Khóe miệng Lâm Tịch nở nụ cười lạnh lẽo, sao hả, đây là kính trà cho vợ cả, muốn chính thức vào nhà rồi?
Nếu như Thân Tiểu Vân bọn họ thật sự xem Thân Tiểu Mẫn như vợ cả vậy thì thôi, vấn đề là, Thân Tiểu Vân là người đến sau lại vượt người đến trước trở thành bà chủ trong cái nhà này, mà Thân Tiểu Mẫn không biết đẻ trứng thì triệt để trở thành con lừa.
Làm việc nhà nông không biết ngày đêm, chị gái quản lý nhà cửa, ăn thừa, mặc rách, có một lần Thân Tiểu Mẫn thật sự không còn quần để mặc, quần áo trên người bởi vì lao động trong thời gian dài bị mồ hôi bào mòn, có đôi khi động tác có biên độ lớn một chút sẽ lập tức kéo ra một vết rách đến mức không có cách nào dùng kim chỉ may lại, kết quả chị gái liền khóc sướt mướt mà nói, Đại Nha muốn đi học, tiền trong nhà chuẩn bị mua quần áo cho con.
Sau đó lau nước mắt, lại nói ra: "Cả ngày Tiểu Mẫn bận rộn trong ruộng, quả thật cũng rất vất vả, nếu không, không mua quần áo cho Đại Nha nữa, mua cho Tiểu Mẫn một cái quần đi.
"
Phú Cường một chân đá tung cửa, chỉ vào Thân Tiểu Mẫn chửi ầm lên: "Cô còn muốn mặt mũi không? Vậy mà đi giành quần áo với cháu ngoại gái của mình?" Quay đầu lại nói với Thân Tiểu Vân: "Đừng nghe cô ta nói nhảm, mua quần áo cho Đại Nha, khai giảng năm học mới, mặc quần áo rách khiến người khác xem thường.
"
Cô bé vốn tên là Chu Tinh Nhụy bây giờ đã đổi tên thành Phú Tinh Nhụy, cô bé này giống như mẹ của mình rất có ánh mắt, mở miệng liền gọi Phú Cường là ba ba, người đẹp lại nói ngọt, khiến Phú Cường vui mừng đến bong bóng nước mũi cũng sắp tràn ra rồi.
Triệu Kim Lan nghe nói chuyện này cũng rất vui mừng, con trai bà ta và ả gà mái chiếm ổ mà không đẻ ra trứng kia không thể ly hôn, ly hôn rồi cũng không có tiền lại cưới con dâu.
Phú Hữu, đứa con trai thứ tư này khỏe mạnh như trâu, đã coi tiền bà ta tích trữ được như vật trong lòng bàn tay, chưa kiếm được vợ cho Phú Hữu, nếu bà ta dám tiếp tục cưới vợ cho Phú Cường, đoán chừng con thứ tư có thể đánh bà ta.
Hiện tại Thân Tiểu Mẫn đưa chị gái mình vào trong nhà, cứ mơ hồ như vậy, không cần cho một phần lễ hỏi, mà con gà không đẻ ra trứng kia cũng không dám nói nhiều.
Chuyện của cô ra sao, trong lòng mình còn không tự biết chút nào sao?
Triệu Kim Lan không nghĩ tới lúc này nhân họa đắc phúc, tại thời đại mới con trai nhà mình vậy mà còn có thể có hai cô vợ.
Mặc dù Triệu Kim Lan đối với đứa con riêng kia rất có phê bình kín đáo, nhưng dù sao Thân Tiểu Vân cũng là học sinh cấp ba, lại ở lâu trong trấn trên, mặc dù lớn hơn Thân Tiểu Mẫn bốn tuổi, nhưng vì sống an nhàn sung sướng nên tướng mạo vốn tốt hơn em gái rất nhiều, cộng thêm biết cách ăn mặc, đúng là so với em gái còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn.
Miệng ngọt biết nói chuyện, không giống Thân Tiểu Mẫn đạp tám chân không ra một cái rắm.
Chị ta nhìn ra "Mẹ chồng" này của mình là người thích chiếm món lời nhỏ, với đủ loại lý do hợp ý, Triệu Kim Lan cũng không nói gì nữa.
