Công việc của Vương gia, tại cổ đại có thể xưng là người người môi giới.
Mấu chốt tại cổ đại người môi giới là hợp pháp, rất nhiều trường hợp đều là trong nhà quá nghèo không sống nổi, cha mẹ bán con hoặc là dứt khoát tự bán thân.
Chẳng qua dù là hợp pháp, bình thường tay bọn họ cũng đều không sạch sẽ, lừa người ta với giá tiền tiện nghi, bọn hắn cũng đều xem xét mà thu không bỏ qua.
Có câu nói rất hay, răng trong tiệm xe, vô tội cũng nên giết, từ "Răng" trong lời nói chính là mẹ mìn hoặc là người môi giới.
Tại hiện đại pháp luật tương đối toàn chỉnh, buôn bán người là hành động phạm pháp, nhân quyền nhận được bảo vệ càng lớn, trình độ sinh hoạt đề cao, chế độ hộ tịch càng thêm hoàn thiện, mọi người cũng đã không còn xuất hiện chuyện bán con cái gì đó.
Có lẽ bởi vì nhu cầu quá cao, có lẽ là bởi vì lợi nhuận quá lớn, nghề nghiệp tội ác tày trời khiến người giận sôi này, vẫn như cũ bí mật tồn tại.
Vương gia làm người môi giới trong hiện đại, buôn bán chủ yếu là trẻ em.
Nhỏ đến mới đầy tháng, lớn đến thanh thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đơn hàng của người trưởng thành cũng tiếp, chẳng qua lợi nhuận không phải đặc biệt lớn, người Vương gia không muốn bán, nguy hiểm cũng lớn, trừ khi bán lẻ.
Vương gia tự nhận là người đi sát biên phạm tội.
Trẻ con không phải bọn họ trộm, bọn họ chỉ có lòng tốt liên lạc cho một số người mua mà thôi, có thể bởi vậy thay đổi vận mệnh bi kịch của rất nhiều người thì sao? Có đôi khi người Vương gia còn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt, chẳng hạn như đưa tiểu bảo bảo vừa sang tháng cho những người mất đi năng lực sinh dục, người ta luôn thiên ân vạn tạ nói bọn họ là người tốt.
Về phần trong nhà cha mẹ của những đứa bé kia là Địa Ngục nhân gian, sống không bằng chết như thế nào, thật xin lỗi, có quan hệ gì với bọn họ, cũng không phải bọn họ trộm những đứa trẻ đó.
Cho nên bình thường mà nói, loại bán lẻ này rõ ràng là chuyện phạm tội, hầu như bọn họ rất ít làm.
Rất ít, không có nghĩa là không có.
Chỉ cần sức hấp dẫn của lợi ích đủ lớn.
Người Vương gia thu dưỡng những đứa bé này, cũng đối đãi khác nhau, tùy từng người mà khác nhau.
Như nguyên chủ, ở trong mắt rất nhiều đứa trẻ, cô ấy quả thực rất may mắn.
Trước khi Vương Tiểu Thúy được gọi là Vương Tiểu Thúy đã bị chuyển qua ba tay, cô ấy không biết mình bị lừa bán lúc mấy tuổi, bị ai lừa bán, càng không nhớ rõ cha mẹ của mình là ai.
Không phải con mình không đau lòng.
Lúc Vương Tiểu Thúy được đưa đến Vương gia cũng giống những đứa trẻ bị lừa thật lâu kia, xanh xao vàng vọt, toàn thân đều là vết thương, cả ngày hoảng loạn, giống con chim cút bị chấn kinh vĩnh viễn ngồi xổm ở trong góc, hai tay ôm đầu gối, mắt mở to đầy hoảng sợ, nếu như không hỏi, cả ngày cũng sẽ không nói câu nào.
