Dưới sự kinh hãi, Trình Đại Lục đặt mông ngồi xuống đất, Triệu A Hoa ở đằng sau bưng tới cho anh ta một chén nước sôi sắc mặt cũng trắng bệch.
Lâm Tịch nắm chặt cổ áo Trình Đại Lục kéo qua, tiếp tục sờ, miệng oán trách: "Anh chạy cái gì, tôi lại không đùa giỡn anh."
Trình Đại Lục: →_→
Thế này còn không đùa giỡn? Hai ta đổi chỗ một chút, đoán chừng tôi sẽ bị đánh chết.
Triệu A Hoa cúi đầu nghĩ nghĩ, vốn là muốn tránh đi ngược lại tự nhiên hào phóng đi đến trước mặt hai người, cô ấy hiểu Thân Tiểu Mẫn, hiểu rõ hơn Trình Đại Lục, cô ấy có chút hổ thẹn vì suy nghĩ trong nháy mắt vừa rồi của mình.
Lâm Tịch thấy Triệu A Hoa như vậy, "Phụt" cười một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng chị muốn tránh hiềm nghi đấy, ha ha!"
Triệu A Hoa tức giận đáp: "Cô làm chuyện này còn không sợ, tôi dựa vào cái gì tránh hiềm nghi?"
Lâm Tịch nhìn gương mặt ửng đỏ của Triệu A Hoa: "Thật sự không đi?"
"Không đi!" Triệu A Hoa liếc cô một cái.
Lâm Tịch dứt khoát ngồi bên cạnh Trình Đại Lục, khiến Trình Đại Lục sợ hãi vội vàng xê dịch sang bên cạnh.
Không đợi Lâm Tịch nói chuyện, ngược lại là Triệu A Hoa nói ra: "Chạy cái gì, tôi ở đây cô ấy còn có thể ăn anh?" Triệu A Hoa vừa thốt ra lời kia, Trình Đại Lục lập tức giống như ăn xong thuốc an thần, ngoan ngoãn ngồi bất động.
"Trước nói chuyện thứ nhất, tôi đã nói chuyện của hai người với chú Trình, chú Trình rất hài lòng, tôi dự định tới lúc thu hoạch xong mùa vụ sẽ tổ chức cho hai người."
Nghe xong lời này, trên mặt Trình Đại Lục có nét hổ thẹn, mặc dù không phải chú ruột, nhưng rốt cuộc một bút không viết ra được hai chữ Trình.
Trưởng bối nhà mình giới thiệu anh ta đến đây làm công, kết quả anh ta ngược lại tốt, ngắn ngủi ba tháng liền gây ra lời đồn đãi, làm không cẩn thận có thể sẽ gây thêm phiền phức cho chú mình.
"Bây giờ anh hối hận còn kịp, đến lúc đó anh làm chuyện của anh, tôi làm việc của tôi, đừng thấy tôi là một người phụ nữ, nhưng lòng dạ của tôi rất rộng rãi." Triệu A Hoa cười ha hả.
Trình Đại Lục nghe xong sốt ruột: "Không hối hận, không hối hận, không hối hận! Thật đấy, tôi..
Tôi đi nói với chú, không liên quan đến hai người, không phải, có liên quan, tôi.."
Nhìn xem dáng vẻ xem kịch vui của hai người phụ nữ, Trình Đại Lục ngược lại không biết nói gì nữa.
Lâm Tịch nói với Triệu A Hoa: "Chuyện thứ hai, làm hay không làm, tôi nghe cô tỏ thái độ."
Nghe xong có thể trị hết vết bỏng của Trình Đại Lục, Triệu A Hoa quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, đây chính là vết thương cũ hơn hai mươi năm! Lâm Tịch nhìn thoáng qua Trình Đại Lục, trêu tức nói ra: "Coi như không thể hoàn toàn khôi phục, không nhìn kỹ chắc chắn nhìn không ra, chẳng qua cô không lo lắng một khi tôi chữa khỏi cho anh ta, anh ta sẽ biến thành Phú Cường?"
