Lão Diêu Quảng vậy thì thôi, tốt xấu còn có thể khống chế đại cục.
Từ lúc Tân Hoàng đăng cơ đến nay, Đại Sở trên cơ bản xem như bị vả mặt mỗi ngày.
Hoàng đế từng có phương pháp mới nào đến thay đổi hiện trạng sao? Không có, chỉ biết kéo bè kết phái nâng đỡ một ít quan võ, giống như cho rằng kết thân thì có thể khống chế đại cục.
Cách cục nhỏ như vậy, sao làm được việc lớn!
Đi theo loại đế vương này, rõ ràng là tiền đồ u ám!
Tâm tình đám triều thần cũng không tốt lắm.
Thế là Hoàng đế mặt đen lên nhìn đám đại thần, đám đại thần cúi đầu không nói, tất cả lại đều không hẹn mà cùng nghĩ đến, một lát hạ triều sau đó phải thương lượng một chút, nhất định phải đưa con cháu nhà mình trở về.
Dù sao bây giờ hiện tượng loạn thế đã bắt đầu nổi lên, sớm muộn Đại Sở này cũng quốc không ra quốc, thần tướng không phù hợp quy tắc, vẫn là nghĩ cách tránh một chút, bảo vệ tính mạng cả nhà trước rồi tính sau.
Giờ khắc này, Diêu Văn Trạm cũng không biết, rất nhiều người đã bắt đầu có suy nghĩ thoái lui.
Những ngày này từng chuyện lần lượt xảy ra, khiến Diêu Văn Trạm bó tay toàn tập, đám triều thần kia đã không còn trung thành với hắn, đừng nói không có đối sách, cho dù có cũng không muốn nói với hắn.
Khương gia đối với Diêu gia ân trọng như núi, lão thần trong triều vẫn biết chuyện năm đó, Khương Tự Minh đã vào sinh ra tử dốc hết toàn lực nâng đỡ Diêu gia thượng vị như thế nào.
Kết quả một khi Diêu Quảng đăng cơ, vậy mà phong Khương Tự Minh làm "Cung Thuận Hầu," ý nghĩa trong đó không cần nói rõ.
Đây là điển hình có sữa chính là nương, không sữa vung qua tường.
Hơn nữa Hoàng đế này cũng không có tiến bộ, bây giờ tình hình thiên tai nghiêm trọng như vậy, hắn chẳng những không đi nghĩ cách làm thế nào để xoa dịu mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt giữa giàu nghèo, ngược lại mổ gà lấy trứng, ép Khương Duy giao ra một vạn cân gạo thơm.
Quả nhiên là mẫu thân nhút nhát hủy ba đời.
Đứa bé do ca cơ sinh ra mí mắt đúng là mỏng, hoàn toàn không hiểu được đạo lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, tự cho là dùng thủ đoạn kết thân lung lạc không ít võ tướng trong triều, thì có thể an gối không lo?
Chuyện cười!
Hiện tại chuyện cần phải làm chính là lấy ra tất cả vật tư để cứu trợ nạn dân, khiến dân chúng quay về cố thổ, để tránh cảnh lưu dân loạn lạc, bao nhiêu triều đại bị hủy diệt bởi những thảm họa như vậy rồi.
Hoàng hậu và Diêu Văn Trạm cũng thật sự là tuyệt phối.
Lúc này còn trên nhảy dưới tránh để nhà mẹ đẻ liều mạng vớt chỗ tốt, thực sự ngớ ngẩn, ngươi đã là Hoàng hậu cao quý của một nước, chẳng lẽ ngươi nâng đỡ nhà mẹ đẻ soán vị, ngươi còn có thể tiếp tục làm Hoàng hậu?
Chuyện cần giúp không giúp, chỉ biết đi tiểu khắp nơi.
Chỉ cần có đôi đế hậu này, cơ nghiệp Đại Sở phải ăn thuốc đắng rồi.
Diêu Văn Trạm lòng tràn đầy phiền muộn không có chỗ phát tiết, trở lại trong hậu cung, Tả Khanh Mân đã sớm biết được lần này Thảo Nghịch quân trở thành trò cười, nàng ta đã sớm nắm rõ tính tình Diêu Văn Trạm, mỉm cười nhìn Diêu Văn Trạm đỏ mặt tía tai.
"Hoàng Thượng làm gì khó chịu bởi vì một chút việc nhỏ kia, vạn dặm giang sơn Đại Sở này, còn có thể để cho một con tép nhãi nhép như ông ta lật đổ hay sao? Vì loại người bẩn thỉu kia mà tức giận không phải là tự hạ thấp thân phận mình?"
"Không bằng Hoàng Thượng đến "Dịch Thúy viên" nghỉ mát, trở về tâm cũng yên ổn, phái vài vệ binh gần đây bắt ông ta là được.
Dung nạp một đám ô hợp, Khương Duy ông ta còn có thể lên trời hay sao?"
Những lời này đều nói đến trong lòng Diêu Văn Trạm, hắn cảm thấy sảng khoái giống như được uống một bình Trung Mộc ướp lạnh, ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng, đưa tay bóp gương mặt Tả Khanh Mân một chút: "Vẫn là nàng hiểu trẫm, theo ý nàng! Lần này, chỉ hai người chúng ta đi.
Ai cũng không mang theo!"
Tả Khanh Mân lại muốn bày ra một chút thể diện của mình ở trước mặt Hoàng đế để ra oai với đám phi tần kia, đề nghị chỉ để lại mấy người không được sủng ái hoặc là thân thể có bệnh nhẹ, các phi tử còn lại cũng cùng đi tới đó.