Người Vương gia làm việc này đã lâu, mặt ngoài tự có một bộ lý luận, giống như đi chọn gia súc, kiểu gia súc nào có khí lực lớn, thể lực tốt, bọn họ liếc một chút liền có thể nhìn ra.
Lúc Vương Kim Sơn trông thấy Vương Tiểu Thúy hai mắt lập tức tỏa sáng.
Lần đó tổng cộng đưa tới năm đứa bé, ba nam hai nữ, bốn người trực tiếp bị ném xuống tầng hầm, lưu tại trong phòng, chỉ có Vương Tiểu Thúy.
Vương Kim Sơn dí sát cái mũi đỏ rực của mình vào mặt Vương Tiểu Thúy: "Đây rõ ràng là một món hàng tốt, dưỡng thêm mấy năm, đám gia súc kia thật mẹ nó keo kiệt, mầm non tốt lại giày vò thành như vậy.
"
Ông ta vừa lắc đầu thở dài vừa đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có mấy lạng thịt của Vương Tiểu Thúy, giống như đang thở dài ruộng không bón phân hoặc là dưỡng heo không cam lòng cho đồ ăn khiến nó giảm sản lượng.
Buổi tối, một bé gái mặc váy trắng tan học trở về trông thấy cô bé đang làm việc nhà, thế là, cô ấy bị chính thức gọi là Vương Tiểu Thúy.
"Tỳ nữ của các thiên kim tiểu thư cổ trang trong tivi đều được gọi là Tiểu Thúy hoặc là Tiểu Hồng.
" Vương Vân nói như vậy.
Thế là cô ấy bị quy định, nhất định phải gọi bé gái này là tiểu thư, còn bản thân tự xưng nô tỳ.
Quên mất lập tức bị cái tát hầu hạ, bởi vì Vương gia tạm thời còn chưa chế tạo ra đạo cụ trừng phạt người hầu cao cấp cho Vương tiểu thư, trong tivi không thường chiếu những màn như như thế này, coi như xuất hiện cũng chỉ dùng gậy đánh mấy lần tượng trưng.
Buổi sáng cô ấy phải chịu trách nhiệm về ẩm thực sinh hoạt thường ngày của tiểu thư, sau khi tiểu thư đi học cô ấy phải phụ trách dọn dẹp mọi việc trong nhà, chờ buổi tối tiểu thư trở về tiếp tục hầu hạ tiểu thư.
Mỗi ngày ăn chính là thức ăn thừa của người Vương gia, chẳng qua dưới tình huống bình thường đều có thể ăn no, tốt hơn nhiều so với bốn người dưới tầng hầm.
Trong một đoạn thời gian rất dài, cứ việc Vương Tiểu Thúy bị vả miệng liên tiếp, nhưng đối với người ủy thác có thể sống sót chỉ vì được ăn cơm no mà nói, đã rất hạnh phúc so với trước kia.
Gần mắt cá chân cô ấy có một vết sẹo tròn trịa như hạt đậu nành, đó là vì quá đói ăn vụng cơm của chủ nhân trước bị phát hiện, sau đó bị họ dùng móc sắt móc ra.
Ngón tay út của bàn tay trái cô ấy hơi cong, đó là vì bị bẻ gãy khi cô ấy ăn một khối thịt kho tàu của chủ nhân trong một lần bị bỏ đói suốt ba ngày.
Ngón tay này vĩnh viễn không thể duỗi thẳng, người Vương gia đều nói nó luôn vểnh lên như thế trông rất đẹp mắt như thể ngón tay hoa lan.
Không có ai biết, vẻ đẹp mắt này được đổi lấy từ sự đau đớn thấu tim trong hơn một tháng, bọn buôn người làm sao có thể cho một đứa bé bị bắt cóc đi khám bệnh?
Vương Tiểu Thúy rất cảm kích tiểu thư, cô ấy cảm thấy mình có thể ăn no sống tốt mỗi ngày, là vì tiểu thư mới có.
