Hôm sau, trải qua chín lần hắc độc sẽ bị tống đến một chỗ nào đó trên bề mặt làn da, lúc đó chỉ cần cắt vỡ chỗ da đó là được rồi.
Quả nhiên người tập võ từ nhỏ thân thể đúng là mạnh mẽ, người bình thường giày vò mấy ngày như vậy cũng đã chết rồi, Sở Khinh Hậu chẳng qua là bắt đầu xuất hiện triệu chứng cảm mạo vào ngày thứ năm, vừa uống thuốc vừa châm cứu, Lâm Tịch đem Sở Khinh Hậu giày vò đến chết đi sống lại.
Thuốc tự nhiên là cái gì đắng uống cái đó, châm cứu tự nhiên là chỗ nào đau đâm chỗ đó, Sư Ninh Phỉ đau lòng đến trực tiếp rơi lệ, một khi nàng ta đưa ra lời chất vấn, Lâm Tịch liền ngây thơ nháy mắt: "Không đúng sao? Vậy ngươi tới đi.
"
Trong lòng Sư Ninh Phỉ mẹ nó mẹ nó.
Nếu lão nương có thể làm, còn mẹ nó tìm ngươi làm gì?
Nhưng mặc kệ nói thế nào, mặc dù Sở Khinh Hậu bị chơi đùa dục tiên dục tử, sắc mặt lại bắt đầu chậm rãi hồng nhuận, nói cách khác, hắc độc không còn hút máu của hắn ta.
Đợi đến một lần cuối cùng Lâm Tịch yêu cầu Sở Khinh Hậu lựa chọn ép hắc độc từ nơi nào.
Sở Khinh Hậu không hiểu, hỏi: "Này có quan hệ gì sao?"
"Trong vòng nửa năm, vị trí ép độc sẽ đen như mực.
Nếu như ngươi không ngại, chúng ta có thể lựa chọn ở trên mặt cũng không sao cả.
" Lâm Tịch chớp đôi mắt to sáng rỡ.
Hiện tại trong lòng Sở Khinh Hậu hận nhất chính là Nam Cung Cửu, người hạ độc cho hắn ta, người thứ hai chính là đại tỷ ngốc trước mặt này.
Hắn ta đường đường Nhị thiếu gia Sở Vân Sơn Trang, đạp nguyệt trích tiên, ở trên mặt có một khối đen sì sì?
Sở Khinh Hậu suýt chút nữa nổi điên.
Mỹ nhan thịnh thế của lão tử thuộc về toàn bộ võ lâm, xuất hiện một khối đồ vật quỷ quái như vậy sẽ có bao nhiêu hiệp nữ mỹ nhân yêu kiều khóc đến mù mắt, tan nát trái tim?
Nhìn thoáng qua sửu nữ thảm đến không nỡ nhìn cảnh xuân tươi đẹp, hắn ta yên lặng nuốt xuống một hơi, xấu như vậy vĩnh viễn không hiểu ý nghĩa của hắn ta đối với võ lâm.
Sở Khinh Hậu lựa chọn ngón chân cái chân trái.
Trong vòng vài ngày sau hắn ta vô cùng hối hận quyết định này của mình.
Bởi vì Lâm Tịch cầm một loại nước thuốc hôi thối khó ngửi để Sư Ninh Phỉ bôi lên ngón chân cái của hắn ta, sau đó ròng rã bốn ngày, hắn ta ngày đêm không ngừng giơ cao ngón chân kia, phảng phất tuyên cáo với thế giới hắn ta có một đôi chân vô cùng hôi thối.
Sở Khinh Hậu muốn chết, ngươi từng gặp trích tiên suốt ngày giơ ngón chân cái phát ra mùi thối sao?
Đây tuyệt đối là hắc lịch sử mãi mãi cũng không muốn nhắc lại.
Mặc kệ trong lòng hắn ta oán hận như thế nào, y thuật Khúc U U thật đúng là không phải dùng để trưng cho đẹp, vào năm ngày sau thành công giúp hắn ta giải trừ Tinh Tú hắc độc.
