Những video ảnh chụp gì đó rất nhanh liền mai danh ẩn tích.
Chắc chắn là Tu gia và Cố gia liên thủ áp chuyện này xuống.
Chẳng qua, có một số việc các người có thể áp xuống được, nhưng có một số việc, các người không áp xuống nổi.
Dù sao, Thượng Đế còn có dạng đối thủ như Thích Ca Mâu Ni và Mohammed cạnh tranh đấy, huống hồ là Cố gia!
Lâm Tịch lặng lẽ trở về thành phố S, sau đó nội dung trong usb ra mấy phần, chia ra gửi cho đối thủ chính trị của anh trai Tu Kim Sinh và cha Cố, kẻ thù của kẻ thù, nhất định phải giúp đỡ, coi như không có tác dụng quá lớn, khiến các người ghê tởm, lão tử cũng vui vẻ.
Huống hồ, có thể làm đối thủ của bọn họ, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, sau đó việc Lâm Tịch cần phải làm chính là ngồi yên xem hổ đấu, xem kịch không cần mua vé.
Dù sao còn có một món quà lớn muốn đưa cho bọn họ đấy.
Đám người nhà họ Tu khống chế Lục Na nhét vào trong xe, giống như lửa thiêu mông vội vàng chạy về nhà.
Sau đó trò buộc chặt lại trình diễn lần nữa.
Vợ chồng Cố gia cắt đuôi một đám phóng viên theo dõi, nhanh chóng chạy tới.
Vẻ mặt cha Cố tức đến nổ phổi: "Tu Kim Sinh, ông nói rõ cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào!"
Chắc chắn rất tức giận, cũng đã gọi thẳng tên.
Phát hiện con gái bảo bối bị trói trên giường, nước mắt rơi đầy mặt, Cố phu nhân vội vàng giật băng dán trên miệng cô ta ra, người trên giường trầm thấp nức nở: "Mẹ, mẹ, con muốn về nhà! Bọn họ thật đáng sợ, con không muốn kết hôn, Nhiên Nhiên muốn về nhà!"
Nhìn thấy cách nói chuyện và biểu hiện này, quả thật là Cố Yên Nhiên không thể nghi ngờ, người Cố gia tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, mà vẻ mặt người Tu gia thì kinh ngạc.
Tu Hằng vừa mở dây thừng trên tay Cố Nhiên Nhiên, vừa hỏi: "Em thật sự là Nhiên Nhiên? Nhưng vừa rồi tại sao em lại nói mình là Lục Na?"
"Lục Na?" Vẻ mặt Cố Nhiên Nhiên mờ mịt, cô ta nói lời này lúc nào? Mà nói đi nói lại, cô ta nhớ rõ mình đang ở trong hôn lễ cùng Hằng, không hiểu sao lại trở về Tu gia không nói, còn chẳng nói gì trói mình trên giường.
Chẳng lẽ vừa rồi là quỷ hồn Lục Na quấy phá?
Tu Hằng nhất thời nổi da gà, quay đầu nhìn cha mình, Tu Kim Sinh cũng không thể nào biết được, trong lòng có chút hối hận vì để A Đóa rời đi quá sớm.
Nhưng mà nói thật, A Đóa ở lại Tu gia trong lòng bọn họ càng sợ hãi, mang theo một đầu người, toàn thân đầy côn trùng, suốt ngày âm trầm nghiêm mặt, giống như cả thế giới đều thiếu cô ta một người cha.
Sau cùng Cố Nhiên Nhiên khóc sướt mướt ầm ĩ muốn về nhà.
Cũng tốt, Cố phu nhân cũng không quá yên tâm con gái mình ở lại Tu gia, Tu gia cũng ước gì Tôn Đại Phật này về nhà ổn định trước rồi trở lại sau.
Nhưng mà Tu gia còn chưa vui vẻ được hai ngày đâu, Cố Nhiên Nhiên lại được đưa về.
Vợ chồng Cố gia cũng không lộ diện, chỉ gọi điện thoại nói một câu "Nhiên Nhiên trước hết nhờ vào các người rồi." Ngoài ra còn có hai người đàn ông vạm vỡ được đưa tới cùng Cố Nhiên Nhiên.
Tu Hằng nhìn thấy trong lòng trầm xuống.
Nghe nói cổ đại cũng có của hồi môn là người hầu, nhưng của hồi môn của người ta đều là những cô gái nhỏ bé dịu dàng, của hồi môn của ngươi là hai người đàn ông vạm vỡ là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là sợ Tu gia sẽ ngược đãi Cố Nhiên Nhiên sao?
Hai người đàn ông cười cười với Tu Kim Sinh và Tu Hằng, tiếp tục đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Cố Nhiên Nhiên, cảm giác đó..
Không hề giống là bảo vệ, nói là đề phòng càng đúng hơn.
Cố Nhiên Nhiên thản nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói với Tu Hằng: "Bảo Giang Hồng Trạch tới gặp tôi!"
Đây không phải Cố Yên Nhiên!
Tu Hằng cảm thấy lông tơ đều nổ tung, vội vàng gọi điện thoại cho Giang Hồng Trạch.
