Lâm Tịch mặc bộ quần áo này đi ra ngoài mua đồ, rất nhiều người đều cho rằng là đi xin cơm.
Bây giờ mặc dù mọi người còn chưa quá giàu có, dù sao cải cách đã mở ra rất nhiều năm, có rất ít người mặc quần áo miếng vá chồng chất như thế này.
Trong chợ tại khu công nghiệp nhẹ mới thành lập không lâu, Lâm Tịch tính toán tỉ mỉ mua một bộ quần áo cho mình, lại mua quần lót, khăn mặt và các loại vật dụng, nhìn xem còn dư lại hơn chín mươi tệ, Lâm Tịch nở nụ cười âm hiểm, mắt thấy tra nam tiện tỷ cố gắng nâng cao "Sản xuất" như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm để mọi người thất vọng chứ.
Mặc quần áo mới trở về, đồ cũ cũng không có vứt bỏ, một cháo một cơm, muốn kiếm cũng không dễ, nửa sợi nửa tơ, không ngừng nghĩ đến vật chất, nghèo bức Lâm Tịch tỏ vẻ, lão tử vẫn luôn cực kỳ tiết kiệm.
Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, vẫn là lạnh nồi lạnh bếp, hai tên lẳng lơ đê tiện kia đang tình nồng mật ý, hận không thể đi vệ sinh cũng nắm tay nhau, dính nhau đến mức gian phòng thứ ba cũng chứa không nổi mùi gian tình thối nát kia.
Phú Cường vốn còn muốn mắng Thân Tiểu Mẫn vài câu, ả gà mái không đẻ ra trứng này cũng dám công khai đòi tiền anh ta, hơn nữa còn mẹ nó bày sắc mặt cho anh ta nhìn, nhưng thấy cô vừa về đến nhà đã binh binh bang bang làm cơm, liền đem lời muốn nói nuốt xuống.
Thừa dịp Thân Tiểu Mẫn không có ở đây, giữa ban ngày hai người lại lăn qua lăn lại thỏa thích nửa ngày, tay chân mềm nhũn đợi cô trở về nấu cơm, không nghĩ tới cô đi dạo đến trời tối mới về.
Lâm Tịch làm cơm xong, chính mình ăn xong sau đó trực tiếp trở về phòng chứa đồ, cũng không để ý tới đôi cẩu nam nữ kia.
Buổi tối hôm nay đúng lúc là mười lăm, trăng tròn giống như khay bạc, trong sáng sáng tỏ.
Lâm Tịch lại bắt đầu bài tập tập thể dục theo đài.
Nguyện vọng của Thân Tiểu Mẫn không tính là đơn giản, cũng không thể coi là không đơn giản.
Căn cứ vào quan niệm khách hàng chính là Thượng Đế, Lâm Tịch cảm thấy đầu tiên phải có một thân thể khỏe mạnh.
Dù sao trong cốt truyện Thân Tiểu Mẫn mới bốn mươi tuổi đã chết, mặc dù nghiêm chỉnh mà nói cô ấy chết bởi vì ngoài ý muốn, nhưng cho dù không ngã chết, cô ấy cũng sống không được bao lâu, hầu như linh kiện toàn thân trên dưới không có chỗ nào là tốt cả.
Thân Tiểu Mẫn làm nông quanh năm, nền tảng bản thân cũng không tệ, chủ yếu là không biết bảo dưỡng, sinh bệnh liền dựa vào chiến lược kéo dài.
Cộng thêm trải qua nhiều năm vất vả lâu ngày thành tật, dù không có bệnh nặng gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, cô ấy tựa như một căn phòng cũ nát bị chuột chui vào đục khoét, một trận mưa lớn trút xuống, tự nhiên là sụp đổ.
Người phụ nữ hèn mọn đến trong bụi bặm này, vậy mà gọi một người chấp hành như cô là thần tiên, cũng không dám gọn gàng dứt khoát nói ra nguyện vọng của mình.