Diêu Văn Trạm không để ý lắm phất tay, để nàng ta đi sắp xếp.
Hôm sau, có vài triều thần đến thượng triều, chỉ lấy được một câu uể oải của thái giám: "Hôm nay và ngày mai không cần vào triều, Vạn Tuế gia mang theo các nương nương đến Dịch Thúy viên rồi.
"
Quả nhiên là dục vọng khiến người ta diệt vong, trước tiên phải khiến người ta điên cuồng.
Đám đại thần không khỏi giận điên lên, Hoàng đế này tâm lớn bao nhiêu?
Nhưng không đợi triều thần về hết, lại trông thấy Hoàng đế nổi giận đùng đùng trở về cung.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra Hoàng đế hứng thú bừng bừng mang theo một đám phi tần đến Dịch Thúy viên nghỉ mát, kết quả lúc tới chỗ ao sen nước đã sắp cạn đến đáy, đột nhiên trông thấy một vòng xoáy xuất hiện trong nước, không ngừng xoay tròn, càng xoay nước càng ít, đám phi tần đều rất sợ hãi, chỉ chốc lát, nước trong ao sen triệt để cạn đáy, kết quả trông thấy dưới đáy nước có một tảng đá lớn, trên đó viết tám chữ to: Độc Long diệt Diêu, nước lũ cuồn cuộn.
Những chữ kia dùng bút son viết thành, màu sắc giống như máu tươi, khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Diêu Văn Trạm giận dữ, lại là lời tiên tri, thứ này vẫn chưa xong?
Nhưng cho tới bây giờ hắn hao hết tâm lực cũng không thể tra ra rốt cuộc là ai giở trò ở sau lưng.
Người này cũng quá ngu xuẩn, hiện tại thiên hạ đại hạn, gần bốn tháng không có giọt mưa nào, vậy mà trên tảng đá lại viết nước lũ cuồn cuộn gì đó!
Ha ha!
Diêu Văn Trạm không những không giận mà còn cười, giơ hai tay chỉ lên trời, chẳng phải Độc Long diệt Diêu sao? Trẫm cứ đứng ở chỗ này, ngươi ngược lại là đến diệt một người cho trẫm nhìn một chút? Nước lũ cuồn cuộn, ngươi có giỏi thì đến đây, thiên hạ đại hạn, trẫm cầu còn không được!
Diêu Văn Trạm ngửa mặt lên trời la hét như một tên điên, tư thái rất giống bị kẻ điên nhập vào.
Thét lên yết hầu khàn giọng, trời vẫn trong xanh sáng sủa như cũ, không thấy một cơn gió, càng không thấy một giọt mưa.
Hắn giống như là đang lầm bầm an ủi mình: "Trẫm chính là Chân Long Thiên tử, sao lại sợ một thứ vốn là ác long như ngươi!"
Tuy là nói như vậy, nhưng cũng đã không còn hứng thú du ngoạn gì nữa, suất lĩnh đám oanh oanh yến yến bị dọa sợ câm như hến vội vàng hồi cung.
Xảy ra chuyện như vậy, Diêu Văn Trạm luôn cảm thấy lo sợ trong lòng, nhớ đến ngày xưa lúc này cũng chưa bãi triều, thế là bảo thái giám chuẩn bị thượng triều, kết quả ngồi hồi lâu, chỉ có vài ba tên tép riu tới.
Cơn giận trong lòng Diêu Văn Trạm cũng không nén được nữa, trực tiếp hất chén trà bày ở trước mặt xuống mặt đất: "Đây chính là bổn phận của đám thần tử các ngươi sao? Thường có thì đến đăng ký trong hồ sơ, không tới đều không cần tới, cởi áo từ quan hồi hương dưỡng lão đi thôi!"
Vài đại thần còn chưa kịp rời đi:(╯°Д°) ╯︵┻━┻
Bệnh tâm thần!
Là ngươi bảo không cần vào triều hai ngày, hiện tại lại trách chúng ta không vào triều, ngươi người này mang tính lựa chọn mất trí nhớ cũng quá con mẹ nó dùng tốt đi.
Một tên đại thái giám thường hầu hạ ở trước ngự tiền xấu hổ giải thích: "Vạn Tuế gia, chuyện này.
.
Là ngài hạ chỉ bảo triều thần không cần vào triều hai ngày.
"
Dù da mặt Diêu Văn Trạm rất dày, lúc này cũng có chút xâu hổ, sắc mặt tím tái, ngượng ngùng trách mắng: "Trẫm biết, chẳng qua là cùng các vị ái khanh nói đùa mà thôi, cần một kẻ nô tài như ngươi nói chuyện sao?"
Trong lòng thái giám hung hăng phỉ nhổ, trên mặt lại mang theo kính cẩn, lui ra ngoài.
Giọng điệu Diêu Văn Trạm hòa hoãn, sau khi nói hai câu cũng rời đi.
Vài vị triều thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có người dẫn đầu nói: "Nghe nói đoạn đường phía Tây bên kia mới mở một quán trà, bên trong quả thật có mấy thứ không tệ, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, không bằng.
.
"
Mấy người ngầm hiểu, lại ra lệnh cho gã sai vặt đi thông báo cho một số đại thần có quan hệ tốt cũng có con cháu bị Vạn Lâm Huyện nhốt lại, Hoàng đế đã không có thuốc chữa, chúng ta vẫn nên sớm tính toán đi.
Vài vị đại thần đang chậm rãi đi trên đoạn đường phía Tây, đột nhiên một trận gió lốc nổi lên, chợt nghe thấy tiếng sấm vang "Ầm ầm" trên trời, tiếp theo mưa to như trút xuống!.