Diêu Văn Trạm giơ cao cây đuốc trong tay chuẩn bị ném về phía mặt đất, không ai hiểu hành động này của hắn có ý nghĩa gì, mặc dù bây giờ trời mưa không quá lớn cũng đã hoàn toàn ngừng lại, không khí tương đối ẩm ướt, khả năng phát nổ tương đối thấp, nhưng toàn bộ hoàng cung vẫn sẽ bị đốt cháy bởi kho dầu nhỏ dưới chân Diêu Văn Trạm chỉ trong một mồi lửa.
Cho dù võ công ngươi cao đến đâu, rốt cuộc đây cũng không phải thế giới tu tiên, công phu còn không có khoa trương đến mức kia, những người như bọn họ, sẽ không có một người sống sót!
Mặc dù biết đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ bình thường, trong nháy mắt đó Lâm Tịch vẫn quyết định điều động toàn bộ tinh thần lực dùng trên người Diêu Văn Trạm thử xem.
Sau đó Lâm Tịch cũng không để ý Diêu Văn Trạm rốt cuộc có thể bị tinh thần đâm mà tổn thương hay không, trực tiếp lấy Bí Ngân cung cầm ở trong tay, vút vút bắn ra hai mũi tên, một mũi tên bắn cây đuốc trong tay Diêu Văn Trạm bay ra, mũi tên còn lại thì trực tiếp đâm thẳng tới yết hầu Diêu Văn Trạm.
Bởi vì có tinh thần lực khống chế, xưa nay tiễn pháp của Lâm Tịch cực kỳ tinh chuẩn, mặc dù giờ phút này bắn từ dưới lên trên có ảnh hưởng một chút tới khả năng phát huy, nhưng dù sao khí lực của Lâm Tịch, khả năng bắn chính xác cùng trình độ quen thuộc đối với Bí Ngân cung cũng khiến nàng phát huy đến mức cao nhất, hai mũi tên đều vô cùng chính xác bắn trúng mục tiêu.
Diêu Văn Trạm cho rằng coi như lại không tốt, cuối cùng hắn tự thiêu chắc chắn không ai có thể ngăn cản được.
Hắn quả thật đã sớm tính toán qua, mới từ bỏ những đình đài lầu các kia mà lựa chọn đài cao này đổ đầy dầu hỏa, để khu vực xung quanh trống trải, mà hắn lại cao cao tại thượng đứng trên này, cho dù là cung tên và ám khí lợi hại nhất Đại Sở cũng tuyệt đối không thể đụng tới hắn.
Hơn nữa cho dù có người giết chết hắn, chỉ cần cây đuốc trong tay hắn rơi xuống đài cao này, dầu hỏa sẽ lập tức bốc cháy, như vậy hắn cũng có thể đạt tới mục đích.
Đây chính là lý do khiến Lâm Tịch phải dùng một mũi tên đánh bay cây đuốc ra ngoài trước.
Nàng vốn muốn bắt sống Diêu Văn Trạm, nhưng bây giờ Lâm Tịch cũng có chút hối hận chính mình quá mức sơ ý, ngộ nhỡ tên ngu xuẩn này chuẩn bị hai cây đuốc, Lâm Tịch cũng chỉ còn lại một chữ thảm.
Nàng vận dụng toàn bộ tinh thần lực trực tiếp tấn công tinh thần Diêu Văn Trạm, Diêu Văn Trạm tất nhiên bị Lâm Tịch áp chế nên hoảng hốt một trận, nhưng bản thân Lâm Tịch cũng đau đầu như sắp vỡ ra, miễn cưỡng bắn ra hai mũi tên, sau đó mềm nhũn co quắp trên mặt đất.
Bởi vì còn có một khoảng cách, Khương Tự Minh cũng không biết bên này xảy ra chuyện gì, thấy nữ nhi bảo bối tê liệt trên mặt đất, nhất thời sợ đến vỡ mật, ba chân bốn cẳng nhào tới dùng một tay bế Lâm Tịch lên.
