Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Kết quả lại là do Lâm Tịch suy nghĩ nhiều.
Ngoại trừ hai đứa bé còn quá nhỏ sốt ruột muốn ăn gì đó, những người khác đều tự xếp hàng chờ Lâm mẹ phát đồ ăn.
Lâm Tịch trông thấy một đứa bé mười mấy tuổi được chia một cây xúc xích và một bao cải bẹ, sau đó cẩn thận từng li từng tí liếm liếm xúc xích, rồi hí ha hí hửng đưa cho một ông lão dựa vào tường ở xa xa, ông lão không chịu ăn, sau đó đứa bé liền tách ra một khối nhỏ cứng rắn nhét vào trong miệng ông lão.
Lâm mẹ khóc đầm đìa nước mắt, một nhà ba người chỉ lưu lại thứ cơ bản nhất là nước khoáng, để lại toàn bộ bánh khoai tây và các loại thức ăn khác sau đó rời khỏi nơi này.
Lâm Tịch cũng không lưu lại một đồng nào cho người trong thôn.
Đợi đến khi từ chỗ này ra ngoài, Lâm Tịch bắt đầu sưu tập tư liệu có liên quan đến nơi này, nói thực ra đừng nói Lâm mẹ, cô nhìn thấy lòng cũng rất chua xót.

Lâm Tịch không phải là loại người kén chọn đối với chuyện ăn uống, nhưng từ nhỏ đã có một tật xấu, kỳ thật cũng là thói quen của cha mẹ, đó là xưa nay không ăn đồ thừa.
Cô luôn cảm thấy đồ ăn thừa nhìn liền không có ý muốn ăn, chủ yếu nhất là hương vị còn trở nên là lạ.
Cho nên dưới tình huống bình thường, Dương tẩu đều nghiêm ngặt dựa theo sức ăn của mỗi người mà làm cơm, nhưng vẫn như cũ khó tránh khỏi sẽ có đôi khi ăn không hết, Lâm Tịch cảm thấy mình không ăn đồ thừa cũng không thể để cha mẹ ăn đồ thừa nha, thế là lặng lẽ nói với Dương tẩu, nếu như đồ ăn thừa không nhiều lắm, liền đổ hết đi.
Cho tới nay, Lâm Tịch đều làm như chuyện đương nhiên.

Hiện tại chất lượng cuộc sống nâng cao, đối với chuyện làm sủi cảo vào ngày lễ ngày tết của lão mẹ cô cũng có ý phê bình kín đáo, bình thường không có việc gì cũng ăn, đến tết vẫn ăn, cô cũng sắp thành sủi cảo rồi.
Ra khỏi nơi gọi là thôn Nam Vượng này, trước khi đi, lão mẹ hỏi một bé gái nhìn hoạt bát đáng yêu khoảng chừng bảy, tám tuổi: "Cháu tên gì?"
"Niếp Niếp!" Cô bé vừa mút ngón tay trở về chỗ vừa ưỡn cái bụng nhỏ mới ăn no lớn tiếng trả lời.
"Niếp Niếp thích ăn cái gì nhất?"
"Cái gì cũng ăn!" Cô bé càng lớn tiếng trả lời.
Đôi mắt Lâm mẹ lại bắt đầu ẩm ướt: "Muốn ăn nhất chính là cái gì?"
"Muốn ăn đồ ăn ngon!"
"Vậy cái gì xem như ăn ngon?" Lâm mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lâm Tịch hiểu rõ, lão mẹ là nghĩ đến lần sau lại đến mua cho bọn chúng.
"Cái gì cũng ăn ngon!" Cô bé cười cực kỳ vui vẻ.
Những đứa bé xung quanh cũng đều cười rất vui vẻ, nhưng một nhà ba người Lâm gia đều khóc.
Trên thế giới có nhiều người đáng thương, Lâm Tịch cũng không có khả năng đi quản tất cả, cô cũng không quản được.

Nhưng cô đã đi lạc đến nơi này, cũng coi là một loại duyên phận.
Chủ yếu nhất là, tuổi tác của Lâm cha Lâm mẹ cũng không nhỏ, đợi đến khi đưa tiễn bọn họ, Lâm Tịch sẽ lập tức rời khỏi thế giới này, những số tiền kia đối với cô mà nói, chỉ là một đống giấy lộn.

Còn không bằng làm chút chuyện gì đó đủ khả năng của mình, coi như..

Là tích đức cho cha mẹ đi đầu thai vào một ngày nào đó, dù sao cô cũng là người chỉ có kiếp này không có kiếp sau.
Giao thông tại thôn Nam Vượng rất bất tiện, trường học duy nhất cũng đã rơi vào tình trạng hư hỏng nặng nề.

Hiện tại người trong thôn có tiền cung cấp cho trẻ con đi học, cũng phải vượt qua hai ngọn núi đến trường học ở thôn bên cạnh.

Cho nên phần lớn trẻ con cũng không đi học.

Nhưng hiện nay ngay cả nông nghiệp cũng bắt đầu cơ giới hóa và quản lý một cách khoa học, thì những đứa trẻ mù chữ này phải làm sao?
Lâm Tịch cảm thấy, kinh tế không động, giáo dục nên đi đầu.
Lâm Tịch cảm thấy, muốn giàu, trước tiên phải sửa đường.
Lâm Tịch cảm thấy..

Chính mình đầu óc rối thành một nùi, vẫn nên tìm thị trấn gần nhất trước đi.
Trên người bọn họ cũng không có quá nhiều tiền mặt, Lâm Tịch lại lái xe di chuyển khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được ngân hàng, rút ra hai vạn cả nhà bắt đầu shopping.

