Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Ăn, ăn, ăn!
Chỉ mẹ nó biết ăn, mày là Thiên Bồng chuyển thế sao?
Chẳng qua lời này cũng chỉ có thể mắng ở trong lòng, ngoài miệng là không dám nói.
Biết được con gái từ nay về sau không thể nói chuyện, cả người Liêu Hà đều choáng váng, Tiểu Vân của bà ta, sau này sẽ là một người câm?
Thế mà còn do Vương Kim Sơn bảo người ta hạ thuốc, Liêu Hà lập tức lộ ra vẻ mặt như ăn phải phân chó.
Vu Tinh Tinh cũng một mặt oán niệm.
Mỗi ngày phải đưa đón con trai, còn phải mua thức ăn nấu cơm.

Không sai, đây là việc bà chủ mỗi gia đình đều phải làm, nhưng vấn đề là cô ta phải nấu cơm cho mười ba người.
Trong đó còn có một vị Nữ Vương Đại Nhân thường xuyên muốn làm yêu thiêu thân.
Hiện giờ thoải mái hơn, lại tăng thêm bảy đứa, trọn vẹn hai mươi người.
Cô ta liếc nhìn Vương Kiến nằm nghiêng trên giường như bị đánh thuốc trừ sâu, trên cổ phủ một sợi dây kéo xương cổ khiến anh ta nhìn có chút buồn cười.
Hiện tại cả nhà này hết trẻ con khóc đến lão bà gọi mỗi ngày, làm khó anh ta vẫn còn có thể chơi được.
Vu Tinh Tinh đi qua nói với Vương Kiến: "Nếu không anh kéo nhân mạch của cha qua đi, chúng ta dọn ra ngoài làm một mình."
Vương Kiến vừa chuẩn bị lắc đầu, cổ đau đớn một hồi, nhe răng trợn mắt nói: "Em nghĩ hay lắm, về sau em đừng nói việc này nữa, làm một mình là chuyện không thể nào.

Khi nào cha chết rồi, đường dây này mới có thể giao cho anh, đây là quy củ."
Vu Tinh Tinh bĩu môi, lẩm bẩm lầu bầu mặt mũi tràn đầy mất hứng.
Vương Kiến nói: "Anh biết gần đây quả thật vất vả em, nhưng mà không có cách, em không thấy con ả kia lấy được điện thoại của cha đều vô dụng sao? Cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn trả lại cho lão già rồi? Một chuyến hàng sẽ có món lãi kếch xù, nhưng nguy hiểm cũng lớn.

Cho nên đều do một người liên hệ, coi như xảy ra chuyện, cũng đều đập trên đầu lão già."
Dù sao trải qua chuyện này, mặc dù người Vương gia vẫn không dám trêu chọc Lâm Tịch, nhưng đã coi như là vạch mặt, ai cũng không cần cho ai sắc mặt tốt.
Vương Kim Sơn cũng cực kỳ phiền não, hiện tại hai mươi miệng ăn đều chờ ăn cơm, ông ta thế này sao lại là nhập hàng, đây là rước về cho mình mười ba vị tổ tông, lại thêm một Nữ Vương Đại Nhân ở trong phòng.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Thúy từ bệnh viện chạy mất, ông ta vẫn luôn đen đủi.
Đầu tiên là bồi thường ra ngoài tám vạn, tiếp theo là Nữ Vương Đại Nhân đột kích, ông ta cách quãng lại bỏ ra gần bốn vạn, mấy ngày trước chuộc Vương Vân lại góp vào một vạn.
Ngẫm lại đều nén giận, lúc đưa vào là ngọc bích không tì vết, đón trở về vết thương chồng chất không nói, còn bị người..
Thế này cũng coi như xong, mấu chốt là hiện tại Vương Vân chẳng những tàn hoa bại liễu, còn là người câm!
Vương Vân khí chất tốt, bộ dáng đầu óc đều thực phát triển, Vương Kim Sơn cảm thấy dáng vẻ của những người được gọi là danh môn khuê tú trong tivi còn không bằng con gái của mình đâu.
Vốn muốn tìm một trường đại học tự túc thật tốt cho con gái, tương lai cũng có thể có một cuộc hôn nhân tốt.
Việc làm ăn này của mình không có ý định truyền xuống.
Người khó lừa gạt nhất, thật ra là chính mình.
Vương Kim Sơn biết, việc làm ăn này của ông ta đã gây nghiệt lâu rồi, sớm muộn có báo ứng.
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta là sẽ thu tay lại sau khi làm tầm mười năm nữa, đến lúc đó không sai biệt lắm cũng có thể tích trữ hơn một trăm vạn, con gái có mối hôn sự tốt cũng có thể giúp đỡ con trai một chút, trong nhà kinh doanh gì đó tàm tạm, đời này cũng đã thỏa mãn.
Thật sự không nghĩ đến gần đây liên tục gặp vận xui, tương lai không thể nào trông cậy vào sự giúp đỡ của con gái, làm không cẩn thận ông ta còn phải cho nhiều đồ cưới một chút.
Vương Kim Sơn thở dài một cái, bây giờ ông ta hối hận nhất chính là tại sao lúc trước phải tăng giá, nếu không hiện tại bốn trăm vạn tới tay, ông ta mặc kệ Tiểu Thúy đi chết!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại vang lên.
Vương Kim Sơn vừa nhìn số điện thoại, sắc mặt đột ngột thay đổi, nhanh chóng trở về phòng nhận điện thoại.
Từ lúc Vương Vân được đón trở về từ Hoàng Triều Chi Dạ, vẫn luôn cùng Vương Kim Sơn bọn họ chen chúc trong một căn phòng.

