Lâm Tịch phát hiện, mặc dù miệng mồm Trác Thiên Kình kiệt ngạo, nhưng là làm việc một vòng chụp lấy một vòng, hết sức cẩn thận, đó là một người làm chuyện lớn.
Cùng là con nhà giàu, Lâm Tịch nhìn hành động của Lê Thần có phần chướng mắt.
Lê Thần rất giống linh cẩu Châu Phi danh xưng là "Nhị ca," cẩn thận bố trí, giương cung mà không phát, am hiểu ẩn núp mà không từ thủ đoạn, chiêu số công kích đối địch mãi mãi cũng bỉ ổi như vậy, "** sứ giả" hung danh hiển hách.
Mà Trác Thiên Kình thì càng giống một con hổ đông bắc, chạy mau lẹ, lực cắn kinh người, đem toàn bộ thân hình của mình rèn luyện thành vương giả thích hợp đi săn nhất.
Sở dĩ sư tử danh xưng "Thảo nguyên lão Đại" là bởi vì chúng tác chiến theo nhóm, mà mãnh hổ, vĩnh viễn là vương giả cô độc.
Giống như lời nói của Trác Thiên Kình, gió quả thật có thể phá hủy cây cối, nhưng anh ta là núi.
Gió chỉ có một trận, núi lại sừng sững ngàn năm!
Chỉ tiếc Lê gia cũng giống một con linh cẩu, xem ra cho dù Lê Hưng Diệu không nói những chuyện dơ bẩn kia với Lê Thần, Lê Thần lại có thể vô sự tự thông, cũng là thiên tính của huyết mạch.
Mà con mãnh hổ Trác gia này sẽ bị Lê gia ám toán, chỉ khi nào người ta đề cao cảnh giác, lộ ra nanh vuốt sắc bén, Lê gia cũng chỉ có thể cam chịu.
Lâm Tịch sẽ không quản minh tranh ám đấu giữa bọn họ, việc đó không có quan hệ gì với cô.
Mặc dù Lê Thần không được tính là người tốt, nhưng bên trong cốt truyện anh ta thật đúng là chưa từng làm chuyện gì hãm hại người ủy thác, anh ta vốn chỉ đưa máy chơi game chuốc họa cho Tịch Nhược, có thể đây là một loại hành vi vô ý, mà sở tác sở vi sau đó của Bùi Mộ Dao, anh ta quả thật không biết, biết được cũng lựa chọn buông xuôi bỏ mặc thôi.
Tóm lại người Lê gia, tin rằng kết cục đều sẽ không quá tốt, một khi Trác Thiên Kình hành động, không phá tan Lê gia tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
Người nhà họ Bùi chắc chắn sẽ lựa chọn bo bo giữ mình đối với chuyện này, đó cũng là chuyện không liên quan đến Lâm Tịch, mục tiêu duy nhất của Lâm Tịch chính là Bùi Mộ Dao.
Bùi Mộ Dao như một con chó hoang nhặt được phân, mặc kệ người khác có phải là đến cướp đoạt hay không, chỉ cần ngươi đi ngang qua nó đều sẽ đối với ngươi nhe răng gào thét, hận không thể diệt trừ cho thống khoái.
Ngày đó Lâm Tịch cày lò luyện thủy tinh hai lần sau đó logout.
Từ trong máy chơi game ngồi dậy, chuyện đầu tiên Lâm Tịch làm chính là đi xem video từ camera thu lại, quả nhiên, ba người áo đen che mặt đi vào, bọn họ chú ý cẩn thận tìm kiếm, lại không tìm được bất kỳ tung tích nào của mình.
Một tên công khai mở cửa phòng đi vào, hai tên còn lại thì mở cửa sổ, nhìn thân thủ đều rất nhanh nhẹn.
Lúc tiến vào lòng tin tràn đầy, lúc ra đi lại vô cùng hoang mang, cho dù người không ở nhà, ít nhất máy chơi game cũng nên ở đây nha, chẳng lẽ là dọn đi rồi?
Lâm Tịch mỉm cười, cám ơn cô nha, Bùi Mộ Dao, cô không ra tay làm sao tôi có lý do đi thu thập cô chứ?
Người này còn sống chính là lưu lại một quả bom hẹn giờ cho Tịch Nhược.
Lâm Tịch cho rằng như vậy là bởi vì nhìn Ninh Giai Hủy thực sự quá thảm rồi, bị phỏng, vết cấu véo, vết cắt, hầu như toàn thân đều không còn chỗ nào lành lặn, đỉnh đầu có một mảng lớn trụi lủi không còn một sợi tóc, đó là bị mạnh mẽ từ trên da đầu trực tiếp kéo xuống.
Ninh Giai Hủy chịu như vậy, phía sau lưng tuyệt đối là bút tích của Trác Thiên Kình.
Chẳng qua Bùi gia quả thật là mánh khoé thông thiên, rất nhanh liền đem toàn bộ sự kiện này ép xuống.
Nguyên cáo không khởi kiện, đơn vị liên quan của cơ quan kiểm soát cũng chưa khởi tố vụ án, mà Bùi gia nhanh chóng cầm lấy báo cáo nghiệm thương mới, đem chuyện này biến thành vụ án trong phạm vi trị an, hai bên đạt thành tự tiến hành hòa giải.
Lâm Tịch đứng bên ngoài biệt thự tráng lệ của Bùi gia tại ngoại ô thành, ai! Tiền đúng là một thứ tốt!
Mặc dù Ninh Giai Hủy rất thê thảm, nhưng trải qua chuyện này chỉ sợ đã là một tiểu phú bà, trước kiếm được một khoản tiền lớn từ Trác Thiên Kình, quay đầu lại thu một khoản từ Bùi gia, bây giờ dưới tình huống Bùi gia chỉ có một người thừa kế là Bùi Mộ Dao, chắc chắn ra tay rất hào phóng.
Lâm Tịch nghĩ đến, dù sao bây giờ Ninh Giai Hủy cũng là tiểu phú bà ngàn vạn.
Ở trong lòng Bùi Mộ Dao, chỉ sợ hiện tại người đáng chết nhất chính là Ninh Giai Hủy và Tịch Nhược.
Lâm Tịch không cảm thấy mình có thể tránh thoát lần này, Bùi Mộ Dao sẽ cứ như thế mà buông tha chính mình.
Kỳ thật, ta cũng không muốn bỏ qua ngươi.
Lâm Tịch nhìn một chút tòa nhà ba tầng thấp thoáng bên trong cây cối sum suê, chợt lách người không thấy bóng dáng.
Bùi Mộ Dao ngủ cũng không an ổn, lật qua lật lại, trằn trọc.
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ hơi mỏng cùng bóng cây nhỏ bé chiếu xuống trong phòng, gió thổi bóng cây, đu đưa qua lại, giống như từng đôi quái vươn móng vuốt về phía cô ta.
Bùi Mộ Dao bực bội lầu bầu một câu gì đó, híp mắt lại đi mò điều khiển từ xa trên đầu giường muốn hạ màn cửa xuống, kết quả bàn tay mò mẫm khắp nơi, vẫn không có mò được điều khiển từ xa, rõ ràng đặt ở đầu giường?
Bùi Mộ Dao tức giận mở mắt ra, lại đột nhiên phát hiện, có một người phụ nữ đứng trên đầu giường của cô ta, ánh trăng mông lung đem dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta miêu tả đến đường cong lả lướt, mà trong tay người phụ nữ này, đang cầm điều khiển từ xa cô ta tìm khắp nơi mà không thấy.
Bùi Mộ Dao há miệng muốn hô, người phụ nữ kia đưa tay đâm một cái vào dưới xương sườn của chính mình, cô ta phát hiện mình đột nhiên không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Chẳng những không thể phát ra âm thanh, ngay cả thân thể đều không thể động đậy.
Dưới ánh trăng người phụ nữ kia dùng điều khiển từ xa đem màn cửa cách âm nặng nề buông xuống, lập tức toàn bộ phòng ngủ chỉ có một màu đen kịt, đây là việc nửa phút trước Bùi Mộ Dao cấp tốc muốn cần phải làm, nhưng bây giờ, cô ta lại hi vọng dường nào có người có thể đem màn cửa kéo ra!
Sợ hãi trong nháy mắt tràn ngập ở trong lòng Bùi Mộ Dao, cô ta muốn nói rất nhiều, cô chớ làm tổn thương tôi, cần gì tôi đều cho cô.
Cô ta càng muốn lớn tiếng la lên, gọi những tên bảo vệ to lớn hữu lực dưới nhà đi vào, đem ả tiện nhân dám to gan mạo phạm cô ta bắt lại, tra tấn giống như Ninh Giai Hủy khiến tiện nhân này cũng đau đến không muốn sống.
Người phụ nữ kia dùng giọng điệu rất quái dị nói ra: "Sợ hãi sao? Bị người cột lấy không thể động, cũng rất sợ hãi, bị một đám người làm nhục, càng sợ hơn!"
Con ngươi Bùi Mộ Dao trong nháy mắt phóng đại, Ninh Giai Hủy!
Người phụ nữ này lại là Ninh Giai Hủy sao?
Cô ta vào bằng cách nào? Khác hẳn căn biệt thự cô ta cầm tù Ninh Giai Hủy, nơi này là căn cứ của đám nhà giàu trên toàn bộ thành phố, từng căn biệt thự độc lập đều là nhà giàu đỉnh cấp, vấn đề an toàn tự nhiên là vô cùng có đảm bảo.
Những cameras danh xưng không góc chết kia và đám bảo vệ không gián đoạn tuần tra đều chết hết sao? Trong nhà thuê những người bảo tiêu kia đều chết hết sao?
Bùi Mộ Dao trợn to hai mắt, vừa kinh vừa sợ, tại sao miệng không thể nói thân không thể động.
Đột nhiên cô ta cảm giác phần gáy mát lạnh, một đồ vật cực mỏng cực sắc bén dọc từ cổ của cô ta trượt xuống từng chút một, đó là dao găm, nhất định là dao găm!
Cho dù đã không thể động, Bùi Mộ Dao vẫn không tự chủ được toàn thân run rẩy, mặc cô ta cố gắng như thế nào, vẫn như cũ chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.
Giọng nữ trầm thấp chậm rãi vang lên, giống như Satan nguyền rủa: "Bùi Mộ Dao, cô không tuân quy củ nha, nhất định phải lấy chuyện trong trò chơi ra bên ngoài giải quyết, được, cô đã thích như vậy, tôi chơi với cô.
"
Bùi Mộ Dao vốn đang khẩn trương, toàn bộ phía sau lưng đã cứng rắn giống một khối tấm sắt, đột nhiên cô ta cảm thấy một cơn đau nhói truyền khắp toàn thân.
Giọng nói giống như ác ma kia đang chậm rãi thì thầm bên tai cô ta: "Cô hành hạ Ninh Giai Hủy bao lâu? Ba ngày? Năm ngày? Tôi so với cô nhân từ hơn rất nhiều, một hồi sẽ tốt thôi, hơn nữa tôi sẽ không giống như cô đi tra tấn người khác, chỉ cần một lần này là được, về sau cô cũng sẽ không đau đớn nữa, ngoan, bây giờ gọi người tới đi, nhất định phải lớn tiếng nha, nếu không mất máu quá nhiều thì cô sẽ chết đấy!".