Kết quả, lúc cúi đầu xuống, lại trông thấy khuê nữ nhà mình đang chớp đôi mắt đen cười hì hì với ông ấy.
Khương Tự Minh đưa tay cốc trên đầu nữ nhi một cái.
Hù chết lão tử ta rồi.
Lâm Tịch dùng giọng khàn khàn nói với Khương Tự Minh: "Cha, mau chóng nghĩ cách hạ cái đài cao lớn kia xuống, ngàn vạn phải cẩn thận, theo ta được biết, bên trong đều là dầu hỏa, vừa rồi Diêu Văn Trạm muốn nổ chết chúng ta!"
Khương Tự Minh cũng muốn quất xác tiểu tử lòng dạ hiểm độc kia rồi, đã chết còn mơ tưởng kéo theo mọi người cùng nhau xuống Địa Ngục.
Lâm Tịch nhìn sắc mặt đen như mực của Khương Tự Minh, biết ông ấy đã hiểu rõ ý của mình, lại căn dặn: "Những phi tần kia, nhất định.
.
Đừng để.
.
"
Sau đó ngoẹo đầu, lần này là thật sự hôn mê.
Về sau Lâm Tịch đến hỏi A Lê, mới biết được bởi vì đây là một vị diện cổ đại rất bình thường, nàng cưỡng ép sử dụng tinh thần lực đi chủ động công kích, dẫn đến vị diện áp chế không nói, còn nhận một chút phản phệ.
Nguyên nhân là vì vị diện này không đồng ý.
Tất cả chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều, nên thu nạp thì thu nạp, nên đầu hàng thì đầu hàng, dù sao Hoàng đế cũng đã bị giết chết.
Đợi đến khi Lâm Tịch ngủ ngon một giấc tỉnh lại vào ngày hôm sau, mới biết được mũi tên cứu vạn dân và tư thế oai hùng của nàng đã truyền khắp Đại Sở, phi! Bây giờ gọi là Đại Chu.
Trước đó đã từng thương lượng rồi, kéo Diêu gia xuống dưới bọn họ muốn lấy quốc hiệu gì, Lâm Tịch nhớ đến, thời cổ đại của ta chỉ từng có một Nữ Hoàng, quốc hiệu là Chu, mặc dù lão tử không thể đăng cơ làm đế, đành phải đăng cơ làm hậu, vậy cũng gọi là Đại Chu.
Chuyện ngày đó, công thành, thủ thành không ít người đều có thể nghe và nhìn thấy, lại thêm Khương Tự Minh và những người kia hết sức tuyên truyền, hiện tại Khương San chẳng những là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, còn là nữ anh hùng quên mình vì người.
Khi đài cao treo trên đỉnh đầu mọi người được thuận lợi lấy xuống, mở ra ngay trước mặt mọi người, bên trong quả nhiên tràn đầy dầu hỏa.
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Tất cả đều không phải là người ngu, đám người dừng lại nghĩ mà sợ, nếu không phải Khương San xem thời cơ thỏa đáng, giờ phút này bọn họ sớm đã táng thân trong biển lửa.
Trong kinh thành tự nhiên còn có không ít văn thần võ tướng và các gia tộc huân quý bị Diêu Văn Trạm ép ở lại, biết được Diêu Văn Trạm đến cuối cùng lại muốn dùng dầu hỏa đem toàn bộ nội thành hóa thành biển lửa vì hắn chôn cùng, quần chúng lập tức xúc động phẫn nộ!
Trời cao muốn diệt Diêu, mới thường xuyên hạ xuống tai họa, bởi vì Diêu gia các ngươi mà tất cả mọi người mới bị tai bay vạ gió bực này, vậy mà đến thời khắc cuối cùng, Diêu Văn Trạm không bằng cầm thú kia còn muốn cho toàn kinh thành chôn cùng hắn, ác độc như thế, sao xứng làm đế!
