Trận mưa này kéo dài hơn nửa ngày.
Đây là một trận mưa lớn gần như bao phủ trên toàn Đại Sở, rất nhiều dân chúng đang tuyệt vọng thế mà không quan tâm gì cả vừa múa vừa hát trong mưa to.
Trời mưa!
Rốt cuộc trời mưa rồi!
Trải qua bốn tháng khô hạn, rất nhiều người đều sâu sắc ý thức được nông nghiệp là căn bản của tất cả mọi thứ, những nạn dân trôi dạt khắp nơi dứt khoát không tiếp tục lang thang nữa, dù sao hiện tại rất nhiều nơi đều người đi nhà trống, tạm thời tìm chỗ dừng chân vẫn rất dễ dàng.
Khác với đám dân chúng đang hân hoan vui sướng, là các triều thần và Diêu Văn Trạm.
Lời tiên tri "Nước lũ cuồn cuộn" mới vừa xuất hiện, trời lập tức đổ trận mưa to, dường như là không kịp chờ đợi kiểm chứng câu nói này.
Cũng may trận mưa này chỉ hạ nửa ngày, trong lòng Diêu Văn Trạm hơi dễ chịu một chút.
Nhưng dường như ông trời thật sự không chịu để hắn qua một ngày thư thái, ngoài cung có người đến báo, lúc trước Tĩnh Viễn Hầu Cố Mãng vẫn luôn ẩn núp ở đông bắc đột nhiên phát động tấn công với quy mô lớn, đánh Vũ Uy Hầu trở tay không kịp, một lần ăn luôn hai tòa thành ở đông bắc, Vũ Uy Hầu thỉnh cầu tiếp viện.
Lần này Diêu Văn Trạm thật sự ngồi không yên trong Kim Loan điện, đông bắc cách kinh thành thực sự quá gần, chỉ cần mất tập trung một chút liền có thể đánh thẳng vào kinh thành.
Hắn âm thầm oán hận Vũ Uy Hầu có tiếng mà không có miếng, uổng phí suất lĩnh sáu vạn binh mã lại bị tập kích nhiều lần.
Chẳng qua bây giờ cũng không có công phu so đo điều này, Diêu Văn Trạm vội vàng triệu tập nhạc phụ, đám đại cữu tử và các tâm phúc tiến cung bàn bạc đối sách.
Ngày hôm sau tại đại triều hội, Hoàng đế công bố các chính sách như sau:
1, Các nơi mở kho phát thóc, cấp hạt giống gieo trồng cho mùa thu, đồng thời đăng ký hộ tịch một lần nữa, để dân chúng lưu vong ở lại ngay tại chỗ.
Thừa dịp hiện tại mưa đã xuống, tìm kiếm địa phương phù hợp khôi phục trồng trọt sản xuất, tránh tiếp tục tổn hại.
2, Yêu cầu mỗi hộ cử ra một người phục nghĩa vụ quân sự hoặc lao dịch, giao trách nhiệm dọn dẹp đường sông ở các nơi, xây dựng gia cố đê đập làm tốt công tác chuẩn bị chống lũ.
3, Lệnh cho Nam chinh tướng quân Khương Nhị Lang phân một nửa binh mã tiến về phía bắc chi viện cho Vũ Uy Hầu.
Trên đại triều hội, hai điều đầu tiên đều chiếm được sự ủng hộ của các đại thần, duy chỉ có điều thứ ba rất nhiều người đều phản đối, cảm thấy đây là một nước cờ tệ.
Khoảng cách từ Nam Cương đến đông bắc so với từ kinh thành đến đông bắc, ai xa ai gần không cần nhiều lời, đoạn đường này từ nam tới bắc phải bôn ba ngàn dặm, coi như Nam chinh tướng quân lại dũng mãnh thiện chiến, một kẻ mỏi mệt không chịu nổi, một kẻ đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, phá hủy tường đông không có bổ được tường tây không nói, còn không công tặng đầu người cho tên thất phu Cố Mãng kia.
Diêu Văn Trạm lại bác bỏ ý kiến của mọi người, chết sống không thay đổi quyết định này.
Trên thực tế, hắn cảm thấy điều thứ ba tuyệt nhất chính là nước cờ điều động phía quân nam tiến về phía bắc, để Khương Nhị Lang và Cố Mãng hai tên này chó cắn chó đi, cả hai đều chết hết mới tốt!
Đại thần cố gắng khuyên nhủ không có kết quả, từng người ấm ức trở về nhà, chút tâm tư nhỏ này của Diêu Văn Trạm ai mà không biết chứ, nhưng tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, giữa hai cái hại thì nên lấy cái nhẹ hơn chứ?
Vạn Tuế gia của bọn họ, từ trước tới giờ đều chuyên quyền độc đoán, chưa từng lấy đại cục làm trọng.
Diêu Văn Trạm điều năm ngàn binh mã từ quân doanh phía tây cùng Cấm Vệ quân đi chi viện cho Vũ Uy Hầu, đồng thời hạ lệnh, Vũ Uy Hầu phải liều chết chống đỡ đợi Nam chinh tướng quân đến viện trợ, nếu không, đưa đầu tới gặp!
Khoan hãy nói, ba điều chỉ lệnh này thật đúng là theo mức độ nào đó ổn định được thời cuộc.
Tuy rằng cái giá phải trả để được bình yên là mỗi hộ phải cử ra một người, nhưng dù sao cũng tốt hơn cả nhà ăn bữa hôm nay lo bữa mai đúng không?
Nếu không phải cuộc sống quá khó khăn, ai mẹ nó muốn tạo phản!
Đại Sở thật đúng là xuất hiện cảnh tượng phồn vinh ngắn ngủi.
Trên khuôn mặt sầu khổ của dân chúng cũng coi như có chút tươi cười sau nhiều ngày.
Nụ cười trên mặt Diêu Văn Trạm còn chưa tan đi, lại truyền tới tin tức Khương Đại Lang bắt đầu dẫn binh tấn công Chu Thiệu.
Hoàng đế tức điên đến mũi cũng lệch.
Lão tử nơi này một lòng cầu an ổn, ngươi nha sớm không đánh muộn không đánh, hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này?
Chu Thiệu cũng oan uổng nha, hai quân giằng co nhiều năm, vẫn luôn rất hữu hảo.
Khương gia lại giống như biết trước, sớm dự trữ số lượng lớn khối băng và cỏ cho ngựa, toàn bộ một mùa đông, Chu Thiệu chỉ nhìn bọn họ bận rộn thành chó, vừa đục băng vừa cắt cỏ.
Đầu xuân thế mà còn vun xới đất đai trồng rất nhiều thứ chưa từng thấy bao giờ.
Khiến Chu Thiệu sợ hãi vội vàng triệu tập đám phụ tá, Khương gia này khác thường như thế chẳng lẽ là muốn khai chiến?
Hầu hết đám người nhất trí lắc đầu, không có khả năng, bọn họ chỉ không ngừng đào hố tại doạnh trại, coi như hố bẫy ngựa hoặc là làm chuyện gì đó, chúng ta cũng không chủ động đi trêu chọc bọn họ.
Trinh sát đã báo lại, nói rằng trong tất cả các hố sâu kia là những khối băng hoàn chỉnh.
Đến lúc này thì càng không thể khai chiến, chẳng lẽ Khương Đại Lang muốn cầm khối băng đem chúng ta đập chết sao?
Hay là muốn dùng đống cỏ cho ngựa kia thiêu chết chúng ta?
Chẳng qua hành vi của quân Khương gia thực sự quỷ dị, nhằm đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng học theo, dự trữ một chút băng và cỏ cho ngựa.
Kết quả đến đầu xuân, lúc đại hạn xảy ra mới hậu tri hậu giác, rõ ràng dụng ý của người ta, nhưng mà đã không kịp rồi.
Hiện tại cách nhau một con sông, bên kia cỏ xanh như tấm thảm, bên này một mảnh khô héo.