Sau đó lại tìm đến tiệm thuốc, mua không ít thuốc phổ biến, cồn i-ốt, băng dán miệng vết thương vân vân, lấp đầy một xe.
Lâm mẹ còn muốn mua thêm, Lâm Tịch nói: "Mẹ, mẹ lại mua con và cha sẽ phải xuống xe chạy bộ đấy, dù sao mẹ cũng phải chừa cho chúng con một ít chỗ chứ."
Lúc đến lần thứ hai, bọn nhỏ lập tức vây quanh chiếc xe, biết ông bà bên trong sẽ cho đồ ăn ngon, còn không chờ bọn họ xuống xe, một số đứa bé lớn đã chủ động bắt đầu xếp hàng.
Lâm Tịch:.
May mắn là mua đồ vật đến, nếu không thật sự sẽ xấu hổ nha!
Lần này có chuẩn bị mà đến, cho nên các gia đình trong thôn đều có phần.

Lâm Tịch lại hỏi thăm một chút thổ chất bản địa như thế nào, có đặc sản gì, hỏi người trong thôn có biện pháp làm giàu gì không, vì sao lại nghèo như vậy!
Trên cơ bản cùng với cô suy đoán cũng kém không nhiều lắm.
Thôn này ở vùng sâu vùng xa, những thứ trồng được rất khó bán đi, rau quả không bảo quản tốt, hoa quả vân vân có thể bị thối rửa trước khi bán đi, đành phải trồng những loại tương đối dễ bảo quản, chẳng hạn như ngũ cốc.
Nhưng bây giờ giá ngũ cốc đã thấp đến trong bụi bặm, rất nhiều nông dân đều trực tiếp dùng ngũ cốc cho heo ăn, sau đó chờ khai giảng trực tiếp đem heo tới chợ phiên bán đi.
Không phải không đáng tiền, chính là không ai muốn, thường là vất vả trồng ra, sau đó lại một sọt một sọt vứt bỏ.
Còn có sức lao động chủ yếu đều đi ra ngoài, dưới tình huống trong thôn không có đường sống, những thanh niên có sức lao động đều vào thành phố làm công, kiếm vài đồng tiền vất vả dùng để nuôi sống gia đình, hiện tại người trong thôn chỉ còn hai loại già và trẻ.
Lại có hệ thống quản lý và quy hoạch thiếu khoa học, làm việc theo kiểu mù quáng, tại rất nhiều nơi đã thực hiện cơ giới hóa cày đất gieo hạt và thu hoạch, nơi này vẫn còn trạng thái nguyên thủy nhất.
Rất nhiều người ngay cả tên mình cũng không biết viết.
Lâm Tịch bó tay toàn tập, bọn họ chỉ là đến du lịch, làm sao hành trình lại trở thành giúp đỡ người nghèo rồi?
Lúc ba người rời đi, gần như được toàn thôn đưa tiễn, Lâm Tịch bọn họ cũng không có nói chúng tôi chuẩn bị suy nghĩ chút biện pháp giúp các người, vẫy tay tạm biệt sau đó trực tiếp ra khỏi thôn Nam Vượng.
Người một nhà cũng không có tâm tình đi chơi gì nữa, trực tiếp trở về nhà.
Lâm Tịch nói chuyện của thôn Nam Vượng với Cổ Thiên Tí.
Ở trong điện thoại Cổ Thiên Tí vẫn luôn cười không ngừng, Lâm Tịch tức giận hỏi: "Này, anh cười cái gì? Cười đã chưa?"
Ở một nơi khác, người nọ ngưng cười, nói thật có lỗi sau đó lại nói: "Không phải buồn cười, chính là cảm thấy người như cô không thể làm ra chuyện như vậy được.

Tôi cảm thấy cô cũng không phải là người có lòng tốt như vậy."
Lâm Tịch nói: "Mẹ tôi trông thấy những đứa bé kia vẫn luôn khóc, tôi nhìn cũng cảm thấy lòng chua xót, này, anh chỉ cần nói một câu có giúp hay không là được."
"Giúp, giúp, tôi giúp!"
Sau đó anh ta nói với Lâm Tịch, Nhậm Nhất Thông tự sát trong tù, nhưng lại được cấp cứu kịp thời.
"Mấy năm nay ông ta cũng lãnh đủ, bao nhiêu người hận ông ta đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả các cổ đông trong công ty bất động sản của Nhậm thị cũng hận không thể ăn ông ta.

Cho nên hiện tại Nhậm Nhất Thông muốn chết cũng khó.

Mỗi ngày trong ngục giam đều có một đống người chờ "Chăm sóc" ông ta thật tốt đấy." Cổ Thiên Tí nói.
Dừng một chút, anh ta lại nói ra: "Bọn họ..

Về nhà rồi.

Tôi sợ vị làm trong ủy ban xây dựng kia giở trò gì đó, cố ý bảo Thẩm Cửu đưa bọn họ trở về, tôi đã đề nghị Thiệu Viễn lại làm chỉnh dung một chút, anh ta từ chối, nói như vậy rất tốt.

Khuôn mặt ban đầu của anh ta có lỗi với hai người phụ nữ, nó nên bị phá hủy."
"Thiệu Viễn người này, thật sự đã nghĩ thông suốt, cũng thành thật, chẳng qua tôi nhìn Vu Hiểu Hiểu kia..

Cho nên lúc ban đầu eo của cô ta tôi liền không cho người điều trị.

Từ khi cô ta không thể lắc lư thân hình như rắn nước của mình, tôi nhìn cô ta còn thấy thuận mắt một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui