Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Xích Mặc A Vu sợ Lâm Tịch còn tức giận, thế là lại nói: "Tôi đã biết cô trúng ly hồn Tử Chú thuật, tôi cảm ứng được khí tức yếu ớt của thi trùng, đây cũng là nguyên nhân Đốt Mãnh hiểu lầm cô, lúc ấy dưới cơn tức giận nó cũng không cẩn thận cảm ứng được thật ra cô là người bị thi thuật, đừng so đo với một đứa lỗ mãng như nó."
Dáng vẻ Xích Mặc A Vu có chút nặng nề, nhưng không hề âm trầm khủng bố hoặc tràn đầy cảm giác thần bí giống như các đại A Vu ở những bộ lạc lớn như trong tưởng tượng, ông ta là người có cái gì thì nói cái đó, tuyệt đối không giấu diếm.
Có lẽ có liên quan đến "Sứ giả Lang Vương" đi.
Lâm Tịch được thịnh tình tiếp đãi trong tòa nhà bằng trúc.
Tộc nhân Khương Thích cũng không hề giống như trong tưởng tượng của Lâm Tịch mỗi người đều vuốt vuốt thi trùng trong tay, nhìn khuôn mặt khá đáng ghét, nếu như dưới tình huống không biết, ngươi sẽ cảm thấy bọn họ chỉ là một bộ lạc dân tộc thiểu số vẫn duy trì hình thái nguyên thủy còn chưa khai hóa mà thôi.
Người lớn tuổi hơn đều rất kính cẩn đối với Lâm Tịch, mà các thiếu nam thiếu nữ nhỏ tuổi hơn quả thực là muốn cúng bái Lâm Tịch, dù da mặt cô dày như vậy, cũng có chút không được tự nhiên.
Sau buổi cơm tối, Xích Mặc đơn độc nói chuyện với Lâm Tịch một hồi.
Lâm Tịch nói sơ qua những chuyện mình biết đã xảy ra cùng ý đồ mình đến đây, ông lão im lặng thật lâu, mới mở miệng nói đến chuyện liên quan tới Mễ Đóa.
Mễ Đóa có nghĩa là một đóa hoa nhỏ cô đơn.
Xích Mặc A Vu nói đến A Đóa, thở dài một tiếng, trong giọng nói không che giấu được thương xót.
Mẹ Mễ Đóa tên là A Nô, là cô gái xinh đẹp nhất Làng cổ.

Nhưng cũng là cô gái kiêu ngạo nhất, coi như chàng trai dũng mãnh nhất cũng không thể đả động trái tim của A Nô.
Cho đến một ngày có một thanh niên người Hán bị thương lạc đường xông lầm vào lãnh địa bộ tộc, đúng lúc được A Nô cứu trở về.
Nói đến cũng là oan nghiệt, A Nô vậy mà khăng khăng thích thanh niên người Hán này, mà Mễ Đóa chính là con của người kia.

Nhiều năm qua Làng cổ vẫn luôn lưu lại quy củ chính là, không cho phép thông hôn cùng người ngoài tộc, trừ khi cam nguyện bị đuổi ra khỏi tộc, sau đó vĩnh viễn không cho phép trở về tộc, cũng không cho phép dùng Tử Chú thuật được lưu truyền trong nhiều thế hệ.

Nếu không, một khi bị tộc Khương Thích biết được, sẽ có trừng phạt càng đáng sợ hơn bị đuổi khỏi tộc.
Sở dĩ tộc Khương Thích lưu lại tộc quy khắc nghiệt như thế này, cũng bởi vì lúc trước bị người ngoài tộc hố quá hung ác, một lần nguy hiểm nhất thậm chí kém chút diệt tộc, vì vậy tổ tiên tộc Khương Thích thà rằng vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn, lập xuống tộc quy như thế này: Hoặc là ngốc cả đời trong tộc, hoặc là đi ra ngoài vĩnh viễn cũng không được quay lại, trở về người trong tộc cũng sẽ không thu lưu ngươi.
Rốt cuộc vào lúc Mễ Đóa 5 tuổi A Nô bỏ lại cô ta đi tìm người đàn ông người Hán kia.
Đáng thương Tiểu Mễ Đóa khóc lóc tìm mẹ mỗi ngày.
Mễ Đóa chẳng khác gì được cả tộc nuôi lớn.
Có đôi khi A Nô sẽ chạy về thăm Mễ Đóa, bởi vì bà ta chỉ đến thăm con gái, mỗi lần gặp nhau đều ở bên ngoài, thấy hai mẹ con này đáng thương, người trong tộc cũng không làm khó quá nhiều.
Mễ Đóa dần dần lớn lên, bởi vì lúc A Nô tới sẽ mua cho cô ta một số đồ chơi mới mà trong tộc không có, vật phẩm trang sức xinh đẹp, quần áo, vì vậy Mễ Đóa rất sùng bái A Nô, cũng rất nghe lời mẹ.
Sau đó, Mễ Đóa quyết định đi theo mẹ, rời khỏi tộc.
Tộc nhân Khương Thích sẽ xăm Bạch Lang Vương bọn họ sùng bái ở trên người, hi vọng nó có thể phù hộ cho mình, khác nhau là nam xăm ở cánh tay nữ ở chân, một khi chọn rời khỏi tộc, phải cắt mảnh da kia, biểu thị cắt đứt với tộc đàn, từ đây không còn được Lang Vương che chở.
Mễ Đóa nho nhỏ, vậy mà tự cắt một miếng da trên đùi mình, dứt khoát kiên quyết đi theo A Nô.
Chỉ là không biết tại sao, chưa được hai năm, Mễ Đóa trở về một mình, nói là muốn lấy đồ gì đó của mình.
Bởi vì A Nô lui tới nhiều năm như vậy, vẫn luôn rất an phận, tộc nhân đơn thuần cũng chưa từng đề phòng.

Cho đến khi Mễ Đóa đã đi vài ngày, bọn họ mới phát hiện Linh thi trấn hồn trùng biến mất!
Mà chuyện này phát sinh ở hai tháng trước.
Ông lão nói xong cũng không khỏi thổn thức, cảm thấy tiếp xúc với người bên ngoài, đúng là không có chuyện tốt.
Nói xong đột nhiên phát hiện vị trước mặt này cũng là người ngoại tộc, mặt mo không khỏi đỏ ửng, có chút ngượng ngùng.
Lâm Tịch đi theo một cô bé đến tòa nhà bằng trúc ông lão sắp xếp cho cô ngủ lại, khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ ửng, mắt to sáng lấp lánh nhìn Lâm Tịch: "Thánh nữ, chị có thể cho Ương Trác một thứ gì đó không? Tùy tiện cái gì cũng được."
Thánh..

Thánh nữ? Thặng nữ* còn tạm được đi.
*gái ế.
Nếu trước khi tới đây, Lâm Tịch biết tộc nhân Khương Thích muốn đồ vật của mình, chắc chắn sẽ đầu lắc giống như lắc trống bỏi, đừng nói thứ ở trên người cô, cho dù có muốn đánh rắm cũng phải nghẹn đến khi rời khỏi chỗ bọn họ mới thả.
Ánh mắt sùng kính không che giấu chút nào của cô bé để Lâm Tịch biết, đứa nhỏ này chỉ là muốn có thứ gì đó để sau này có đề tài có thể khoác lác cùng bạn thân hoặc là người yêu mà thôi, không hề cảm thấy chính mình há miệng muốn đồ vật của người xa lạ là chuyện không đúng cỡ nào.
Lâm Tịch không chút suy nghĩ, liền đưa chiếc đồng hồ trị giá 2000 tệ cửa hàng trưởng tặng cô đeo trên cổ tay cho Ương Trác.
Ương Trác nhìn một cái, nói thế nào cũng không chịu lấy, bị Lâm Tịch cứng rắn nhét vào trong tay, cô bé mới nhận, thành kính hành lễ cho Lâm Tịch, sau đó cười một tràng chạy đi, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong ngôi làng.
Lâm Tịch đột nhiên rất ghen tị, hóa ra, vui vẻ đơn giản như vậy!
Nằm trên giường trúc, Lâm Tịch sửa sang cốt truyện lộn xộn trong đầu.
Giang Hồng Trạch → Lục Na → khách sạn Minh Châu, đến chỗ này, đường dây này đã bị cắt ra.
A Nô → tình nhân → A Đóa → doanh nhân giàu có, đường dây này càng không hiểu ra sao.
Mà nếu như doanh nhân giàu có = khách sạn Minh Châu thì sao? Thậm chí, tình nhân = doanh nhân giàu có thì sao?
Đúng, nhất định là như vậy!
Nếu như khách sạn Minh Châu là xí nghiệp doanh nhân giàu có kinh doanh, như vậy một vòng bị thiếu đã được bổ sung.
Như vậy đã có thể giải thích được tại sao hai con người nghèo khó kia lại có thể thường xuyên hẹn hò ở khách sạn 5 sao cao cấp, càng giải thích được tại sao A Đóa, người xưa nay chưa từng xuất hiện tại thành phố S, vừa xuất hiện liền ở trong nhà doanh nhân giàu có kia, còn thông qua doanh nhân giàu có làm quen Lục Na.
Nhưng lại tới vấn đề mới, Lê Tiểu Huân gia thế bình thường, lại chưa từng đắc tội người nào, tại sao một doanh nhân giàu có trâu bò như vậy lại phải trăm phương ngàn kế, tốn công tốn sức đối phó Lê Tiểu Huân chứ? Mà người tên là Giang Hồng Trạch kia giới thiệu Lục Na đến Minh Châu làm việc lại đóng vai trò gì trong này?
Ôi, không có bộ não như Conan, vẫn phải diễn vai Conan, Lâm Tịch bày tỏ thám tử cũng không dễ làm! Nếu ngày nào đó A Lê nhận cho cô một nhiệm vụ đi lên liền đánh một trận, đánh xong liền rời đi còn không để cô sướng chết sao?
Bất kể nói thế nào, cuối cùng cô càng tới gần chân tướng của sự thật, không đúng sao?
Lâm Tịch nghĩ đến nhức đầu, quyết định tạm thời cái gì cũng không nghĩ, thừa dịp ánh trăng còn tốt, tiếp tục tu luyện thôi thể thuật, ngộ nhỡ lại đến một tia ánh trăng tím, chính mình thật đúng là đã kiếm lời.
Bởi vì Lâm Tịch đã có thể cảm giác được, từ khi mình tỉnh lại, tinh thần lực vô cùng sung mãn, cô suy đoán hiện tại nếu như mình sử dụng tinh thần đâm đối với con gấu ngựa trong thế giới Lang Vương, ít nhất có thể sử dụng liên tục ba lần.
Nhưng để Lâm Tịch thất vọng chính là, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rũ xuống, mặc cô trông mòn con mắt, ánh trăng tím cũng chưa từng xuất hiện lại.
Đang bày ra một tạo hình giống như Ma Cô hiến thọ, Lâm Tịch không chờ được ánh trăng tím, lại đợi được một con trùng màu xanh lá "Lạch cạch" một tiếng rơi ở lòng bàn tay.
Mẹ nó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui