"Vốn dĩ lúc mọi người biết Sở Khinh Hậu đã có Vô Ảnh kiếm lại lấy được kiếm phổ, trên cơ bản đã bỏ suy nghĩ tranh đoạt vị trí minh chủ với hắn ta.
Nhưng bây giờ rất nhiều người đều biết được bí mật của Vô Ảnh kiếm pháp, cho dù vẫn là hắn ta, nhưng sau khi vạch trần tấm màn bí mật về đệ nhất kiếm phổ, mọi người phát hiện, hóa ra chỉ là dựa vào vị trí di chuyển kỳ dị, chiêu thức khó lường và một sợi tơ trong suốt cột vào thân kiếm mới có thể tạo thành loại hiệu quả công kích kinh thế hãi tục này, nó cũng không phải là "Kiếm khí" như mọi người vẫn nghĩ, người nào sẽ còn cảm thấy Sở Khinh Hậu đoạt giải quán quân bình thường giống như lấy vật trong túi?"
Nghe Thạch Chưởng Châu giải thích, Lâm Tịch hình như có điều ngộ ra.
Sự sợ hãi đến từ không biết, một chút cũng không sai.
Lâm Tịch gật đầu: "Cho nên vốn không có người nào tranh đoạt vị trí minh chủ với Sở Khinh Hậu, hiện tại những đối thủ kia lại quyết định gia nhập thi đấu?"
"Ta hoài nghi có người có thù oán với Sở Khinh Hậu, thời gian kiếm phổ này xuất hiện thực sự quá trùng hợp.
Hai ngày sau kết thúc báo danh thi đấu tranh đoạt vị trí minh chủ, mà kiếm phổ được bán ra vừa vặn ở mấy thị trấn gần đây, những người kia lấy được kiếm phổ sau đó trở lại báo danh, về thời gian đều tới kịp.
Năm ngày sau bắt đầu thi đấu, cũng cho những người có được kiếm phổ kia có đủ thời gian để nghiền ngẫm kiếm phổ, suy nghĩ đối sách.."
Thạch Chưởng Châu nói đến đây, cười không nói.
Lâm Tịch bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, kiếm phổ này sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lựa chọn xuất hiện vào lúc này, không phải tương đương phế bỏ tuyệt chiêu Sở Khinh Hậu mới nắm giữ gần đây sao?
Nếu Sở Khinh Hậu vẫn là Sở Khinh Hậu trước kia, ít nhất mấy người có bản lĩnh tương đương hắn ta nhất định muốn tham gia thi đấu lần này.
Lâm Tịch nghiêng đầu nghĩ, chợt cười nói: "Vậy chẳng phải Chiến Vô Nhai vui chết rồi, lại tới rất nhiều cao thủ so chiêu với hắn ta?"
Hôm sau, quả nhiên những người đột nhiên chạy đi lúc trước cũng đều lần lượt trở về, trong đó còn bao gồm Sở Khinh Hậu miễn cưỡng vui cười.
Lâm Tịch cảm thấy loại tiên khí như có như không, nước chảy mây trôi, toàn bộ đều không vào mắt ta của Sở Khinh Hậu, đều phai nhạt rất nhiều.
Tất nhiên, đứng ở trong đám người vẫn là tồn tại như hạc giữa bầy gà.
Sở Khinh Hậu quả thật có chút tức đến nổ phổi.
Sở dĩ nguyên nhân Vô Ảnh kiếm pháp nhất định phải sử dụng Vô Ảnh kiếm, hiện giờ chỉ sợ tất cả mọi người đã biết.
Cái gì Vô Ảnh kiếm khí, tất cả đều là giả.
Trên thân kiếm Vô Ảnh có một cơ quan, dùng ngón tay đụng một cái, bên trong sẽ có một sợi tơ trong suốt.
Cũng không biết chế tạo bằng vật liệu gì, cực kỳ sắc bén, chỉ cần người sử dụng nội lực đủ mạnh, dùng sợi tơ này siết đầu cũng không phải là vấn đề hóc búa gì.
Kỳ thật sợi tơ trong suốt này cũng không phải hoàn toàn trong suốt, dùng tâm nhìn kỹ còn có thể bắt được một chút dấu vết để lại, hơn nữa một đầu sợi tơ này ở trên Vô Ảnh kiếm, đầu còn lại phải bọc trên bàn tay không sử dụng kiếm, sắp xuất hiện lại dùng để đánh bất ngờ, chẳng khác gì là một ám khí ẩn thân mà thôi.
Cho nên chỉ có kiếm phổ hoặc là Vô Ảnh kiếm, đều không có tác dụng gì.
Một bên biết phương pháp sử dụng mà không có công cụ, một bên chỉ có Vô Ảnh kiếm, lại cũng không biết sợi tơ trên thân kiếm mới thật sự là đòn sát thủ.
Hiện tại bí mật này tương đương chiêu cáo thiên hạ, những đối thủ kinh nghiệm phong phú trên giang hồ coi như nhìn không thấy sợi tơ, chỉ cần dựa vào động tác trên tay còn lại của hắn ta cũng có thể phân tích ra vị trí đại khái của sợi tơ, làm một kiện ám khí đột nhiên biến thành đồ vàng mã, nó cũng không đủ gây sợ hãi.
Trong lòng Sở Khinh Hậu ghê tởm giống như ăn phải con ruồi.
Dù lại trì hoãn thêm hai ngày, đến lúc đó cho dù có người bán kiếm phổ, lấy được kiếm phổ biết bí mật Vô Ảnh kiếm, trở lại báo danh cũng đã không kịp.
Mấy người Vân Tam Lãng, Nam Cung Cửu, Chiến Vô Nhai cùng Sở Khinh Hậu hắn ta rất khó phân trên dưới, nhất là Chiến Vô Nhai và Nam Cung Cửu, một người là kẻ cuồng võ cả ngày không có việc gì liền thích tìm người luận bàn, một người là kẻ đê tiện chỉ cần trên người ngươi có miệng vết thương liền có thể thần không biết quỷ không hay đem hắc độc ném trên người ngươi, Sở Khinh Hậu cũng không chắc mình thắng nổi bọn họ.
Nghĩ đến tên tiểu nhân hèn hạ Nam Cung Cửu, Sở Khinh Hậu đã cảm thấy một ngụm máu muốn điên cuồng phun ra.
Tên rùa rụt cổ này!
Nghĩ cũng biết, chuyện kiếm phổ tất nhiên là hắn ta giở trò quỷ!
Lúc trước chỉ cảm thấy người này âm hiểm xảo trá, bây giờ mới phát hiện, hắn ta còn cực kỳ vô sỉ.
Thế mà dùng biện pháp thất đức như vậy tới đối phó hắn ta, sau đó Vô Ảnh kiếm đã bị xóa tên khỏi bảng xếp hạng mười đại thần binh rồi.
Đương nhiên, dùng vật này đi đối phó người bình thường vẫn là vũ khí tương đối không tệ.
Chẳng qua cao thủ quyết đấu, đã không còn ưu thế gì có thể nói.
Dù sao toàn bộ hướng đi chiêu thức, phương vị công kích của ngươi đều nằm trong dự liệu của người, còn chơi cái rắm!
Cả người Sở Khinh Hậu đều mang theo một hơi thở u ám, cực kỳ hao tổn thịnh thế mỹ nhan của hắn ta.
Hiện tại trong nhà Đại ca từng bước ép sát hắn ta, hắn ta cũng không thể tốn thời gian đợi thêm mười năm kế tiếp, hơn nữa trên giang hồ liên tục xuất hiện nhân tài, ai biết mười năm sau có thể lại có người kinh tài tuyệt diễm ngang trời xuất thế hay không?
Hắn ta âm thầm siết chặt tay, đây là các ngươi ép ta đó!
Lâm Tịch phát hiện, bây giờ hầu như người trong Phú Xuyên Bảo đều có một quyển sách nhỏ, tất cả đều đang vùi đầu khổ đọc.
Người biết đây là muốn tổ chức đại hội võ lâm, mọi người đang nghiêm túc học tập >, không biết còn tưởng rằng triều đình lâm thời tổ chức khoa cử, đều là thi Trạng Nguyên.
Người người đều cầm kiếm phổ của chính mình một lòng nghiên cứu làm sao đối phó chính mình, hết lần này tới lần khác còn không thể nói cái gì.
Ngươi nói người nào? Cũng không thể bảo một mình hắn ta đấu với toàn bộ võ lâm chứ?
Chắc hẳn giờ phút này Sở Khinh Hậu chính là con rùa rơi xuống đống bụi -- phải nín thở nén giận.
Hơn nữa có trí nhớ tốt, nghiên cứu một ngày sau đó âm thầm ghi nhớ trong lòng, trực tiếp đem chí bảo võ lâm ngày xưa vứt bỏ như giày rách.
Đến ngày thứ ba, trên cơ bản đều là bọn người hầu và đệ tử mới nhập môn xem chơi vào lúc rảnh rỗi, tốt xấu lúc trước cũng là bảo vật, nhìn xem cũng không bị thiệt thòi gì.
Nam Cung Cửu! Tên tạp chủng hại người không lợi mình này!
Ta muốn toàn bộ Tinh Tú Hải đều phải trả giá thật lớn vì sự sảng khoái nhất thời của ngươi!
Ở chỗ bí mật, hai mắt Sở Khinh Hậu đỏ ngầu lặng yên mà đứng, cho rằng lão tử không biết ngươi vì cùng ta tranh đoạt minh chủ và Phỉ Phỉ, toàn bộ Tinh Tú Hải gần như dốc toàn bộ lực lượng sao?
Đáng tiếc ngươi nhất định lấy giỏ trúc mà múc nước, minh chủ là của ta, Phỉ Phỉ cũng vậy!
Vào buổi tối ngày thứ năm, Lâm Tịch nhìn thấy các môn các phái đến đây chúc mừng đại hội võ lâm này, cùng với một số nhân sĩ sát biên giới.
Chẳng hạn như trên người có chức quan rất được hoan nghênh trên giang hồ, lại như hai đám hải vận, buôn muối và một số người làm ăn như tiêu cục, xe chở hàng vân vân thường xuyên liên hệ với người giang hồ.
Trong dòng người qua lại, Lâm Tịch trông thấy một bóng dáng quen thuộc mỉm cười với nàng, môi khẽ nhúc nhích, nói sáu chữ.
May mắn không làm nhục mệnh!
Lâm Tịch đáp lại bằng nụ cười ngây ngô, đúng vậy, Sở Khinh Hậu, người hận Nam Cung Cửu đến mức không thể nghiền xương thành tro sẽ không nghĩ tới, kỳ thật kiếm phổ là bút tích của nàng, vị sửu nữ Y cốc này.
Triệu Lỗi thở phào một cái, mẫu thân nói không sai, nhìn người càng vô hại, càng nhất định phải cẩn thận, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào.
Trong đại sảnh có người cao giọng nói: "Tổng tiêu đầu Triệu Thiên Viễn tiêu cục Dương Oai tại thành Đông Lai, chúc mừng việc trọng đại của võ lâm, đặc biệt chuẩn bị lễ mọn, bất thành kính ý!".