Mấy người dưới tầng hầm, uống nước trong một cái máng sắt bẩn thỉu, có cái đã sứt mẻ đến rớt sơn, chiếc bình trà sứ tráng men bẩn đến nhìn không ra màu sắc dùng để múc nước, ăn trong một một cái máng sắt khác, chính là đồ còn dư lại sau khi cô ấy ăn no.
Nếu như thừa lại quá ít, lão phu nhân -- chính là Liêu Hà vợ Vương Kim Sơn sẽ bảo cô ấy đi trộn bột bắp vào.
Đều là loại cho heo cho chó ăn không có trải qua gia công tử tế, bên trong đều là hạt thô, nhìn vàng vàng rất đẹp, Vương Tiểu Thúy đã từng lén lút uống một hơi, như là có hạt cát đang lăn qua lăn lại trong cổ họng, uống vào thực buồn nôn.
Lúc lão gia và lão phu nhân đánh nhau hoặc là tâm tình lão phu nhân không tốt, người dưới tầng hầm có thể sẽ bị cắt khẩu phần lương thực.
Tiểu Thúy cảm thấy lão phu nhân tuyệt đối không giống trong tivi đã diễn, lão phu nhân trong tivi đều là mặt mũi hiền lành, nhưng lão phu nhân của bọn họ động một chút là mắng chửi người, miệng đầy lời thô tục.
Tiểu thư cũng cảm thấy bất đắc dĩ đối với lão phu nhân không có đẳng cấp như vậy, nhưng tiểu thư là con gái người ta, không thể dạy dỗ mẹ mình, đành phải buông xuôi bỏ mặc.
Đối với việc ngẫu nhiên có thể vừa hầu hạ tiểu thư vừa có thể vụng trộm xem tivi, Tiểu Thúy cảm thấy rất hạnh phúc.
Về phần giặt quần áo lót cho tiểu thư, mang nước rửa chân cho lão gia, dỗ thiếu gia nhỏ đi ngủ vân vân, Tiểu Thúy đều vui vẻ chịu đựng, cô ấy cảm thấy, hạnh phúc chính là có thể ăn no.
Lão gia đạp hai cước, lão phu nhân bạt tai, bóp miệng, thiếu gia phạt cô ấy đứng chân trần trên nền xi măng, đều là bởi vì cô ấy làm không tốt mới có thể như vậy.
Mặc dù tiểu thư trừng phạt cô ấy càng ngày càng nghiêm khắc, từ khi trông thấy cách cách của bộ phim truyền hình nào đó, tiểu thư bắt đầu đặc biệt thích dùng kim đâm cô ấy.
Tiểu Thúy cảm thấy so sánh với nhau, cô ấy càng thích bạt tai, bởi vì tiểu thư kiểu gì cũng sẽ đâm cánh tay và ngón tay cô ấy đến khi chảy máu mới có thể bỏ qua, mỗi lần đều rất đau rất đau.
Người dưới tầng hầm đến một nhóm, lại đi một nhóm, lại tới một nhóm, lại đi một nhóm, từ đầu đến cuối Tiểu Thúy đều ở đó.
Mỹ nhân xinh đẹp chính là mỹ nhân xinh đẹp, cho dù trong hoàn cảnh như vậy, Vương Tiểu Thúy vẫn giống như người Vương gia dự đoán, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp.
Mặc dù người Vương gia đánh cô ấy, nhưng cho tới nay sẽ không lưu lại vết sẹo trên người cô ấy, bọn họ chuẩn bị dưỡng Vương Tiểu Thúy đến mười bốn tuổi, sau đó đưa đến hội quán nổi danh nhất bản địa -- Hoàng Triều Chi Dạ.
Mười bốn tuổi đưa cho bọn họ dạy dỗ, sau một năm liền có thể chính thức làm việc.
Mà tại họa của Vương Tiểu Thúy cũng dần dần bắt đầu từ năm mười ba tuổi.
.