Nhưng Lâm Tịch đã hiểu rõ ý tứ của cô ấy, trời sinh nhát gan và tự ti, không khiến cho cô ấy muốn thay đổi hoàn cảnh sống khác, cô ấy đã quen thuộc nơi được gọi là Cẩm Gia Câu này, cho nên vẫn muốn sống ở chỗ này.
Nhưng bởi vì tính cách của mình, thế là cô ấy muốn Lâm Tịch dọn dẹp sạch sẽ tất cả chướng ngại, để cô ấy có thể yên lặng sinh sống ở nơi này, cho dù chỉ có thời gian rất ngắn, cho dù cần phải trả giá rất nhiều.
Bị người ta lừa gạt trêu đùa cả một đời, bị người ta bắt làm trâu làm ngựa sai sử cả một đời, cuối cùng chỉ muốn có một cuộc sống an bình, đây là một người mà cô thấy nhẹ dạ biết bao!
Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới Nhuận Thổ.
Cảm thấy Thân Tiểu Mẫn kỳ thật rất giống anh ta, mù quáng, tự ti, yếu đuối, trốn tránh..
Lâm Tịch rất muốn nói với Thân Tiểu Mẫn, bất cứ lúc nào, chỉ có vòng ôm của mình là ấm áp nhất, chỉ có bờ vai của mình mới có thể dựa vào nhất, cầu người vĩnh viễn kém xa cầu mình.
Cẩn thận quan sát được một đoạn thời gian, bắt được thời kỳ rụng trứng của Thân Tiểu Vân, Lâm Tịch chọn ngày tốt lành, lấy "Đồ tốt" mình thuận tiện mua được lúc mua quần áo lần trước, bỏ vào trong thức ăn, vẫn như cũ tự mình ăn trước, vẫn như cũ không thèm để ý đến bọn họ.
Chẳng qua Thân Tiểu Vân rất đắc ý, đứa em gái ngu xuẩn này càng bày ra vẻ mặt như vậy càng khiến người ta phiền chán.
Bà già thích chiếm tiện nghi kia cũng rất dễ đuổi, cho một số quần áo chính mình đã từng mặc lúc trước, một cái nhẫn vàng K, bà già kia liền vui vẻ, lập tức tỏ thái độ, về sau chiếm ổ gà chỉ phụ trách làm việc hầu hạ mọi người, cũng sẽ không ly hôn với cô.
Dù sao ly hôn rồi Thân Tiểu Vân còn có tư cách gì ở trong nhà này? Nếu cô đã ngầm đồng ý, như vậy về sau Thân Tiểu Vân chính là người trong nhà, cái nhà này tự nhiên sẽ do người có thể sinh con trai cho Phú Cường định đoạt.
Thân Tiểu Vân thẹn thùng e lệ kêu một tiếng "Mẹ," nhưng trong lòng cực kỳ xem thường, đám dân quê ngay cả vàng và vàng K đều không phân biệt được, cho bà ta cái nhẫn vàng K bị hỏng đã tính cất nhắc bà ta rồi.
Chờ Triệu Kim Lan rời đi, sau đó, lần đầu tiên Lâm Tịch tiến vào gian phòng tràn ngập khí tức hormone nồng đậm kia, hai người này thật sự là củi khô lửa bốc, nhìn bộ dạng Phú Cường như vậy quả thực chính là t*ng trùng xông lên não.
Lâm Tịch đến để đòi tiền, nói thân thể của mình không thoải mái, choáng đầu, ho khan, ngực buồn bực.
Thân Tiểu Vân lại cảm thấy cô giả vờ mấy ngày rốt cuộc nhịn không được, đây là..
Đến giả bộ đáng thương rồi?
Mang theo nụ cười của người chiến thắng, cô ta ngậm miệng không nói.
Đồ đê tiện làm hại cô ta bị Chu gia đuổi ra ngoài cũng như vậy, mỉm cười không nói lời nào, sau đó nhìn người đàn ông của mình, so với việc nói bao nhiêu lời cũng có tác dụng hơn.
Quả nhiên, Phú Cường nhìn Thân Tiểu Mẫn quát to: "Mỗi ngày ngốc trong nhà còn mẹ nó ngốc ra bệnh? Tôi thấy cô là không có bệnh mà là tự chuốc lấy bệnh thì có?"
Anh ta vừa thốt ra lời kia, Thân Tiểu Mẫn liền giống như một người điên nhào tới đánh anh ta: "Anh nói ai? Anh nói ai không có bệnh tự chuốc lấy bệnh? Anh cho rằng..
Khụ khụ..
Tôi muốn để ý tới anh sao?"
Phú Cường cao to hơn mét tám lại bị cô đụng vào lảo đảo một cái, hơn nữa cảm giác chân của mình tê rần, anh ta tưởng rằng do bị đụng trúng, cũng không để ý.
"Tiểu Mẫn, em làm cái gì vậy? Cường Tử anh ấy chỉ là thuận miệng nói một chút.." Thân Tiểu Vân giả mù sa mưa khuyên can, kì thực là thêm dầu vào lửa.
Những thứ này đều do cô ta học được từ người phụ nữ kia.
Lâm Tịch giống như một đầu tàu bị mất khống chế lại lao đến chỗ cô ta: "Tôi..
Tôi khụ khụ, tôi thật sự rất khó chịu, cái nhà này giống như hầm băng, không ai để ý đến tôi vậy thì thôi, khụ khụ, làm việc nhiều năm như vậy, bị bệnh ngay cả thuốc cũng không cho mua sao?"
Thân Tiểu Vân cảm giác bụng dưới của mình bị đụng vào, tê dại một hồi.
Đúng là tên điên, bệnh rồi còn có thể giày vò như thế.
Thân Tiểu Vân vứt ra một ánh mắt xem thường, vừa chuẩn bị nói chuyện, Phú Tinh Nhụy cầm gậy nhóm lửa trong tay lập tức chạy vào, không đầu không đuôi quất lên người Lâm Tịch, trong miệng còn la hét: "Bà điên, không cho phép bà ức hiếp mẹ tôi, không cho phép bà ức hiếp ba tôi."
Đậu má, nhanh như vậy liền kêu ba rồi hả?
Thật sự là hí tinh, Lâm Tịch bái phục!
Dù sao mục đích cũng đạt được rồi, Lâm Tịch ôm ngực, dùng chân đạp cô gái nhỏ chuyên môn đánh vào mặt và ngực cô, cú đá này khiến Phú Tinh Nhụy té ngã, Thân Tiểu Vân hét lên một tiếng, lập tức nhào tới chỗ Lâm Tịch, Lâm Tịch đương nhiên sẽ không để cô ta đụng trúng, ngược lại là mượn cơ hội điểm mấy cái ở trên người cô ta, cô điểm mấy chỗ, huyệt Tam Âm Giao, Chiếu Hải, Tử Cung, huyệt Thần Khuyết đều là xua cung hàn dưỡng buồng trứng, ngươi xem, các người đều đối xử với tôi như vậy, lão tử vẫn như cũ lấy ơn báo oán.
Có thể thành thánh rồi?
Tất nhiên!
Sau đó Lâm Tịch phát ra một trận ho kịch liệt, làm bộ không địch lại bỏ chạy.
Sau đó liên tục trong vòng vài ngày, cô đều dùng một lý do cùng một thời gian đến tiến hành quấy rối hai người này, làm không biết mệt.
Phú Cường quả thực muốn điên rồi, nếu như không phải bây giờ ly hôn rồi lập tức cưới chị vợ của mình quá mức kinh thế hãi tục, anh ta cũng không muốn nhìn thấy con mụ điên này dù chỉ một ngày.
Mặc dù Thân Tiểu Vân cũng chịu không nổi phiền phức, nhưng nhìn thấy cánh tay mạnh mẽ của Phú Cường bảo hộ chính mình, lại lạnh lùng đối với người vợ kết tóc như vậy, biết rõ đó là em gái ruột của mình, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khuây khỏa.
Thân Tiểu Mẫn nhất định cũng giống như mình lúc trước thống khổ đến mức muốn giết người đi, cho nên mới trở nên điên cuồng như vậy.
Người khác cướp người đàn ông của cô ta, tại sao cô ta không thể đi cướp của người khác?.