"Tôi không trị."
"Vậy thì cũng trị!"
Hai người đồng thời nói ra.
Vừa mới nói xong, hai người nhìn chăm chú lẫn nhau, những lời chưa từng nói ra trước đây, dường như cũng ở trong ánh mắt của đối phương, Trình Đại Lục kinh ngạc nhìn Triệu A Hoa, đôi mắt đột nhiên ẩm ướt.
Mặc dù chỉ có ba tháng sớm chiều ở chung, chẳng phải nhân gian có bao nhiêu người biết đã lâu mà như mới quen, vừa gặp như đã thân?
Lâm Tịch giống như trông thấy rất nhiều bong bóng màu hồng ngăn cách cô và hai người kia, chính mình đột nhiên rất dư thừa.
Được rồi, rút lui! Đi tìm dì Phác học ướp dưa muối thôi.
Lâm Tịch và dì Phác chung đụng tương đối vui vẻ, có thể nói, sự nhanh nhẹn của Triệu A Hoa chính là di truyền từ mẹ cô ấy.
Lâm Tịch dứt khoát nhận dì Phác làm mẹ nuôi, dựa theo logic của Lâm Tịch, nếu đã gọi dì Phác là mẹ, như vậy Hổ Đầu cũng đã thành con trai của cô.
Như vậy cho dù mua đồ chơi đồ ăn vặt cho Hổ Đầu, Triệu A Hoa cũng sẽ không còn ngượng ngùng nữa, mà mỗi lần Hổ Đầu cũng không cần phải chờ mẹ của thằng bé cho phép, bởi vì người này cũng là mẹ, mặc kệ mẹ nuôi hay là mẹ ruột.
Đợi đến khi làm xong công việc, Lâm Tịch nằm trên giường êm, gió đêm dịu dàng phất qua cánh mũi, là hoa hồng nồng đậm hay là oải hương điềm đạm? Đầu Lâm Tịch đối diện với biển hoa oải hương đã nở um tùm, làn gió nhu hòa vuốt ve từng chuỗi hoa, vườn hoa oải hương (Lavender Farm) tựa như làn sóng màu tím dày đặc, tầng tầng lớp lớp dập dờn, Lâm Tịch nhắm mắt, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Ai! Dùng cái mông suy nghĩ cũng biết là không thể.
Đây chính là lý do cô trăm phương ngàn kế giả bệnh lao phổi lâu như vậy.
Thân Tiểu Mẫn quá thành thật, quá mềm yếu, quá thiện lương, quá nhát gan, mà những từ ngữ này đặt chung một chỗ chính là ba chữ: Dễ bắt nạt.
Đều mẹ nó biết bắt nạt người thành thật, người thành thật đào mộ tổ tiên nhà ngươi sao?
Tại sao Thân Tiểu Mẫn vừa đen vừa gầy yếu, đó là bởi vì trên người nuôi quá nhiều đỉa, từng người trong nhà đều cảm thấy cô ấy là đồ ngốc vĩnh viễn sẽ không có lời oán giận, mỗi người đều hận không thể bóc lột cô ấy đến tận xương tuỷ, ép khô một chút giá trị cuối cùng.
Cô nhàn nhạt thở dài, chắc hẳn những người nhà cực phẩm của Thân Tiểu Mẫn đã sắp không giữ được bình tĩnh rồi.
Cũng không biết, ai sẽ là người xuất chiêu trước?
Người ủy thác cũng không có yêu cầu trả thù thân nhân nào, cô ấy chỉ không muốn tiếp tục sống những ngày khổ cực như lúc trước, muốn có cuộc sống thật vui vẻ như những người khác.
Lâm Tịch khẽ nghiến răng, nếu như từ đây các người an phận thủ thường, như vậy chúng ta sống yên ổn với nhau, nếu như các người khăng khăng phải làm giống như trong cốt truyện, nô dịch, nghiền ép, vậy cũng đừng trách cô không khách khí!