Hiện tại Khương San chẳng những là kiêu ngạo của Khương gia, cũng là kiêu ngạo của toàn Đại Chu, người người đều khen ngợi Khương gia có nữ nhi tốt.
Hiện tại các quý nữ thế gia, trong tay ngươi không cầm roi, sau lưng không mang cung nỏ vậy mà không biết xấu hổ nói mình là quý nữ? Ngươi không thấy xấu hổ khi đi ra ngoài sao?
Bởi vì lần này chiến dịch đánh có chút đầu voi đuôi chuột, bởi vậy toàn bộ nội thành có thể nói là gần như không hư hao chút nào, ngoại thành thì có chút thảm không nỡ nhìn, đang trong quá trình trùng kiến.
Lâm Tịch muốn nhìn một chút bây giờ trong kinh thành đã biến thành bộ dáng gì, mang theo bốn nha đầu được Nhị ca trả lại đi trên đường phố.
Trên đường mặc dù không phồn hoa như ngày thường, ngược lại cũng không tiêu điều giống như trong tưởng tượng.
Sau đó Lâm Tịch liền choáng váng, chỉ thấy đầy mắt đều là tiểu cô nương chải búi tóc đơn giản trên đầu mặc áo đỏ, hoặc là quấn nhuyễn tiên trên eo, hoặc là mang một cây cung nỏ trên lưng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của tiểu thư nhà mình, bốn tiểu nha đầu gần như cười ra tiếng cùng lúc.
Cảnh tượng này thấy thế nào cũng buồn cười.
Giống như phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là tiểu thư nhà các nàng, nhìn kỹ lại đều không phải.
Lâm Tịch dụi dụi đôi mắt, tình huống như thế nào vậy, nàng thật sự chỉ ngủ một giấc sao?
Tại sao lại cảm thấy giống như đổi kênh luôn vậy?
Ngày thứ ba, Khương gia nỗ lực chống lại ý kiến đám đông, định quốc hiệu Đại Chu, đế vị không công bố, chọn ngày tốt để Khương San đăng cơ làm hậu.
Tất nhiên không thể nào thuận buồm xuôi gió, bởi vì chưa từng có quốc gia nào là khai quốc Hoàng hậu đánh thiên hạ, để đường đường là nam nhi bọn họ còn mặt mũi nào mà tồn tại? Quả thực hoang đường!
Chỉ cần vừa có người phản đối, người nhà họ Khương liền hỏi, ai mở kho phát thóc? Ai dẫn mọi người chống lũ phòng lụt xây dựng nhà cửa? Ai sớm chuẩn bị thảo dược cứu mạng dân chúng chống cự ôn dịch? Là ai dựa vào sức của bản thân mình cứu toàn bộ kinh thành?
Chỉ cần ngươi có thể nói ra tên người thứ hai, lão tử tính ngươi nói đúng.
Lại nói, Lục Lục nhà chúng ta, vừa nhân từ vừa dũng cảm, mỹ mạo và trí tuệ cùng tồn tại, chẳng phải mạnh hơn tên cặn bã Diêu Văn Trạm kia gấp một vạn lần? Con hàng kia cũng có thể làm Hoàng đế, vì sao Lục Lục không thể làm Hoàng hậu?
Triều thần chẳng những nói không nên lời, chỉ cần ai công khai phản đối Khương San đăng cơ làm hậu, hạ triều về nhà luôn có dân chúng ném bùn loãng lên xe ngựa ngươi hoặc là dứt khoát ném trên người ngươi, còn mang theo mùi thối.
Ngươi hỏi tại sao không ném rau héo trứng thối? Thật xin lỗi, sau thiên tai còn đang trùng kiến, những thứ kia rất quý giá, mới không nỡ ném, vừa mới lũ lụt ngập nước, bùn thối có rất nhiều.
Bởi vậy cũng không ai phản đối nữa, dù sao bọn họ phản đối cũng chỉ là muốn Khương gia ra một nam nhân làm Hoàng đế mà thôi, làm như thế nào đều là chuyện của Khương gia.
Phản đối cũng không có tác dụng.
.