Thân Tiểu Vân nhanh chóng nắm giữ cái nhà này trong lòng bàn tay của mình.
Thân Tiểu Mẫn bị đưa vào gian phòng vốn dùng để chứa đồ, ba gian phòng chính, một gian cho Phú Tinh Nhụy, một gian cho tra nam tiện tỷ, phòng ở giữa dùng làm phòng bếp.
Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, một ngày hai ngày, việc này chậm rãi liền truyền ra trong thôn, lão kế toán về hưu là người có văn hóa nhất trong số những người thế hệ trước, trêu tức nói Phú Cường này có mạng Hoàng đế, có hai cung Thái hậu nha.
Người trong thôn bắt đầu gọi Thân Tiểu Mẫn là Đông nương nương, mà Thân Tiểu Vân tự nhiên là Tây nương nương.
Trong dã sử nhà Thanh, Đông cung Từ An Thái hậu đoan hiền hậu đức, chất phác ít lời, mà Từ Hi kiêng kị di chiếu của Tiên Hoàng trong tay Từ An, bí mật mưu hại Từ An.
Tất nhiên đây đều là dã sử, nhưng áp dụng tại Phú gia lại rất thích hợp, hơn nữa mặc dù cuối cùng Tây nương nương không có tự mình động thủ giết Đông nương nương, nhưng cũng không kém là bao.
Bị đẩy đến gian phòng chứa đồ tứ phía lạnh lẽo, hoàn cảnh ẩm ướt âm lãnh khiến Thân Tiểu Mẫn mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng, ngoài ra còn có phong thấp, viêm khớp và rất nhiều bệnh phổ biến khác, vất vả không biết ngày đêm, cô ấy lại mắc phải bệnh thoái hóa đốt sống cổ, viêm chu vai, cô ấy đã từng không chịu được sự tra tấn của bệnh tật mà mở miệng yêu cầu tìm bác sĩ xem bệnh, nhưng lúc đó Thân Tiểu Vân lại sinh cho Phú Cường một đứa con trai béo tốt.
Miệng Thân Tiểu Vân nói thật dễ nghe, Tiểu Mẫn, chúng ta là chị em ruột, con của chị không phải là con của em sao, em không thể sinh cũng không có vấn đề gì, chúng ta nuôi dưỡng hai đứa bé này thật tốt, nếu em đã là dì ruột bọn chúng, lại nuôi dưỡng mẹ bọn chúng, về sau bọn nhỏ liền gọi em là di mụ.
Lâm Tịch: →_→
Mẹ nó, di mụ là tới như vậy? Xin đừng giày xéo di mụ có được hay không?
Dù sao một câu, tiền bạc phải để cho bọn nhỏ dùng trước.
Ngay cả mẹ vợ lâu ngày không đến nhà con rể, hiện tại cũng dám đến thăm cháu ngoại trai nhà mình rồi.
Lúc trước bởi vì Triệu Kim Lan đi nói khắp nơi, Thân gia tính kế bọn họ, biết rõ con gái mình không thể sinh, còn làm ra chuyện thất đức không có lương tâm này, chẳng trách ngay cả đồ cưới cũng không thèm đưa, cũng không cần lễ hỏi, hóa ra chính là đưa con gà mái bán phá giá này đến chiếm ổ Phú gia bọn họ, xấu hổ đến mức mẹ ruột không dám tới cửa.
Bây giờ con gái sinh con trai trưởng, bà ta cũng có sức lực đến đây, dù sao mặc kệ là đứa con gái nào sinh, đứa bé này đều gọi bà ta là bà ngoại đúng không? Thân mẹ tới cũng nói giống như Thân Tiểu Vân trước đó, đều là người một nhà không cần phải nói hai nhà gì đó, của chị con không phải chính là của con sao, phải xem hai đứa bé giống như con ruột của mình, tương lai già rồi mới có chỗ dựa mới có người phụng dưỡng.
Mà Phú Cường lần đầu làm cha, lại được đứa con trai, tự nhiên vui đến ngất trời, làm sao còn có tâm tư quản Thân Tiểu Mẫn chết sống.
Lúc này cùng thôn có một quả phụ tên là Triệu A Hoa đúng lúc muốn vào trong thành làm bảo mẫu cho người ta, một tháng sáu trăm tệ, bao ăn bao ở.
Bởi vì người trong thành đều không thích làm việc này, mà bao ăn bao ở nói nghe êm tai, kỳ thật chính là ngươi không có ngày nghỉ, phải hai mươi bốn giờ chờ lệnh.
Phú Cường nghe nói như vậy, muốn Triệu A Hoa mang theo Thân Tiểu Mẫn đi cùng, lừa gạt cô ấy, nói rằng công việc rất nhẹ nhàng linh hoạt, không mệt mỏi giống như làm nông ở nhà, kiếm được nhiều tiền lắm, điều kiện ăn ở cũng tốt hơn so với trong nhà, quả thực là đi hưởng phúc.
Sau đó Thân Tiểu Mẫn chướng mắt liền bị đá vào trong thành bắt đầu kiếp sống làm bảo mẫu.
Số tiền Thân Tiểu Mẫn kiếm được đủ nuôi sống cả một gia đình, tiền Phú Cường và Thân Tiểu Vân kiếm được đều cất giữ.
Ai ngờ về sau Thân Tiểu Vân bị nhiễm trùng đường tiểu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không làm được việc gì, hơn nữa mỗi tuần còn phải chạy thận hai lần, là gánh nặng lớn đối với gia đình.
Bởi vì thôn bọn họ thôn ở ngay trên đường đến chùa Thanh Nham, một địa danh nổi tiếng của Phật giáo, hiện tại mọi người càng ngày càng giàu có, cái gọi là "Nghèo đoán mệnh, giàu thắp hương," cho nên rất nhiều người từ ngàn dặm xa xôi tới đây bái Phật thắp hương, cầu phúc, hầu hết đều là người rất có tiền.
Thân Tiểu Vân lấy ra hai vạn, dùng giá rất rẻ nhận thầu một mảnh đất cát ven đường, xây mấy gian phòng ốc, một nửa dùng để bán hàng tạp hóa, một nửa dùng để làm cửa hàng bán đồ dùng cho Phật giáo.
Phải nói, Thân Tiểu Vân học cao trung không có uổng phí, ánh mắt tuyệt đối độc đáo, nhanh chóng trở thành người giàu có đầu tiên trong thôn.
Lúc này quan niệm cũ kỹ của người trong thôn cũng bị tư tưởng mới cọ rửa đến hoàn toàn thay đổi, có tiền mới là đạo lí đúng, người trong thôn bắt đầu thân thiện với Thân Tiểu Vân.
Đáng thương Thân Tiểu Mẫn ở thành phố D xa xôi, căn bản cũng không biết chuyện trong nhà, vẫn như cũ bị Thân Tiểu Vân lừa dối cho rằng cả nhà đang chờ cô ấy kiếm tiền mua gạo cho vào nồi.
Ban đầu vẫn là một năm trở về một lần, về sau Phú Cường nói không có việc gì cũng đừng trở về, tích trữ tiền bạc cho bọn nhỏ đi học, qua lại giày vò làm gì, tiền vất vả kiếm được đều góp một phần cho bộ đường sắt rồi.
Vì vậy rất lâu sau Thân Tiểu Mẫn mới về nhà một lần.
Thân Tiểu Mẫn trung thực làm trâu làm ngựa cả đời, đợi đến khi mất khả năng lao động, cả người ốm đau cầm tiền trợ cấp cố chủ cho mình trở lại trong thôn, mới phát hiện rất nhiều chuyện đều đã cảnh còn người mất.
Hiện tại nhà cũ của bọn họ đã đưa cho lão tứ Phú Hữu mang theo vợ con vào ở, nói là mua lại từ trong tay Phú Cường, nhà của Phú Cường chính là cửa hàng ở ven đường.
Lúc Thân Tiểu Mẫn kéo lấy thân thể ốm đau tìm tới cửa hàng kia, lại được cho biết, Phú Tinh Nhụy tìm được một người chồng là phú nhị đại ở trong thành, cả nhà đều dọn đi rồi, hiện tại cửa hàng này đã bán cho người ở bây giờ.
Thân Tiểu Mẫn lập tức ngơ ngác, vậy cô ấy phải làm sao bây giờ?.