Cũng không chịu ra ngoài ăn cơm, đều là Liêu Hà bưng đến phòng cho cô ta, coi như ngẫu nhiên ra ngoài đi vệ sinh, ánh mắt nhìn Lâm Tịch giống như đao nhọn tôi độc, hận không thể đem Lâm Tịch tháo thành tám khối.
Nhìn đi, tùy tiện nhìn, nhìn xong cũng không thể thiếu một miếng thịt.
Cô ta càng dùng ánh mắt độc ác như vậy nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch càng cười ngọt ngào.
Chính là thích bộ dáng ngươi không quen nhìn ta, lại không thể làm gì được ta.
Vốn đã quen với việc người Vương gia thờ ơ lại không thể làm gì cô, đột nhiên trên bàn ăn cơm tối, người Vương gia thế mà bắt đầu vô cùng thân mật với cô.
A a a, lại muốn làm trò yêu thiêu thân gì rồi?
Trông thấy ánh mắt hoài nghi của Lâm Tịch, Vương Kim Sơn đột nhiên đối với cô đầy cõi lòng áy náy nói: "Cháu đấy, cũng đừng gọi Nữ Vương Đại Nhân gì đó nữa, tôi biết trong lòng cháu oán chúng tôi, qua nhiều ngày như vậy tôi cũng coi như hiểu rõ cháu, quả thật là ngẩng đầu ba thước có thần minh.

Tôi đây không phải là hại người không thành ngược lại hại mình sao?"
Lâm Tịch trầm mặc.
Vương Kim Sơn nói tiếp: "Hiện tại con gái tôi cũng gặp không may bị báo ứng, chúng ta liền hòa nhau đi.

Trước kia đều là chúng tôi có lỗi với cháu, dù sao cháu cũng không nhớ nổi nhà mình ở đâu, vậy thì để chúng tôi đền bù lỗi lầm của mình một chút, về sau chúng ta hãy thân thân mật mật làm người một nhà đi.

Hi vọng cháu có thể tha thứ chúng tôi, tiếp nhận chúng tôi."
Lâm Tịch động dung, nhìn Vương Kim Sơn một chút: "Ông nói là sự thật?"
"Ừm, chúng tôi đều biết sai, về sau chúng tôi nguyện ý đối đãi với cháu giống như đối đãi con gái mình, về sau Vương Vân là chị gái cháu, Vương Kiến là anh trai cháu, nếu cháu không thích gọi Tiểu Thúy, vậy cháu nói chúng ta nên gọi cháu là gì?"
Ta nên gọi tên gì thì tốt?
Vương gia?
Vương phi?
Lâm Tịch mặt mỉm cười: "Vậy các người hãy gọi tôi là U U đi."
Vương Kim Sơn xoa xoa đôi bàn tay, giọng điệu vô cùng thành khẩn: "U U, cũng đã nói đến mức này, cháu xem có thể đem sổ sách trả lại cho tôi hay không? Hoặc là cháu đốt nó đi cũng được.

Chúng tôi cũng không có ý định tiếp tục làm nghề này, nhưng hơn mười đứa bé này chúng tôi thật sự nuôi không nổi, cho nên tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài, tôi chỉ cần lấy lại tiền vốn.

Sau đó chúng ta đi vào thành phố làm ăn một chút, cháu xem được không?"
Lâm Tịch thực sự không biết trong hồ lô Vương Kim Sơn muốn làm cái gì, thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ?
"Nếu ông đã hoàn toàn hối hận, tôi cũng lựa chọn tha thứ các người, sổ sách cũng không phải không thể trả lại cho các người, chẳng qua không phải bây giờ."
Đôi đôi mắt to sáng rỡ của Lâm Tịch nhìn Vương Kim Sơn một chút, lại nhìn xem Liêu Hà bọn họ: "Thật sự hối hận như lời nói, cũng đừng tiếp tục bán những đứa trẻ kia, phát cho một người một ngàn, để bọn họ đi tìm thân nhân của mình đi."
Vương Kim Sơn nghe xong liền gấp, nói: "Vậy sao được? Trong bọn họ có mấy đứa số tuổi cũng không nhỏ, ngộ nhỡ nhớ rõ nơi này, trở về tìm chúng ta làm sao xử lý?"
Lâm Tịch nhàn nhạt mỉm cười: "Không phải ông nói đi vào thành phố sao? Chỗ ở cũng đã đổi, sao bọn họ có thể tìm chúng ta?"
Vương Kim Sơn nghẹn lời.
"Chút thành ý như vậy đều không có, các người muốn tôi tin tưởng các người như thế nào?"
Mười ba đứa bé, một phân tiền không kiếm được không nói, còn phải góp vào một vạn ba ngàn tệ, Vương Kim Sơn thực sự thịt đau.
Nhưng ngẫm lại cuộc điện thoại vào ngày hôm qua, ông ta khẽ cắn môi, bày ra dáng vẻ cực kỳ cảm động nói với Lâm Tịch: "Cháu nói đúng, là tôi sai rồi! Vậy..

Dựa theo lời cháu nói mà làm!"
Trong mười ba đứa bé, có tám đứa bé có thể nói ra số điện thoại của cha mẹ, năm đứa bé còn lại có đứa hoàn toàn không biết bất kỳ tin tức gì, có đứa có thể nói ra địa chỉ hoặc là địa chỉ đại khái.
Nói làm là làm, Vương Kim Sơn và Lâm Tịch chia ra hành động.
Vương Kim Sơn phụ trách đi vào thành phố tìm phòng ở chuẩn bị dọn nhà, Lâm Tịch thì bắt đầu liên hệ cha mẹ tám đứa bé kia, để bọn họ mau chóng tới trạm xe đón bảo bối của mình về nhà!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui