Đài cao kia dường như rất nặng, Diêu Văn Trạm vững vàng đứng trên đó lại mang vẻ mặt mỉm cười.
Hắn ở trên cao nhìn xuống quân thủ thành trông coi bốn cánh cửa lớn vẫn đang đau khổ chống đỡ vùng vẫy giãy chết.
Diêu Văn Trạm cười lạnh một tiếng, kéo dài thêm một hồi đối với hắn cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn nhìn đám cung phi dưới chân của mình bị Ẩn Long vệ đuổi chạy tới đây, không còn dáng vẻ ung dung đoan trang, xinh đẹp quyến rũ của ngày thường, từng người giống như nữ tử nhà bình thường kêu cha gọi mẹ cực kỳ chật vật.
Hắn nhìn thấy Tả Khanh Mân trong đó, là thanh mai trúc mã của hắn, lúc không có bất cứ mộng tưởng gì đối với vị trí này, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể lấy được nàng ta, một đời một thế một đôi người.
Sau này, tất cả mọi thứ cũng thay đổi.
Hắn không còn là người giống như lúc trước, mà Tả Khanh Mân cũng phát sinh biến hóa.
Chanh chua, tầm nhìn hạn hẹp.
Diêu Văn Trạm có chút hoang mang, nhìn Tả Khanh Mân bình thường không khác gì với những người khác, cùng Tả Khanh Mân dịu dàng mềm mại trong trí nhớ, rốt cuộc người nào mới là thật?
Nếu như lúc trước hắn có thể thuận lợi cưới được Khương San, có lẽ thiên hạ này vẫn là của Diêu Văn Trạm hắn.
Tất cả đều do Tả Khanh Mân ả ngu xuẩn này!
Lúc trước vì một chút sai lầm đã dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục như bây giờ!
Tay Diêu Văn Trạm hơi run.
Hắn giương mắt nhìn nhìn bầu trời, mưa càng ngày càng nhỏ, Thiên Ty giám vẫn có chút tác dụng.
Đột nhiên trước khi nơi này biến thành biển lửa, hắn rất muốn nhìn thấy nữ nhân đã phá hủy thế giới của hắn không còn một mảnh kia.
Hay là..
Để nữ nhân kia chết cùng mình đi!
"Diêu Bình."
Nam nhân tròn béo xuất hiện dưới chân hắn, cung kính chờ chỉ thị của hắn.
Khương Phỉ thở hồng hộc chạy tới: "Tiểu cô cô, đã điều tra rõ ràng, Ẩn Long vệ chỉ có hơn hai mươi người bên cạnh Diêu Văn Trạm, số còn lại đều chia ra ở các nơi hẻo lánh.."
Sắc mặt hắn ta có chút khó coi: "Vu bá phụ phát hiện dầu hỏa ở khắp nơi trong thành.
Chúng ta hoài nghi, có lẽ hắn muốn đốt thành."
Sắc mặt của Lâm Tịch cũng rất khó coi, trách không được hắn bình tĩnh như vậy, hóa ra là muốn kéo mọi người chôn cùng hắn!
Hiện tại quân công thành đã có không ít người leo lên tường thành, cửa thành bên ngoài cũng đã bị công phá một cái, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chẳng mấy chốc kinh thành này sẽ thuộc về Khương gia!
"Tổ phụ đã mang theo bằng hữu trên giang hồ lén lút ẩn vào nội thành, nhưng những Ẩn Long vệ kia cũng không dễ đối phó, có lẽ còn cần thời gian nhất định, chỉ sợ.."
Khương Phỉ vẫn chưa nói xong, chợt thấy một người đứng trên tường thành, nói với chủ tướng bên phía Khương gia: "Khương San ở đâu? Vạn Tuế gia triệu hồi, có dám theo ta tiến cung một chuyến hay không?"
Thân hình người này tròn vo, bộ dáng bình thường, nhưng hô xong một tiếng này, ngay cả Khương Tự Minh cũng không dám coi thường hắn ta, không luyện "Sư tử hống" đến cực hạn, tuyệt đối sẽ không đạt tới hiệu quả như vậy, ở trong thiên quân vạn mã lại có thể để cho mỗi người đều nghe thấy hắn ta rống một tiếng này.
Hắn ta kêu một tiếng này xong, cảm thấy những tiếng chém giết kia cũng nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí có một số người vô ý thức đình chỉ động tác trong tay.
"Được!"
Lâm Tịch cũng hô một tiếng, chẳng qua chỉ là tiếng hô bình thường của một thiếu nữ dùng hết toàn lực mà thôi, xem như người tròn vo kia vừa rống một tiếng khiến tạp âm quanh mình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng ngoại thành cách nội thành một đoạn, bản thân Lâm Tịch hô xong cũng cảm thấy một tiếng này của nàng so với con muỗi hừ hừ cũng không sai biệt lắm.
"Rất tốt, rất có can đảm, chỉ cho phép một mình ngươi tới cánh cửa dưới chân ta, ta dẫn ngươi đi gặp Vạn Tuế gia." Giọng nói nhỏ như vậy, viên thịt vậy mà cũng nghe thấy.
Thấy Lâm Tịch thật sự nghe lời đi tới cánh cửa kia, Khương Phỉ cùng tất cả mọi người trong Khương gia biến sắc.
"Tiểu cô cô, ai cho phép người đi? Biết rõ hắn muốn đốt thành, chắc chắn là muốn gạt người đi làm con tin hoặc là.."
Chôn cùng.
Khương Phỉ giữ chặt Lâm Tịch.
Người nhà họ Khương biết tin tức chạy tới hầu như đều mặt mày xanh lét, không cần hỏi, tất cả đều tới chặn đường nàng.
"Vây khốn hoàng thành cả tháng, không uổng phí một binh một tốt nào Đại Sở này chính là của chúng ta.
Coi như Diêu Văn Trạm muốn đốt thành, cũng chỉ là nội thành.
Không bằng một phần tư kinh thành, đốt rồi ta xây lại."
Khương mẫu bắt được tay nữ nhi bảo bối, nói gì cũng không buông ra.
Khương Tam Lang lau mồ hôi trên trán, vội vã chạy tới: "Chúng ta đã công phá được ba cửa thành bên ngoài, trên cơ bản toàn bộ ngoại thành đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, Lục Lục, thiên kim chi tử không ngồi gần đường, Diêu Văn Trạm là một tên điên đến bước đường cùng mà thôi, hiện tại có chuẩn bị mà đến, không cần thiết đi mạo hiểm."
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt từng người nhà họ Khương, Lâm Tịch cũng có chút ghen tị với Khương San, nàng ta có một gia đình hạnh phúc và một tay bài tốt hoàn mỹ như thế nào, chỉ vì bản thân lựa chọn sai phu quân, kết quả hại cả nhà đều không được chết tử tế.
Lâm Tịch nhớ kỹ A Lê đã từng nói, người ủy thác là có người có khí vận lớn, cũng rất có thể chính là khí vận chi tử, nếu dạng người này còn phải trả giá bằng rất nhiều linh hồn của mình, thu nhập của nàng và A Lê hẳn là rất khả quan.
Lâm Tịch giương mắt nhìn nội thành, bên trong còn có rất nhiều quan to hiển quý, chủ yếu nhất là tòa hoàng thành này đến nay đã có tám, chín trăm năm lịch sử, được vô số thợ khéo tay trải qua mấy đời tỉ mỉ tạo hình, mới có dáng vẻ huy hoàng như bây giờ, nếu như cứ như vậy trơ mắt nhìn nó bị phá hủy, lưu cho Khương gia một đống gạch vụn cháy xém chất đống trong kinh thành, như vậy mặc dù nhiệm vụ của mình hoàn thành, đoán chừng cũng chỉ hoàn thành mà thôi.
Trước đó nàng đã dùng kính viễn vọng nhìn qua, ngoại trừ đài cao được nâng cao bằng hai tầng lầu kia, bên người Diêu Văn Trạm thậm chí không có một người nào, hai mươi tên Ẩn Long vệ kia cũng đều ở phía dưới, ở chung với đám phi tần kia.
Sợ con khỉ!
Lâm Tịch âm thầm cổ vũ cho mình!
Tên mập mạp kia quả thật là cao thủ, nhưng mình đã tu luyện được ba đầu thông mạch cộng thêm rèn luyện Nguyệt chi thôi thể thuật, coi như không thể bắt sống Diêu Văn Trạm, chính mình muốn chạy trốn, viên thịt cộng thêm hai mươi tên Ẩn Long vệ cũng chưa đủ.
Người nhà họ Khương lo lắng như vậy, là bởi vì bọn họ cũng không biết giá trị vũ lực của nữ nhi nhà mình khủng bố cỡ nào, mà sự hiểu biết của Diêu Văn Trạm đối với nàng, chỉ sợ vẫn là một cô nương ngây thơ ngốc nghếch cái gì cũng không biết như trước đây.
Ngươi muốn lừa lão tử đi vào chôn cùng ngươi, lão tử còn muốn bắt ngươi đổi một cái cực kỳ hoàn mỹ đấy!
Cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mạng!
Lâm Tịch mỉm cười nhìn về phía những người nhà đang vây quanh lo lắng cho mình: "Không có lòng tin với ta sao? Có khi nào ta đặt bản thân mình vào nguy hiểm chứ? Đồng ý với bọn họ, là vì cùng Diêu Văn Trạm kéo dài thời gian mà thôi, cha bọn họ có thể thừa cơ giải quyết hết đám Ẩn Long vệ chuẩn bị đốt kinh thành kia."
"Bên người Diêu Văn Trạm chỉ có hai mươi tên Ẩn Long vệ, ta tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề.
Cho đến lúc đó mọi người xông vào cứu ta chẳng phải là tốt rồi sao.
Hơn nữa, ta cũng không muốn đăng cơ làm nữ đại vương trên một đống đất khô cằn nha!"
Lúc này, giọng quả cầu thịt lại truyền đến vang dội: "Nếu nhát gan như bọn chuột nhắt, có thể nói thẳng một tiếng, Vạn Tuế gia lập tức đốt thành, mọi người chết chung một chỗ cũng không tệ!"
Hắn ta kêu một tiếng này, sắc mặt người nhà họ Khương cũng thay đổi, quả cầu thịt này thật âm độc!
Nếu như hiện tại Lục Lục không đi gặp vua, bị người ta hù dọa sợ hãi mất mặt mũi không nói, chủ yếu là tương lai những người biết một màn này đều sẽ đem sai lầm cố đô gần ngàn năm bị thiêu huỷ tính trên đầu Diêu Văn Trạm và Lục Lục, cho dù bọn họ chiếm được thiên hạ này, đợi đến trăm năm sau, vẫn sẽ được ghi vào sử sách như cũ, lưu lại bêu danh.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, lần nữa "Yếu ớt" gào to một tiếng: "Mở cửa sẵn chờ bà cô nhà ngươi!".