Theo một dòng máu đen như mực và mùi tanh hôi không gì sánh được, từ trong miệng vết thương chui ra hai mươi con trùng như sợi tóc dài chừng mười centimet.
Khúc U U bịt chặt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Mà Sư Ninh Phỉ cố nén hôi thối, giúp hắn ta rửa sạch miệng vết thương.
Trong lòng Sở Khinh Hậu rất cảm động, vào lúc ban đêm hai người liền phát sinh chuyện cẩu thả.
Hai người kia như thế nào Lâm Tịch mới mặc kệ, dù sao bọn họ phụ trách thông đồng Nam Cung Cửu tới đây coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Cái gọi là tình yêu, chẳng qua là một loại vật chất dẫn truyền thần kinh có tên gọi là dopamine kích thích ngươi sinh ra tình cảm yêu thương đối với người khác phái, nghe nói, thời kỳ đỉnh cao của tình yêu chỉ có bảy ngày, mà thời hạn đảm bảo chỉ có bốn năm.
Đáng thương làm sao, tình yêu của chúng ta, thậm chí không tồn tại cái gọi là "Bảy năm chi dương.
"
*thất niên chi dương: Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thì coi như là bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, không thể tái hợp.
Tại thời kỳ cuồng nhiệt ngươi hận không thể ngay cả đi tiểu tiện cũng muốn kéo đối phương đi cùng, nghĩ đến đối phương trong lòng sẽ ngọt ngào đến phát cuồng, hưng phấn đến muốn hò hét, trong lúc hai người đi cùng nhau hormone sẽ phát ra mùi chua của tình yêu.
Cho nên trong lúc này, tính cảnh giác của hai người sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, đây cũng là thời cơ tuyệt vời để Lâm Tịch tranh thủ thời gian bố trí.
Lâm Tịch thừa dịp bọn họ tình chàng ý thiếp, cả ngày hận không thể dính chung một chỗ không rảnh quan tâm chuyện khác, khua chiêng gõ trống sắp xếp chuyện của mình.
Sau một đoạn thời gian tìm hiểu, nàng phát hiện nhiệm vụ này thật sự không quá lạc quan như trong tưởng tượng của mình.
Sở Khinh Hậu hết sức cẩn thận, Sư Ninh Phỉ cũng cực kỳ giỏi về ẩn nhẫn, vài lần Lâm Tịch thử thăm dò ranh giới cuối cùng của bọn họ, vẫn luôn không thể dò tới đáy.
Bọn họ dường như rất khoan dung đối với nàng, vô luận là giày vò Sở Khinh Hậu hay là cố ý đắm đuối đưa tình nhìn Sở Khinh Hậu kích thích Sư Ninh Phỉ giống như trong cốt truyện, hiệu quả đều rất nhỏ bé.
Điều này khiến lòng cảnh giác của Lâm Tịch nổi lên, dưới tiền đề chính mình không có một chút vũ lực, đối mặt dạng nhân sĩ võ lâm này, kỳ thật nàng vẫn rất nguy hiểm.
Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới, bên trong cốt truyện song bào thai lão đầu lưu lại chính là đại lực sĩ trời sinh, nhất là lực cánh tay siêu mạnh.
Về sau dưới sự dốc lòng dạy bảo của Sở Khinh Hậu thành hai vệ sĩ cực kỳ trung tâm, cả ngày bảo vệ Minh chủ phu nhân.
Sở Khinh Hậu hắn ta có thể dạy võ công, Lâm Tịch cũng có thể dạy hai mươi Đoạn Cẩm và Tôi Thể Thuật nha!
Lúc trước, Khúc U U suốt ngày dính bên người Sư Ninh Phỉ làm cái đuôi nhỏ, về sau, theo tình yêu của Sư đại mỹ nữ càng ngày càng hừng hực, chắc chắn là không thích nàng quấy rầy, lý do này thực đầy đủ, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Nàng nhất định phải bồi dưỡng hai đứa bé kia có ý thức bảo vệ chủ một cách trung thành, để bọn hắn nhận thức được, Khúc U U mới là chủ nhân Y cốc này!
Như vậy người ủy thác trở về, cũng có hai vệ sĩ che chở không đến mức tùy tiện bị người khác gây khó dễ.
Lâm Tịch cảm thấy kỳ thật lão đầu lưu lại hai đứa bé này là có dụng ý, chỉ tiếc Khúc U U hoàn toàn không lĩnh ngộ được.
Nếu từng người tuấn nam mỹ nữ đã tâm sự thổ lộ với nhau về mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời mình.
Sau khi hai người nghiên cứu quyết định, trước tiên chữa khỏi vết thương rồi lừa bí dược độc môn "Thực Cốt Tô" của Y cốc vào tay, sau đó Sở Khinh Hậu đi ước chiến Nam Cung Cửu, lấy kiếm phổ.
Đại hội minh chủ võ lâm mười năm một lần đã lửa sém lông mày, hắn ta nhất định phải lấy được kiếm phổ trước khi bắt đầu đại hội, chỉ có như vậy mới có thể có nắm chắc đoạt được vị trí minh chủ trong lần này.
Sở Khinh Hậu lạnh lùng cười, hắn ta mới không giống thân ca ca tầm mắt nông cạn của mình, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm Sở Vân Sơn Trang.
Theo danh vọng của mình càng ngày càng lớn, sự đề phòng của Đại ca đối với mình, vị đệ đệ cùng phụ cùng mẫu này còn vượt qua mấy người con thứ kia, sau này Sở Khinh Hậu sẽ không để cho ngươi vừa kêu liền đi theo làm tùy tùng giống như trước.
Đợi đến một ngày nào đó toàn bộ võ lâm đều nằm trong tay ta, một Trang chủ Sở Vân Sơn Trang nho nhỏ như ngươi còn có thể bọ ngựa đấu xe sao?
Về phần Sư Ninh Phỉ thì thừa dịp này ổn định Khúc U U, tranh thủ lừa gạt bí mật của lão già từ chỗ nàng vào trong tay.
Đương nhiên nàng ta cũng không có nói bí mật này với Sở Khinh Hậu, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, bây giờ chuyện tình cảm giữa nàng ta và Sở Khinh Hậu vẫn như sương sớm, có thể phát sinh thay đổi bất cứ lúc nào, nếu nói thẳng sự chênh lệch giữa mình và Khúc U U, khó đảm bảo Sở Khinh Hậu sẽ không đi đường tắt.
Nàng ta cũng không muốn lật thuyền trong mương, không muốn Khúc U U cướp khối thịt trong miệng của mình.
Một thế hệ danh y, gia tài bạc vạn cộng thêm Minh chủ phu nhân, tất cả đều là của nàng ta, không thì chẳng phải thật xin lỗi chuyến xuyên qua này?
Thương lượng xong bước hành động kế tiếp, Sư Ninh Phỉ mới giật mình nhận ra từ lúc Sở Khinh Hậu khỏi bệnh, Khúc U U đã không đến chỗ hắn ta lượn lờ mấy ngày rồi.
Không biết vì sao nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy giống như có chuyện gì đó muốn thoát khỏi khống chế của nàng ta, trong lòng có chút hoang mang.
Hai người giả vờ tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, lơ đãng đi đến gian phòng Khúc U U, kết quả người lại không có ở đó.
Lòng Sư Ninh Phỉ càng thêm bối rối, chẳng lẽ Khúc U U phát hiện được cái gì?
Ngẫm lại cũng thế, lúc trước hai người như hình với bóng, mấy ngày gần đây hầu như đều không gặp, Khúc U U có ngốc cũng sẽ cảm thấy không thích hợp đi.
Đột nhiên, Sở Khinh Hậu nắm lấy Sư Ninh Phỉ dời mấy bước sang bên cạnh, chỉ nghe một tiếng "Phịch phịch" vang lên!.