Cho nên mới nói, không phải cô không muốn làm thục nữ, là đám cặn bã ép lão nương trở thành người đàn bà chanh chua!
Bây giờ hầu như mỗi ngày đều sẽ có người tới, hoặc là studio chụp ảnh, hoặc là một số cặp đôi tới chụp ảnh chung, bình thường như vậy Lâm Tịch đều chỉ thu hai mươi đồng tiền, không tặng lễ vật cũng không đưa tiễn, dù sao mỗi ngày cô làm thủ công cũng rất mệt mỏi.
Buổi tối, dọn dẹp xong tất cả mọi thứ trong vườn, theo thường lệ lại dùng vải plastic bọc kín ba cái ghế, Lâm Tịch đang chuẩn bị tiếp tục tìm mẹ nuôi ướp dưa muối, cửa sắt lớn bị gõ vang.
Lâm Tịch cười lạnh một tiếng, xem đi, hôm qua mới nghĩ đến, hôm nay liền tới cửa.
Mở ra cửa lớn Lâm Tịch lại sững sờ.
Đoán sai rồi.
Người đến chính là chị Trương chủ tịch hội phụ nữ.
Lớn nhỏ cũng là lãnh đạo, vị này Lâm Tịch cũng không dám thu phí, dẫn người đi vào trong, hai mắt chị Trương giống như đèn pha, trái coi phải xem, đi tới trước cửa vậy mà còn nói mau mau đến xem hoa sen, nói gì mà đời này chị ta còn chưa từng nhìn thấy hoa sen trông như thế nào nữa.
Lâm Tịch cười nói tốt, theo chị ta cùng nhau lên thuyền nhỏ đi dạo một chuyến.
Sau khi trở về cùng mọi người chào hỏi, thấy dáng vẻ chị Trương như có lời muốn nói, Lâm Tịch liền mang chị ta vào phòng của mình.
Chị Trương không ngừng nhìn Lâm Tịch từ trên xuống dưới: "Đây là khỏi bệnh rồi, khí sắc cũng khá, cả người đều trở nên không giống trước!"
Lâm Tịch mỉm cười.
Bây giờ Lâm Tịch tốt xấu cũng là một bà chủ nhỏ nổi tiếng, không còn là kẻ đáng thương cần cứu trợ, chị Trương tự nhiên thu hồi vẻ mặt chúa cứu thế kia.
Rẽ trái lượn phải nói một đống nhảm nhí, cuối cùng rốt cuộc nói đến vấn đề chính.
Vậy mà muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Hỏi Lâm Tịch có yêu cầu gì.
Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng minh tư khổ tưởng hồi lâu: "Em muốn..
Chỉ cho phép yêu một mình em, phải cưng chiều em, không thể lừa dối em, mỗi một điều đồng ý với em đều phải làm được, mỗi một câu nói với em đều phải thiệt tình, không cho phép bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em, người khác bắt nạt em, anh ta phải ra mặt giúp em ngay lập tức.
Em vui vẻ, anh ta phải cùng em vui vẻ, em không vui, anh ta phải dỗ em vui vẻ.
Vĩnh viễn đều phải cảm thấy em là người xinh đẹp nhất, trong mộng cũng phải nhìn thấy em, trong lòng của anh ta chỉ có em!"
Chị Trương: Được rồi, coi như chị ta chưa đến đây.
Chị Trương khiếp sợ hồi lâu mới nói ra: "Tiểu Mẫn, em thế này..
Có hơi suy nghĩ hão huyền rồi!"
Lâm Tịch: "Em sẽ ở trong biển người mênh mông, tìm kiếm người bạn đời duy nhất của mình.
Chiếm được là nhờ vận may của em, không được..
Em cứ tự mình mù quáng sống cả đời như vậy đi.".