"Cẩn thận!" Lưu Hàng hô to, đồng thời đưa tay bổ một tia chớp về phía Tiền Duy Duy đang hóa thành rắn hổ mang, Tiền Duy Duy đã sớm đề phòng lách mình tránh ra.
Mắt thấy nọc độc sắp phun đến sau lưng Minh Trung Nguyên, tất cả mọi người Tiểu Lưu thôn đều sợ hãi, nhưng bây giờ bọn họ cũng hãm trong đám dây tơ hồng dày đặc như dệt này, mặc dù bây giờ lực hành động của đám dây leo này đã không lớn bằng lúc trước, nhưng không phải một chút liền có thể bứt ra.
Tiền Duy Duy cực kỳ kiêng kị người đàn ông này, có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra lý do anh ta chậm chạp không muốn biến thành trạng thái thú, nói chuyện lại vô cùng âm hiểm, với tính cách có thù tất báo của Tiền Duy Duy, tuyệt đối sẽ không cho phép người như vậy tiếp tục sống trên đời.
Chỉ cần nọc độc đánh trúng Minh Trung Nguyên, trong nháy mắt sẽ đem thân thể anh ta ăn mòn đến mức lỗ thủng khắp nơi, mặc dù nọc độc của anh ta tiêu hao rất nhiều dị năng, nhưng cho dù là kim loại cũng có thể hòa tan.
Trong đôi mắt màu vàng nhạt của con rắn kia, là sự dữ tợn vì sắp đạt được ý muốn.
Một đóa hoa mai đen nhánh bỗng nhiên nở rộ ở trên lưng Minh Trung Nguyên, nhụy hoa trắng muốt lung lay, giống như xúc tu xinh đẹp của hải quỳ đang nóng lòng săn mồi, chẳng qua hải quỳ bắt giữ chính là tôm tép trong nước, mà đóa hoa mai màu đen này bắt giữ chính là ngụm nọc độc kia.
Nói thì rất chậm, trên thực tế chỉ là trong nháy mắt, cánh hoa mai đen nhánh kia vậy mà chậm rãi đem nọc độc bọc lại biến thành một nụ hoa đen nhánh, khóe miệng Lâm Tịch phác hoạ một nụ cười dày đặc khí lạnh: "Có qua có lại mới toại lòng nhau!"
Nụ hoa kia như một viên đạn đánh đến trước mặt mấy người An Tiểu Kha, một tiếng "Ầm" nổ tung, vụn cánh hoa và độc rắn phun ra đầy đầu đầy người Vương Điềm và Khuất Lượng không kịp né tránh.
Hai tiếng kêu thảm vang lên, gương mặt vốn xán lạn đáng yêu như hoa xuân của Vương Điềm bị nọc độc phun lên, trong nháy mắt hóa thành bạch cốt, cô ta không khỏi dùng tay đi che mặt của mình, theo khói trắng dày đặc là mùi hôi thối truyền đến, có thể trông thấy đôi bàn tay trắng như ngọc cũng hóa thành bạch cốt.
Tương tự bị xối đến Khuất Lượng cũng giống như vậy, hai người phàm là nơi bị xối đến, tất cả đều lộ ra bạch cốt âm u, nằm trên mặt đất vẫn không ngừng kêu rên.
Vương Điềm vốn là dị năng hệ chữa trị, nhưng dị năng đã sớm hao hết trong cuộc chiến, chỉ có thể kêu thê lương thảm thiết: "Chị Kha, cứu em, cứu em!"
"Minh Trung Nguyên, anh nói chuyện không giữ lời!" An Tiểu Kha và Tiền Duy Duy một lần nữa hóa thành bản thể vừa lui lại vừa chửi ầm lên.
Lâm Tịch nghe vậy, không những không giận mà còn cười: "Là người của cô lấy oán trả ơn trước, tôi chỉ là đem nước bọt của anh ta trả lại cho các người mà thôi, lại nói, lão tử chỉ đồng ý mang các người ra ngoài, tôi có nói sẽ thả các người đi rồi sao?"
Lâm Tịch nói xong, lại dọc theo dây leo hướng về một phương hướng nào đó mà đi.
An Tiểu Kha cảm thấy đầu óc Minh Trung Nguyên tuyệt đối đã bị hỏng rồi, lại dám đơn độc một mình đi khiêu chiến dây leo biến thái như vậy?
Cô ta rất sợ có biến, cũng không đi quản kết cục mấy người Lâm Tịch như thế nào, nhìn cũng chưa từng nhìn Vương Điềm và Khuất Lượng đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ hô to với một người trong đội ngũ: "Vu Tứ Hải, mau mang bọn tôi đi!"
Lập tức có người dị hóa thành một con hươu sao cao hơn ba mét, đang cúi thấp thân thể chuẩn bị cho mấy người đi lên, đột nhiên cảm giác mặt đất rung động hai lần, một con chó đen to lớn và một con báo gấm có hình thể có thể so với hươu sao xuất hiện trong tầm mắt mấy người.
Trong nháy mắt hươu sao sợ đến mức tè ra tại chỗ, anh ta chỉ là người dị năng tốc độ cộng thêm dị hóa hươu sao, nhận được cũng là tốc độ, nói một cách khác, kỳ thật chính là vật cưỡi so với người bình thường hơn chút khí lực và sức chịu đựng, chạy trốn nhanh chóng mà thôi.
"Con bà nó, chính là tên sâu bọ này dám đánh lén anh Trung Nguyên của tôi?" Một thiếu nữ xinh xắn có làn da màu lúa mạch từ trên người báo gấm trượt xuống, tóc cắt ngắn đến mức sát da đầu, đôi mắt to sáng, cái miệng nhỏ nhắn và quả đầu đinh cực kỳ trương dương kia hình thành một loại khí phách đáng yêu đến cực hạn.
Báo gấm đuổi theo hươu sao, chó đất thì vung chân lên đem người An Tiểu Kha mang đến làm như vỉ đập ruồi, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đối mặt Tiền Duy Duy không cho là đúng kia.
Cuối cùng Lâm Tịch đã đến chỗ mà tinh thần lực có thể công kích được địa phương có dị năng nhiều và sinh động nhất của dây tơ hồng, nơi đó hẳn là "Đại não" của con hàng này.
Sở dĩ đám dây tơ hồng này khó chơi bởi vì ngươi hoàn toàn tìm không thấy trụ cột của nó ở nơi nào, khắp nơi đều là một mớ rối bòng bong, khó khăn lắm mới cắt đứt người ta lại nhanh chóng từ chỗ đứt gãy sinh ra sợi tơ mới, trên cơ bản công kích của đám người vẫn luôn ở trạng thái nhổ lông cho tinh tinh, căn bản không tạo thành tổn thương gì, ngược lại là dây tơ hồng kia muốn bắt giữ mọi người mới làm nó hao phí không ít dị năng.
Lâm Tịch la lớn với đám người phía sau: "Một hồi tôi đếm đến ba, các người cùng nhau công kích vào vị trí tôi đánh ra hoa mai đen.
"
Đợi đến Lâm Tịch đếm qua ba tiếng, hỏa cầu hỏa long, đao nước, lôi cầu rung động đùng đùng, tất cả đều gào thét mà đến vị trí đóa hoa mai kia.
Nhắc tới cũng kỳ, đám người phát hiện sau khi Minh Trung Nguyên đếm qua ba tiếng, toàn bộ đám dây leo vốn quấn quanh trên người bọn họ đều trở nên mềm nhũn, mà bộ phận nguyên bản bị chém đứt cũng không có lập tức lại sinh ra sợi dây leo mới.
Sau một trận điên cuồng công kích, đám dây tơ hồng vốn bao phủ trong phạm vị ba km nhanh chóng co nhỏ lại thành một đoàn khoảng chừng một mét, bị đám người dùng các loại dị năng đánh nổ thành một đống màu đen, như là một cây lau nhà bẩn thỉu.
Bên kia chiến đấu cũng đến hồi cuối, Tiền Duy Duy bị chùy sắt lớn của Barbie Kim Cương đập thành tiêu bản, hươu sao biến thành hươu chết, An Tiểu Kha vẫn luôn la hét mình là bạn gái Minh Trung Nguyên, bởi vì hiểu lầm mới chia tay nên được Lưu Đoan lưu lại một cái mạng.
Lâm Tịch rất hài lòng, dưới sự dẫn dắt của người lính đặc chủng Lưu Đoan này, các hương thân Tiểu Lưu thôn đã từ nông dân mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời nhanh chóng chuyển thành chiến sĩ thiết huyết càng ngày càng hợp cách.
Nhìn lại An Tiểu Kha chưa tỉnh hồn, Lâm Tịch mỉm cười châm chọc: "Bởi vì hiểu lầm mới chia tay? Làm khó cô còn mặt mũi nói ra những lời này.
"
Thấy mặt An Tiểu Kha trắng bệch, Lâm Tịch tiến đến bên tai cô ta nhỏ giọng nói: "Lúc trước tôi muốn giết cô, chẳng qua về sau tôi nghĩ lại, đó dù sao đã là chuyện của đời trước, coi như cô dùng mấy vạn mua mạng của mình, chỉ cần cô không đến quấy rầy tôi, tất cả mọi chuyện đều đã qua.
Không nghĩ tới cô thế mà lại trùng sinh? Hơn nữa tới chết cũng không thay đổi đánh chủ ý đến vòng tay của em gái tôi.
Cho rằng chính mình trùng sinh, liền biến thành nữ chính của thế giới này sao? Nói cho cô biết, phượng hoàng trùng sinh mới gọi là niết bàn, gà rừng trùng sinh gọi là thi biến!"
Mặt mũi An Tiểu Kha lập tức tràn đầy tuyệt vọng, quả nhiên anh ta cũng là người trở về từ kiếp trước! An Tiểu Kha cầu xin Lâm Tịch: "Không phải tôi cố ý muốn hại anh, thật sự không phải như vậy, tôi không muốn chết, không muốn chết, thù của tôi còn chưa báo, hai tiện nhân kia còn sống tiêu dao tự tại, tôi không cam lòng! Minh Trung Nguyên, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi biết rất nhiều nơi có tài nguyên, chúng ta có thể hợp tác.
.
"
Lâm Tịch nhướng mày, lạnh lùng cắt ngang cô ta: "An Tiểu Kha, vầng sáng nhân vật chính của cô cũng không cường đại như cô tưởng tượng, cuộc sống không phải mẹ cô, nhớ kỹ, nó là đại gia cô!"
Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được ẩn ẩn có dị năng dao động truyền đến từ dây tơ hồng bên kia, nói với Lưu Đoan: "Hệ chữa trị có thể cân nhắc lưu lại, anh xem đó mà làm, những người khác đều giết đi.
"
Nói xong không tiếp tục để ý đám người, trực tiếp hướng về phía dây tơ hồng dao động càng ngày càng sinh động mà đi.
Mẹ nó, thật vất vả mới giết chết dây tơ hồng dị hóa này, chẳng lẽ lại tro tàn lại cháy rồi?.