Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Tịch làm bộ rất tức giận lải nhải: "Thật sự là phiền chết, không có việc gì xem mắt cái gì? Tôi mới không muốn về nơi quỷ quái chim không thèm ị kia đâu!"
Cô tin rằng A Đóa sẽ nghe được giọng cô "Lơ đãng" lải nhải.
Sau khi đi xa, Lâm Tịch mới gọi điện thoại về nhà.
Nói với mẹ Lê, bản thân mình muốn cùng người ta ra ngoài du lịch, đơn vị hiện tại thiếu nhân viên nên xin phép nghỉ không dễ dàng, cô nói dối trong nhà muốn cô trở về ra mắt mới được xin nghỉ, ngộ nhỡ có người gọi điện thoại xác minh, bất kể là ai, đều phải nói mình về nhà ra mắt.
Mẹ Lê nói đã hiểu, đồng thời căn dặn cô trên đường cẩn thận, không nên ăn đồ không sạch sẽ, đi ra ngoài chơi đừng tiết kiệm tiền vân vân.
Lâm Tịch gọi cú điện thoại này cho mẹ Lê cũng là vì tránh rắc rối có thể xuất hiện.
Nếu mặc kệ cô đi bao xa, mẫu trùng cũng có thể tìm được cô, như vậy những người kia tự nhiên cũng không sợ cô chạy xa, thứ này mẹ nó quả thực chính là Thần khí định vị, công năng gps của người ta cũng phải thấy mặc cảm?
Chẳng qua chuyện đi qua tìm tộc nhân Khương Thích nhất định phải nhanh, nếu không thời gian sau mẫu trùng tìm đến cô, hành tung của cô tương đương trực tiếp bại lộ dưới mí mắt người ta, như vậy tất cả hành động của Lâm Tịch sẽ từ trong tối thành ngoài sáng.
Người sau lưng Lục Na và A Đóa sẽ lập tức biết cô đã biết được chuyện thi trùng, sợ rằng sẽ nghĩ ra trò mới tới đối phó chính mình, đến lúc đó thì phiền phức lớn rồi.
Thành phố S là một thành phố tương đối nhỏ, mặc dù gần thủ đô, nhưng cũng không có máy bay đi Quảng Tây.
Chờ đến khi Lâm Tịch đi xe buýt chạy tới thủ đô, chuyến bay gần nhất chính là vào 7 giờ tối, sau khi đến Nam Ninh đã sắp tới nửa đêm.
Lâm Tịch nói hết lời, lấy gấp đôi giá cả gọi một chiếc xe taxi đi suốt đêm đến Phòng Thành Cảng.
Trên đường đi, lái xe dùng chất giọng khàn khàn của mình nói một thứ phương ngữ giống như tiếng Quảng Đông cũng không phải tiếng Quảng Đông, Lâm Tịch đại khái có thể nghe hiểu, chính là may mắn người cô gặp được là tôi, nếu không một cô gái độc thân sẽ rất nguy hiểm, bản thân tôi tâm địa rất tốt, tính giá cả cho cô lại thấp như vậy, coi như cô đã kiếm lời, cuộc trò chuyện khiến Lâm Tịch hoa mắt chóng mặt.
Lâm Tịch âm thầm buồn cười: Sợ rằng một cô gái độc thân như cô chỉ biết tạo nguy hiểm cho người khác, may mà anh không có ý nghĩ bậy bạ với tôi đấy!
Ba giờ sáng, cuối cùng Lâm Tịch cũng tìm được một khách sạn coi như không tệ ngủ lại.
Đúng lúc hôm nay là ngày 14 âm lịch, vầng trăng sáng ngời treo trên bầu trời.
Lâm Tịch tắm rửa một cái, tranh thủ thời gian tu tập một chút Nguyệt chi thôi thể thuật.
Có lẽ là nhờ tinh hoa ánh trăng, cũng có thể bởi vì hai mươi Đoạn Cẩm đã xuất hiện một đầu thông mạch, cảnh giới thôi thể thuật quả nhiên tăng lên rất nhanh.
Đến vị diện này Lâm Tịch vẫn luôn không có thời gian tu tập thôi thể thuật, chỉ ở chung cư ở tầng hầm tu luyện hai ngày mà thôi, ngược lại có rất nhiều thời gian tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Sau khi luyện tập xong thôi thể thuật, cảm giác đầu tiên của Lâm Tịch là cơ thể tràn ngập một thứ lực lượng mềm mại như nước, cảm giác thứ hai là, thật con mẹ nó đói!
Vội vàng rửa mặt, sau đó chạy xuống tầng dưới khách sạn tùy tiện tìm phục vụ gọi một phần bún, cũng mặc kệ ăn ngon hay không, dù sao ăn liên tiếp ba phần mới coi như ăn no, cả thực khách lẫn chủ tiệm đều cho rằng cô đã đói bụng trong nhiều ngày.
Mua một phần bản đồ, trải qua tra tìm xác minh, cuối cùng cũng tìm được địa phương muốn đi.
Đầu tiên là ngồi xe buýt, sau đó đổi xe gắn máy, đến cuối cùng, ngay cả xe máy cũng không thể đi tiếp, chỉ có thể đi bằng hai chân.
Nơi này đã rất gần Việt Nam, nội địa Thập Vạn Đại Sơn, núi rừng bao la, bốn mùa xanh quanh năm.
Trải qua thôi thể thuật rèn luyện, hiện tại Lâm Tịch có thể so với Nhân Viên Thái Sơn đi trong núi rất nhanh, thỉnh thoảng đi ngang qua những ngôi làng có nhà làm bằng trúc, Lâm Tịch cũng không dám đi vào quấy rầy.
