Thật ra Lâm Tịch cũng muốn thử một chút Tử Chú thuật, nàng chạy đến phòng bếp dùng nó đối với gà vịt vừa bị giết, nhưng không có phản ứng chút nào.
Hiển nhiên thiên đạo ở vị diện này không tiếp nhận kỹ năng đó.
Lại nói, không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Tịch không có ý định dùng chú thuật này, tất nhiên, ngoại trừ loại thuật pháp linh đài tịnh chú kia.
Nàng cảm thấy những động vật hoặc là người đã chết kia, nên để cho bọn họ đến nơi mà họ nên đến, cũng coi như chết có ý nghĩa.
Nhân quả ba đời, lục đạo luân hồi, nếu như chính mình cứng rắn muốn đi thay đổi quỹ đạo của điều gì đó, luôn là làm trái ý trời.
Hơn nữa Lâm Tịch đã từng nghe A Lê nói về những thứ liên quan đến nhân quả khiến cho có chút mơ hồ, vẫn cố gắng ít sử dụng những thứ gì đó mà chính mình cũng không hiểu rõ.
Trong đêm, gió bấc gào thét, trong phòng Lâm Tịch đã đốt sẵn địa long, bởi vậy cũng không quá lạnh.
Tố Lan đang trực vẫn thêm không ít than bạc vào trong chậu.
Hôm sau, sáng sớm liền phát hiện một mảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ.
Lâm Tịch có chút buồn bực, người ta chuẩn bị mở tiệc thưởng mai, ông trời cũng đến giúp đỡ cho hợp với ngữ cảnh, thế mà còn hạ một trận tuyết.
Lâm Tịch được bọc cực kỳ chặt chẽ đưa lên xe ngựa, đám người Diêm thị còn đang dặn đi dặn lại phải cẩn thận nhiều hơn, bởi vì thấy người hầu bên người đông đảo, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là cùng nhau trao đổi ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Bởi vì trời hạ tuyết, hai người Khương Phỉ Khương Vân cũng ngồi một chiếc xe ngựa.
Lúc ba người đến Kính vương phủ, bên ngoài đã ngừng không ít xe ngựa.
Hầu như công tử tiểu thư các nhà đều ăn mặc kỹ càng mà tới.
Dù sao tại cổ đại, loại tụ hội này dễ dàng biến thành đại hội ra mắt nhất.
Sở dĩ các nhà dụng tâm gấp đôi, là bởi vì mấy vị Hoàng tôn đều đã đến tuổi thành hôn, nhà nào mà chẳng có tính toán nhỏ nhặt cho chính mình.
Hai người Khương Phỉ mới vừa tiến vào liền bị mấy người quen biết thường ngày cười toe toét mang đi.
Chỉ để lại một mình Lâm Tịch do một bà tử mang đến phòng khách.
Trên mặt Lâm Tịch bình tĩnh, vẫn giống như trong cốt truyện, tiếp theo chỉ sợ sẽ đến lượt Viên Thư Ngưng ra sân rồi.
Phụ thân Viên Thư Ngưng chẳng qua chỉ là một đại phu tòng tứ phẩm, có thể chơi như cá gặp nước ở đây, là bởi vì nàng ta là biểu muội của Diêu Lăng Dực, chỉ sợ địa vị gần bằng Tả Khanh Mân, đều là người trên đầu quả tim của nam nhân Diêu gia, cho nên mới nói, biểu muội gì đó là đáng ghét nhất.
Khác biệt ở chỗ Viên Thư Ngưng chỉ là một thứ nữ, dã tâm cũng không hề lớn giống như Tả Khanh Mân, chỉ muốn dựa vào biểu ca, coi như không làm được chính phi, lấy được vị trí Trắc phi cũng đã hơn nhiều người rồi.
Bởi vậy Viên Thư Ngưng là nữ nhân kiên định đứng phía sau Diêu Lăng Dực, lời của biểu ca đối với nàng ta mà nói giống như thánh chỉ, kế sách này chính là nàng ta cùng biểu ca nghĩ ra, mặc dù giúp đỡ người trong lòng đi lừa gạt nữ nhân khác khiến nàng ta cảm thấy tình yêu của mình rất hèn mọn, nhưng loại hành vi có chung bí mật này lại vô tình gia tăng sự thân mật giữa nàng ta và biểu ca.
Trong lúc nhất thời Viên Thư Ngưng nhìn Khương San thướt tha mà đến, trong lòng vừa có chút chua xót vừa có chút ngọt.
Giật mình ngẩn ra một hồi, nàng ta há miệng hô: "Muội muội Khương gia, đến bên này ngồi đi."
Lâm Tịch cởi xuống đấu bồng màu đỏ nhạt và áo choàng bạch hồ đưa cho Tố Mai, cười tủm tỉm đi tới.
Trong ngày thường cũng đã gặp mặt mấy lần, Khương San cùng tất cả mọi người giống như cách một tấm màn thật dày.
Hầu hết tất cả mọi người không quá thích thân phận của nàng, một hậu nhân của giặc cướp mà thôi.
Nhưng ai cũng không dám mở miệng mỉa mai nàng.
Đã từng có hai vị "Dũng sĩ" một nam một nữ vuốt râu hùm, kết quả vị nam tử đùa giỡn nàng bị đánh lén, còn vị tiểu thư chọc Khương San tức giận đến bật khóc thì bị treo ở trên cây.
Nhà vị tiểu thư kia chính là danh gia vọng tộc tiền triều, đã sớm đầu phục Diêu Thái Sư, cảm thấy công lao của mình không thua gì Khương gia, địa vị hai nhà càng không thể so sánh, thế là tìm tới cửa đòi công đạo.
