chỉ cần là cấp năm trở xuống chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Kết quả, người đi vào hầu hết đều một đi không trở lại.
Bởi vì, mặc dù chướng khí độc kia không ăn mòn thân thể, cũng không thể nói có độc, nhưng mà người đi vào ngốc lâu như thế hơn nữa không thể sử dụng một chút sức lực nào, đây không phải là đi đưa đồ ăn cho những quái thú ẩn núp trong rừng sao?
Lâm Tịch lập tức tưởng tượng ra một đám đàn ông hào phóng chạy tới rừng rậm, sôi nổi đưa chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch.
Hình ảnh đó quá đẹp, cô không dám tưởng tượng.
Mọi người bó tay không có biện pháp, mà chướng khí độc vậy mà dần dần khuếch trương ra bên ngoài, hiện tại đã xâm chiếm toàn bộ rừng rậm Konjac.
Ram tinh phồn hoa, chính là từ rất nhiều động thực vật quý hiếm do rừng rậm Konjac mang lại, bây giờ rừng rậm Konjac đã thật sự biến thành khu rừng nguy hiểm, chẳng mấy chốc Ram tinh xuống dốc, bất kỳ người nào có một chút phương pháp đều di dân rời khỏi nơi này đến những tinh cầu khác.
Yêu quý sinh mệnh, rời xa chướng khí, thế là những người không có cách nào rời khỏi Ram tinh đành phải chuyển đến chỗ cách nơi này càng xa càng tốt.
Sau đó trấn Konjac vốn vô cùng phồn hoa hiện tại chỉ còn lại gần trăm gia đình, trên cơ bản đều là người già khó rời cố thổ, không còn sống mấy ngày, hoặc là người có lý do gì đó ràng buộc tạm thời không thể rời khỏi.
Nguyên chủ tên là Bella, cho tới bây giờ cũng không biết mình họ gì, mẹ nguyên chủ chưa từng nhắc tới, cô ấy cũng không hỏi.
Thành viên gia đình rất đơn giản, chỉ có một em trai tên là Jerry sáu tuổi bị tàn tật một chân, và người mẹ tên là Mary sống nương tựa lẫn nhau.
Dựa vào cốt truyện nhận được, thỉnh thoảng Lâm Tịch sẽ lộ ra vẻ hoang mang.
Gia đình này rất đơn giản, cốt truyện cũng rất đơn giản, nhưng bản thân Lâm Tịch cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng.
Chẳng lẽ là bởi vì cô quá nghèo khổ thấp cổ bé họng nên không quá thích ứng bối cảnh cao siêu như vậy?
Năm nay Bella mười tám tuổi, bởi vì trong nhà quá nghèo không có tiền đi học, nên từ lúc mười lăm tuổi đã bắt đầu giúp đỡ Mary yếu ớt nhiều bệnh lo liệu việc nhà, sau này Mary tìm công việc cho cô ấy.
Chính là nhà máy sản xuất thịt Tinh thú "Ăn ngon muốn chết" ở trên trấn kia.
Thời đại Tinh Tế, kiểu nhà máy bình thường và gia đình hơi có điều kiện, đều lựa chọn mua hoặc là thuê người máy làm việc, cho nên những người dưới tầng chót rất khó tìm được việc làm, trừ khi không phải là địa phương chính quy.
Mà không phải chính quy thì sẽ đại biểu cho việc kéo dài thời gian làm việc, công việc mệt mỏi, tiền lương thấp.
Nếu không, người ta dựa vào cái gì bỏ qua người máy để sử dụng ngươi?
Công việc chính của Bella là lột da lông của những Tinh thú mua được kia, sau đó lóc xương, cắt thịt thành khối.
Sẽ có công nhân khác đưa những khối thịt đó gia công thành thịt khô, da lông cũng đều tự có tác dụng của chúng.
Bởi vì lột da nhất định phải làm thủ công, hơn nữa hoàn cảnh công việc không tốt, máu me đầm đìa rất khó tuyển được người, cho nên tiền lương tương đối cao một chút, đãi ngộ cũng có thể tốt hơn.
Điều an ủi duy nhất đó là mặc dù nơi này là một tinh cầu tàn phế bị vứt bỏ, nhưng vẫn phải thi hành > như cũ, cấm công nhân làm việc quá năm ngày, người vi phạm sẽ bị cấm làm việc, mà người sử dụng lao động sẽ bị phạt số tiền rất lớn, vì vậy mỗi tuần Bella đáng thương mới có hai ngày tay không phải dính đầy thịt và máu tươi đầm đìa.
Cũng không có tác dụng quái gì.
Cô ấy vẫn không có ngày nghỉ, hai ngày nghỉ này cô ấy cần phải đi tới các thùng rác tìm thức ăn hoặc là rác rưởi có thể bán để phụ cấp gia dụng.
Lúc này Lâm Tịch mới bình tĩnh nhìn hai bàn tay thô ráp đầy vết thương và các vết sẹo to nhỏ của mình, nguyên chủ thật đúng là một cô con gái quốc dân cần cù dũng cảm mà!
Đột nhiên trong đầu Lâm Tịch có suy nghĩ gì đó chợt lóe lên, loại cảm giác kỳ quái đó lại tới!.