Cuối cùng trước khi trời tối tìm được nơi gọi là Làng cổ Khương Thích kia, dù thân thể khác hẳn với người thường, Lâm Tịch vẫn mệt thành chó.
Làng cổ Khương Thích khác hẳn những thôn làng bình thường kia, toàn bộ ngôi làng hầu như phong bế, ở hai phía nam bắc có hai cánh cổng một rộng một hẹp, hình dáng toàn bộ ngôi làng nhìn rất quen thuộc, Lâm Tịch thấy thế nào cũng cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Không đợi gõ cửa, cánh cửa được làm bằng trúc đã biến thành màu đen lập tức mở ra, Lâm Tịch khoa tay múa chân nói, cũng không biết đối phương nghe có hiểu hay không.
Kết quả nói hồi lâu, người ta nói hai chữ, vung tay lên chỉ về phía bên ngoài, sau đó đóng cửa trúc lại, mặc kệ cô lại gõ cửa như thế nào, chính là không có ai để ý.
Lâm Tịch tức giận nha!
Thời gian là sinh mệnh có biết không hả?
Đồng hương, bây giờ ngươi hành động như vậy không khác gì mưu sát!
Cửa trước không thông, đây là ép lão tử đi cửa sau sao!
Cửa sau hẳn là để cho người đi đường thông qua, so sánh với cửa trước hẹp hơn rất nhiều, Lâm Tịch gõ cửa hồi lâu, kết quả lại là người lúc trước mở cửa, anh ta quang quác không ngừng nói với Lâm Tịch, biểu hiện trên mặt rất khó coi, coi như không có phiên dịch, Lâm Tịch cũng có thể biết được người ta không chào đón mình, thậm chí có mấy lời cảm giác giống như là đang mắng người, cuối cùng người kia cảnh cáo cô, tựa hồ muốn nói đừng tới quấy rầy nữa.
Không tới quấy rầy? Làm sao có thể?
Trung Hoa đường đường là một đất nước lễ nghi! Tại sao người trong Làng cổ lại không thân thiện như vậy?
Chẳng qua Lâm Tịch xưa nay là người muốn mạng không muốn mặt mũi, ban ngày không thành vậy thì chờ buổi tối đi, còn không tin các ngươi gác cổng suốt 20 giờ?
Lâm Tịch lặng lẽ vào trong rừng trúc cách Làng cổ không xa, lấy ra đệm dã ngoại từ trong ba lô leo núi, lại lấy lương khô và nước, đơn giản ăn xong, bóp quyết tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Tại một nơi trong núi sâu như thế này, linh khí dồi dào hơn thành phố, nói không chừng sẽ có một cuộc ác chiến vào buổi tối, dù sao mặc kệ là nhờ vả hay là ép buộc, Lâm Tịch nhất định phải để bọn họ hỗ trợ xử lý đám thi trùng ghê tởm kia!
Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi tan cơn khô nóng ban ngày, mùi thơm đặc trưng của bùn đất và cỏ xanh thậm chí mạnh hơn hương hoa, tiếng côn trùng rì rầm trong bụi cỏ, tiếng ếch nhái kêu râm ran từ con suối nhỏ phía xa.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thi trùng ghê tởm như vậy, làm thế nào Lâm Tịch cũng sẽ không tin tưởng, một nơi thế ngoại đào nguyên như thế này, thế mà lại có một tộc người ẩn cư làm bạn với thi trùng, một thứ kinh khủng như vậy!
Khi vầng trăng lan tỏa ánh sáng xuống Trái Đất, Lâm Tịch, người đang đắm chìm bên trong hai mươi Đoạn Cẩm thu công pháp, bắt đầu các loại tạo hình luyện tập thôi thể thuật, trăng sao như thế, không tu tập thôi thể thuật đợi đến khi nào?
Thảo nào nói rừng sâu núi thẳm xuất ra yêu quái.
Cho dù là vị diện hiện đại, Lâm Tịch vẫn có thể cảm nhận được ánh trăng buông xuống từng sợi tinh hoa từ bầu trời xa xôi kia, toàn bộ cơ thể gần như đã hóa thành Thao Thiết, từng ngụm cắn nuốt kỳ trân dị bảo hiếm có trên nhân gian này.
Thậm chí Lâm Tịch có một loại ảo giác, hiện tại quanh thân cô đã hình thành một lỗ đen cắn nuốt ánh trăng, đang bành trướng ra phía ngoài.
.
Đột nhiên, Lâm Tịch phát hiện, dưới ánh trăng có một tia sáng màu tím vô cùng chói mắt đang từ từ rũ xuống, tinh thần lực thuộc về Lâm Tịch vẫn luôn an tĩnh bỗng dưng kích động, kêu gào, khiến toàn thân Lâm Tịch đều run rẩy một hồi, dường như, tinh thần lực của cô tràn đầy khát vọng đối với tia sáng màu tím nhỏ bé mà mắt thường khó có thể thấy kia!
Lâm Tịch đối mặt với ánh sáng rực rỡ màu tím kia, tập trung toàn bộ lực chú ý, tới! Ngươi tới đây cho ta!
Khi ánh sáng kia rốt cuộc tới gần, Lâm Tịch thậm chí cảm giác được tinh thần lực của mình gần như muốn thoát khỏi ràng buộc cơ thể, hóa thành một cái miệng khổng lồ trực tiếp nuốt tia sáng màu tím kia vào!
Sau đó, cả người Lâm Tịch đột nhiên mất đi tri giác!.