Đã lâu rồi Giang Hồng Trạch không được gọi qua, trong lòng đang lo sợ, đúng lúc nhận được điện thoại của Tu Hằng muốn anh ta sang đó một chuyến.
Lập tức mở cờ trong bụng, Tu thiếu gia chưa quên anh ta!
Kết quả vào phòng khách nhỏ, Giang Hồng Trạch liền có chút không rõ.
Chỉ thấy Cố Nhiên Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, dáng vẻ an nhàn vừa ý, mà Tu Hằng thì đứng chắp tay cách đó không xa, trên mặt là biểu tình âm trầm, toàn bộ phòng khách nhỏ tràn ngập bầu không khí quỷ dị.
Giang Hồng Trạch lên tiếng chào cùng Tu Hằng trước, Tu Hằng lạnh lùng nói: "Nhiên Nhiên tìm cậu.
Cũng không phải là tôi bảo cậu đến."
Tìm..
Tìm tôi? Vẻ mặt Giang Hồng Trạch hoang mang.
"Hồng Trạch, anh đã đến."
Vậy mà là Lục Na?
Một cơn ớn lạnh chạy từ huyệt bách hội của Giang Hồng Trạch xuống thẳng phía dưới.
Lục Na vậy mà không chết? Còn ở bên trong thân thể này?
"Như thế nào? Không nhận ra tôi rồi hả? Lúc trước là anh tự mình đưa tôi tới nơi này, Lục Na tôi có thể có ngày hôm nay, nói đến còn phải "Cảm ơn" anh đấy!"
Giọng điệu nói chuyện nghiến răng nghiến lợi này, còn không phải là Lục Na!
Giang Hồng Trạch xoa xoa tay, cười theo: "Đâu..
Nào có, là tôi còn phải dựa vào Tu thiếu phu nhân ngài!"
Hiện tại hai người này, người nào anh ta cũng không thể trêu vào.
Tu Hằng hừ lạnh một tiếng, vậy mà quay người đi ra ngoài, trước khi đi, còn nặng nề đóng cửa phòng lại!
Giang Hồng Trạch làm sao không rõ, đây là biểu hiện vô cùng khó chịu của Tu Hằng!
Vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại bị Lục Na đánh một cái tát khiến mắt nổi đom đóm.
Hiện tại chỉ có thể gọi cô ta là Lục Na.
Lục Na giống như dùng hết sức lực toàn thân, vừa cào vừa cắn cộng thêm dùng chân đạp, tóm lại làm thế nào đã nghiền thì làm.
Giang Hồng Trạch lại không dám đánh trả, chỉ có thể chạy trối chết ở trong phòng, cuối cùng rốt cuộc tìm được một cơ hội tông cửa xông ra.
Không ngờ động tác Lục Na cũng không chậm, thế mà không ngừng đuổi theo phía sau anh ta.
Giang Hồng Trạch buồn bực, đây là chuyện gì nha!
Đánh trả chắc chắn là không dám, đành phải vượt qua cô ta ở phương diện tốc độ, mới có thể bảo vệ mạng nhỏ này của mình.
Không ngờ, từ biệt mấy ngày, Lục Na vậy mà biến thành kiện tướng thể dục.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần ở phía sau, càng ngày càng gần, Giang Hồng Trạch nói thầm một tiếng "Xong rồi," từ bỏ tiếp tục chạy trốn, ngồi chờ chết.
Kết quả xảy ra chuyện càng làm cho anh ta kinh ngạc, chỉ thấy Lục Na chạy tới ba bước rồi hai bước, chạy vụt qua giống như không nhìn thấy anh ta, tốc độ không giảm chút nào, chạy thẳng xuống tầng dưới!
Giang Hồng Trạch đang dùng hai tay ôm đầu, co ro bảo vệ bộ phận quan trọng chuẩn bị đánh, kết quả..
Người ta không để ý tới anh ta?
Náo loạn nửa ngày còn tự mình đa tình, người ta không đuổi theo anh ta? Không rõ rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì? Chẳng lẽ là..
Lưu Tường bám vào người?
Nghĩ mãi không ra, Giang Hồng Trạch đành phải vừa chạy theo từ xa ở phía sau vừa la lên gọi người tới.
Cũng không phải là vì đảm bảo an toàn của mình mới đi theo từ xa, chủ yếu là hiện tại Lục Na chạy thật sự quá nhanh, anh ta đuổi theo không kịp!
Hai người đàn ông vạm vỡ cũng gia nhập đội ngũ, chẳng mấy chốc, mấy người hầu trong biệt thự cũng bị điều động, triển khai hoạt động oanh oanh liệt liệt bắt Thiếu phu nhân.
Tìm kiếm từ tầng này sang tầng khác, lục soát từ phòng này sang phòng khác, nhưng vẫn không thấy người!
Đến cuối cùng ngay cả Tu Kim Sinh và Tu phu nhân cũng bị kinh động tới, hỏi tất cả mọi người, ai cũng không biết rốt cuộc Cố Nhiên Nhiên chạy đi đâu.
Dù sao Giang Hồng Trạch là người cuối cùng cùng ở chung với Cố Nhiên Nhiên, hầu như mỗi người đều muốn tới thẩm vấn anh ta một lần, Giang Hồng Trạch âm thầm kêu khổ: Tôi đây là trêu ai ghẹo ai?.