Khương gia nói, không nói pháp luật, Hoàng đế cũng không thể ức hiếp khuê nữ nhà bọn họ.
Khương gia nhiều tiểu tử, chỉ cần đánh thắng được, tùy tiện đánh, vô luận đơn đấu hay là quần ẩu, đánh chết tuyệt không hai lời.
Nói cách khác, nhà khác đều là trọng nam khinh nữ, duy chỉ có Khương gia thì không như vậy, Khương San chính là vảy ngược của tất cả mọi người trong Khương gia, chạm vào nhất định sẽ tức giận.
Nhà kia không cam tâm, tiến cung gặp Hoàng đế, thêm mắm dặm muối nói một lần.
Ai ngờ, Hoàng đế nghe thấy chỉ cười mà không nói gì, ban thưởng không ít thứ nói là cho tiểu thư an ủi.
Thế là liền tạo thành cục diện như bây giờ, nơi nào có Khương San, khu vực trăm mét không có người tới gần, người ngay cả Hoàng đế cũng không muốn trêu chọc, phải lẩn quẩn trong lòng cỡ nào mới chạy tới trước mặt nàng chịu đựng?
Cho nên Viên Thư Ngưng thế mà lại chủ động chào hỏi Khương San, khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thật vòng tròn các quý nữ, theo một số phương diện mà nói đã có thể phản ánh lập trường chính trị.
Gia tộc có quan hệ thân thiết tự nhiên sẽ hình thành khuê mật, đứng ở phía đối địch thấy mặt hoặc là liếc nhìn nhau bằng ánh mắt nhã nhặn hoặc hừ lạnh một tiếng, nóng nảy thì chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trào phúng lẫn nhau.
Khương gia, vĩnh viễn ở ngoài vòng chiến.
Khương San, vĩnh viễn ở bên ngoài đám người.
Mà xem như tiểu thư Kính vương xuất ra, không liên quan đến địa vị cao thấp, theo trình độ nào đó tới nói, Viên Thư Ngưng đại biểu cho thái độ của Kính vương phi.
Thế là có tâm tư kia cũng nhanh chóng gia nhập vào nhóm nhỏ này.
Một lát sau, Viên Thư Ngưng đề nghị đi dạo trong rừng mai, sau khi tuyết ngừng rơi mặt trời ấm áp xuất hiện, hàn mai mới nở, tất nhiên có một phen phong cảnh.
Lâm Tịch chậm rãi gật đầu, trông thấy Tả Khanh Mân đứng cách đó không xa.
Lúc này nàng ta cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chưa thể che giấu tốt tâm tình của mình, bởi vậy trong ánh mắt nhìn nàng mang theo rét lạnh.
Thấy Lâm Tịch đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tố Mai và Tố Tâm vẫn luôn đứng yên ở bên cạnh vội vàng đi tới, nhanh nhẹn phủ thêm áo choàng cho nàng.
Viên Thư Ngưng phân phó hai nha đầu: "Một hồi ta và tiểu thư nhà các ngươi đến rừng mai đi một chút rồi về ngay, các ngươi ở chỗ này không cần đi theo."
Hai người Tố Tâm cũng không có lên tiếng, chỉ tập trung nhìn vào Lâm Tịch, chờ nàng ra chỉ thị.
Lâm Tịch nhẹ gật đầu.
Theo Viên Thư Ngưng đi ra ngoài.
Viên Thư Ngưng thở dài một hơi, nhiệm vụ này xem như hoàn thành một nửa.
Một đoàn người đi dạo trong rừng mai.
Nhưng Lâm Tịch, người biết trước cốt truyện, biết rõ đây đâu phải là dạo chơi? Viên Thư Ngưng không để lại dấu vết mang theo các nàng đi về phía cây cầu bên kia.
Nếu là mùa hè qua bên kia còn dễ nói, có thể nói đó là nơi tốt nhất để thưởng thức hoa sen trong vườn, nhưng đây là giữa mùa đông, coi như ngươi nói muốn ngắm cá cũng không thực tế, dù sao trên mặt nước còn kết một tầng băng mỏng đấy.
Lâm Tịch liền nói hình như bên kia là hồ nước, vẫn là đừng đến đó, giữa mùa đông cũng không có hoa sen có thể thưởng thức.
Viên Thư Ngưng lại nói, đứng trên cầu nhìn về rừng mai ở phía xa, cảnh sắc mới tốt.
Lặng lẽ sờ mấy viên đá nhỏ trong tay, Lâm Tịch nhìn Viên Thư Ngưng ăn nói bừa bãi một chút, rồi lại nhìn Tả Khanh Mân giống như hờ hững tùy ý đi dạo cách đó không xa.
Trong cốt truyện cũng không nói Tả Khanh Mân có ở đây, chắc là lúc đó xảy ra chuyện Khương San cũng không thèm để ý nàng ta, mà sau khi xảy ra chuyện Khương San còn chưa tỉnh hồn làm sao sẽ chú ý tới một nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang nhỏ bé?
Nhưng Lâm Tịch nhìn dáng vẻ như tróc gian của Tả Khanh Mân, cũng khó trách sau này nàng ta muốn làm như vậy với Khương San, trơ mắt nhìn người nam nhân mình yêu dùng loại phương pháp này đi lừa gạt những nữ nhân khác, không phải ai đều có thể "Khoan dung độ lượng" giống như Viên Thư Ngưng.
Lâm Tịch liếc thấy hai vị tiểu thư bị hai tiểu nha đầu gọi đi.
Còn lại quả nhiên vẫn là bốn người như trong cốt truyện!.