Trong lòng Chu Thiệu có chút thấp thỏm, Khương gia này hẳn là thần cơ diệu toán? Biết năm nay đại hạn nên sớm chuẩn bị kỹ càng?
Mắt thấy người ăn ngựa nhai, quân nhu càng ngày càng ít.
Chu Thiệu gấp như lửa lan đến nhà, bây giờ ông ta hai mặt thụ địch, nước láng giềng cũng bị nạn hạn hán ảnh hưởng, cho nên thường xuyên chạy tới địa bàn của ông ta quấy rối.
Mặc dù ông ta có mười vạn đại quân, nhưng cũng không dám thật sự vừa chống lại Đại Sở vừa cùng một quốc gia tranh chấp.
Cuộc sống của ông ta càng ngày càng không dễ chịu, người chịu đói còn có thể đào một chút rau dại rễ cỏ, nhưng chiến mã thì không được.
Trước mấy ngày thừa dịp quân Khương gia bên này thủ vệ lơ là, bọn họ phái mấy người chuồn êm qua trộm một chút cỏ cho ngựa, kết quả..
Con mẹ nó, khai chiến!
* * *..
Diêu Văn Trạm nhìn bầu trời đen kịt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ngày này giống như chiếc đồng hồ nước, bắt đầu từ ngày đó, liền mưa không dứt.
Có câu nói rất hay, không sợ đột nhiên mưa to chỉ sợ mưa phùn như bông.
Đã mưa liên tiếp gần bốn ngày, cảm giác giống như muốn đem mưa trong bốn tháng kia trút xuống một lần cho xong, có đôi khi sẽ ngừng một hồi, sau đó tiếp tục không dứt tí tách tí tách.
Trái tim Diêu Văn Trạm từ mừng rỡ ban đầu rồi sợ hãi cho tới bây giờ là giận dữ!
Bốn ngày ngắn ngủi đã có hai cung nữ và ba tên thái giám bị đánh chết.
Diêu Văn Trạm dường như còn chưa hết giận, lại vả miệng phi tần chạy tới cầu tình cho cung nữ, khiến cho mọi người trong cung cảm thấy bất an.
Đám người nghĩ mãi mà không rõ, Hoàng đế làm sao vậy? Hạn hán lâu như vậy, hôm nay mưa xuống không phải nên vui mừng hay sao? Tại sao so với bốn tháng liên tiếp không mưa Vạn Tuế gia còn tức giận hơn vậy?
Hiện giờ trời mưa là điều kiêng kị, thậm chí ngay cả nước cũng không được phép nói, ai đụng vào xui xẻo bị đánh chết là đáng đời, không nhìn thấy ngay cả phi tần tới nói giúp cũng bị vả miệng sao?
Dần dần, theo mấy ngày liên tiếp mưa tầm tã, những người đã từng bởi vì mưa xuống mà vui mừng cũng đã phát hiện được không đúng.
Khi lượng mưa tập trung một chỗ, thậm chí trong hoàng cung, nơi được xưng vĩnh viễn không có nước đọng cũng bắt đầu có nước đọng.
Tin tức xấu không ngừng được truyền vào cung.
Lượng nước tăng vọt, phá hỏng đồng ruộng vừa gieo trồng, ba Huyện gần đây đều bị ảnh hưởng với các mức độ khác nhau.
Nước sông lại thay đổi tuyến đường, mang theo số lượng lớn bùn cát tràn xuống hạ du, ít nhất hơn năm Huyện gặp thảm họa.
* * *
Tất cả những công trình thuỷ lợi vừa bắt đầu xây dựng còn chưa thành hình đã bị nước lũ cuồn cuộn phá tan, lúc đầu Diêu Văn Trạm còn nghe một chút tình huống, sau này dứt khoát cấm cung nhân lại báo những chuyện như vậy.
Cả ngày tự rót tự uống say mèm, thỉnh thoảng sẽ có cung nhân nghe thấy trong miệng hắn lẩm bẩm: "Độc Long diệt Diêu, nước lũ cuồn cuộn, ha ha, tốt một cái..
Nước lũ cuồn cuộn!".